Ba năm sau
"Faith," Renee cáu kỉnh nói, "dỗ Scottie đi. Nó cứ rên rỉ làm mẹ bực bội quá."
Faith bỏ mớ khoai tây cô đang gọt vỏ sang một bên, lau tay và đi ra phía cửa nơi Scottie đang đập tay lên cửa lưới và khẽ khụt khịt ngụ ý em muốn được ra ngoài. Em không bao giờ được phép ra ngoài một mình vì em không hiểu "chơi ở trong sân thôi" nghĩa là gì, và em sẽ lang thang ra ngoài rồi bị lạc. Phía trên cao cánh cửa, nơi em không với tới được có lắp một chốt cửa và nó luôn cài then để giữ em khỏi tự ý chạy ra ngoài. Faith đang bận nấu bữa tối, dù có thể chỉ có Scottie và cô ở nhà để ăn tối thôi, nên cô không thể đưa em ra ngoài vào lúc này.
Cô lấy tay em khỏi cánh cửa và nói "Scottie muốn chơi banh không? Quả banh đâu rồi ta?" Bị đánh lạc hướng một cách dễ dàng, Scottie chạy đi tìm quả banh đỏ đã bị chó nhai gần nát của em, nhưng Faith biết trò này sẽ không giữ em được lâu. Thở dài, cô quay lại với đống khoai tây.
Renee thanh thoát bước ra khỏi phòng ngủ của bà. Tối nay, Faith để ý thấy bà diện trông quyến rũ chết người: chiếc áo đầm ngắn màu đỏ ôm khít cơ thể khoe đôi chân dài thon thả và không hề chỏi màu với tóc của bà chút nào. Renee có đôi chân rất đẹp, mọi thứ ở bà đều đẹp, và bà biết điều đó. Mái tóc dầy màu đỏ được chải bồng bềnh như mây, mùi nước hoa thơm ngát toát ra từ người bà trong một màu đỏ nồng nàn. "Trông mẹ thế nào?" bà hỏi, xoay tròn trên đôi giày cao gót màu đỏ trong lúc đeo đôi bông tai bằng đá giả rẻ tiền vào tai.
"Đẹp lắm," Faith trả lời, biết rõ Renee đang chờ nghe như vậy và nó cũng là sự thật nữa. Renee lăng nhăng tình ái như loài mèo nhưng bà thật sự đẹp mê hồn, với gương mặt hơi lai và những đường nét hoàn hảo.
"À, mẹ đi đây." Bà cúi xuống hôn phớt lên đầu Faith.
"Chúc mẹ vui vẻ."
"Đương nhiên rồi." Bà cười tự mãn. "Ôi, đương nhiên là thế." Bà mở cửa bước ra khỏi túp lều, đôi chân dài khoe dáng kiêu sa.
Faith đứng lên cài lại chốt cửa rồi đứng ngó Renee lên chiếc xe thể thao nhỏ đắt tiền của bà và lái đi. Mẹ cô thích chiếc xe đó lắm. Một ngày kia bà lái nó về nhà mà không có 1 lời giải thích từ đâu bà có nó, nhưng chuyện đó chẳng có gì khó hiểu với mọi người: Guy Rouillard đã mua xe cho bà.
Thấy cô đứng ngay cửa, Scottie chạy ra và lại bắt đầu tạo ra những tiếng ý nói "đi ra ngoài". "Chị không đưa em ra ngoài được," Faith giải thích hết sức kiên nhẫn dù biết em không hiểu được nhiều. "Chị phải nấu bữa tối. Em muốn ăn khoai tây nghiền hay chiên nào?" Đó là một câu hỏi lấy lệ vì khoai nghiền dễ cho em nuốt hơn nhiều. Cô vuốt mái tóc sẫm màu của em rồi quay lại bàn và rổ khoai tây.
Thời gian gần đây, Scottie không còn năng động như mọi khi, và môi em ngày càng tím tái trong lúc em vận động. Tim của em bắt đầu yếu dần như lời bác sĩ đã dự đoán. Sẽ không có phép lạ thay tim nào cho Scottie, cho dù nhà Devlin có tiền để trả cho cuộc giải phẫu. Có rất ít tim trẻ em được hiến tặng và chúng quá quý giá để lãng phí vào một đứa trẻ mà chẳng tự mặc quần áo được, chẳng đọc được và cũng chẳng nói được vài từ dù cho em sống lâu thế nào. "Thiểu năng nghiêm trọng" là cách người ta phân loại em. Mỗi khi nghĩ đến việc Scottie đang chết dần, một cục gì đó cứ nghẹn nơi ngực Faith, nhưng cô không cảm thấy cay đắng vì không gì giúp được cho sức khỏe ngày càng kém đi của em. Một trái tim mới không thể giúp được Scottie một cách hiệu quả. Các bác sĩ đã không nghĩ em có thể sống tới ngày hôm nay và cô chỉ còn biết cố gắng chăm sóc em trong suốt thời gian còn lại này.
Có một thời gian, Faith đã tự hỏi không biết Scottie có phải là con của Guy Rouillard không, rồi cảm thấy giận thay cho Scottie vì em không được sống trong tòa lâu đài trắng, nơi em có thể có sự chăm sóc tốt hơn và cuộc sống ngắn ngủi của em sẽ được vui vẻ hơn. Cô nghĩ rằng vì Scottie bị thiểu năng, Guy đã bằng lòng với việc không nhìn nhận em.
Sự thật thì Scottie cũng có nhiều khả năng là con của ba cô, chuyện này khó thể nói được. Scottie chẳng giống ông nào, em đơn giản là chính em. Năm nay em 6 tuổi rồi, một đứa bé ít nói và dễ hài lòng dù với những thứ nhỏ nhất. Em hoàn toàn trông cậy vào cô chị 14 tuổi của em. Faith đã chăm sóc em từ ngày Renee đem em từ bịnh viện về, đã bảo vệ em khỏi những cơn giận dữ say khướt của ba, đã ngăn Russ và Nicky không trêu ghẹo em, Renee và Jodie thì hầu như phớt lờ em, mà Scottie cũng chẳng để tâm.
Tối nay Jodie đã rủ Faith cùng đi "cặp bồ" với chị rồi nhún vai bất cần khi Faith từ chối vì cần có người ở nhà để chăm Scottie. Cô cũng không muốn đi với Jodie vì khái niệm "vui vẻ" của hai người hoàn toàn khác nhau. Jodie nghĩ "vui vẻ" nghĩa là chôm vài chai rượu để uống cho say, vì chị mới 16 tuổi (18 tuổi mới đủ tuổi uống rượu), và làm tình với một thằng hoặc một nhóm các thằng con trai đi chơi với chị tối đó.
Faith rùng mình kinh sợ khi nghĩ đến chuyện đó. Cô có lần thấy Jodie về nhà, người sặc mùi bia và đàn ông, quần áo dơ bẩn và rách rưới, cười khúc khích nói chị đã "vui vẻ" thế nào. Dường như chưa bao giờ chị thấy bận lòng khi mấy tên con trai đó chẳng bao giờ nói chuyện với chị khi họ gặp nhau nơi công cộng.
Nhưng Faith bận tâm. Lòng cô đau đớn và nhục nhã khi thấy sự khinh khi trong ánh mắt mọi người nhìn cô hay nhìn bất cứ thành viên nào của gia đình cô. Nhà Devlin rác rưởi, họ đã gọi gia đình cô như vậy. Một lũ những thằng rượu chè và những con điếm.
Nhưng tôi không phải như vậy! Đôi khi, một tiếng thét thầm kín bùng lên trong lòng cô nhưng Faith luôn đè nén nó lại. Tại sao mọi người không thể nhìn xa hơn cái tên? Cô đâu có son phấn, rồi mặc đồ quá ngắn, quá chật như Jodie hay Renee. Cô không uống rượu, không la cà ở những chỗ người xấu tụ tập để đón trai. Quần áo của cô tuy rẻ tiền và thô sơ nhưng cô luôn giữ chúng sạch sẽ. Cô chưa bỏ học ngày nào, trừ hoàn cảnh bắt buộc và cô luôn được điểm tốt. Cô khao khát được tôn trọng, được bước vào một cửa tiệm và người bán hàng không canh chừng cô với đôi mắt diều hâu, bởi vì cô là một thành viên của nhà Devlin rác rưởi và ai cũng biết nhà Devlin hay chôm chỉa. Cô không muốn mọi người che miệng bàn tán khi thấy cô.
Việc cô giống Renee nhiều hơn Jodie giống Renee cũng gây nhiều bất lợi cho cô. Faith cũng có mái tóc dầy đỏ sẫm và sống động như một ngọn lửa, cũng nước da trắng mịn như men sứ, cũng đôi gò má cao với đôi mắt xanh lạ lùng. Gương mặt cô không có những nét hoàn hảo như mặt của Renee, mặt cô gầy hơn, cằm cô ít nhọn hơn và môi cô không đầy bằng môi Renee. Thân hình Renee quyến rũ hơn, còn Faith thì gầy và cao, cơ thể cô mảnh mai hơn. Ngực cô đã bắt đầu nảy nở, săn chắc và đầy đặn nhưng Jodie lúc ở tuổi của cô đã mặc áo ngực lớn hơn cô bây giờ 2 size.
Vì cô trông giống Renee, mọi người dường như mong đợi Faith cũng hành động giống Renee, nên không bao giờ nhìn xa hơn thành kiến của họ. Cô cũng bị cho là có những lỗi lầm giống các người họ Devlin khác.
"Nhưng chị sẽ thoát khỏi hoàn cảnh này Scottie à," cô nhẹ nhàng nói. "Chờ mà coi."
Em không phản ứng với lời của cô, chỉ tiếp tục đập tay lên cửa.
Và cũng như mọi lần, khi Faith muốn làm cho bản thân được vui vẻ hơn, cô nghĩ về Gray. Tình cảm da diết của cô dành cho anh không hề giảm sút trong 3 năm qua từ lúc cô thấy anh làm tình với Lindsey Partain, nhưng lại còn mạnh mẽ hơn cùng với sự trưởng thành của cô. Niềm vui sướng được nhìn thấy anh lúc cô 11 tuổi đã phát triển và thay đổi cùng với sự phát triển và thay đổi của cô. Bây giờ, khi cô mơ về anh, những mơ mộng lãng mạn đã trộn lẫn với những cảm xúc thể xác, và vì môi trường sống của cô, có những chi tiết cô hiểu nhiều và hiểu rõ hơn những cô gái 14 tuổi có thể hiểu được.
Những giấc mơ của cô không chỉ được tô màu bởi những chuyện xảy ra xung quanh cô. Từ ngày cô thấy Gray với Lindsey Partain - bây giờ là Lindsey Mouton - ở ngôi nhà nghỉ, cô đã biết thêm nhiều về cơ thể của anh. Cô chưa tận mắt thấy phần đó của anh vì lúc đầu, lưng anh quay về phía cô, sau đó khi anh nằm lên trên người Lindsey, chân của họ đã che mất phần đó. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề, vì cô biết phần đó nhìn thế nào. Không chỉ vì cô đã chăm sóc Scottie suốt đời của em, mà ba cô, Russ và Nicky thường hay lôi nó ra khỏi quần khi họ say để đái ở ngay bậc thềm nhà như họ đang dùng nhà vệ sinh vậy.
Faith đã biết đủ về cơ thể của Gray để làm nóng nhưng giấc mơ của cô. Cô biết đôi chân dài của anh săn chắc thế nào với những cọng lông đen mọc trên chân. Cô biết mông anh gọn, tròn và chắc với 2 lúm đồng tiền nhỏ nằm trên xương cùng. Cô biết vai anh rộng và nở nang, xương sống anh chạy giữa những cơ bắp cuồn cuộn. Trên khuôn ngực rộng của anh cũng có một ít lông đen.
Cô biết là anh làm tình bằng tiếng Pháp, giọng anh trầm ấm và nhẹ nhàng, nồng nàn và êm ái.
Cô đã âm thầm theo dõi trong tự hào những thành quả anh đạt được ở trường ĐH Louisiana. Anh đã tốt nghiệp bằng ĐH đôi ngành kinh tế và quản trị kinh doanh, và nhắm đến việc tiếp quản sự nghiệp nhà Rouillard. Dù anh đã chơi bóng rất giỏi, anh không muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, thay vào đó anh đã về lại nhà để giúp Guy. Bây giờ cô có thể thấy anh suốt năm chứ không phải chỉ vào mùa hè như trước nữa.
Không may, Monica cũng về nhà luôn và vẫn đầy căm ghét như ngày nào. Những người khác chỉ tỏ vẻ khinh thường, Monica thì căm thù ra mặt những ai có họ Devlin. Nhưng Faith không thể trách cô ấy và có khi còn cảm thấy thông cảm với cô ấy. Không ai có thể nói Guy Rouillard không là một người cha tốt, ông yêu các con ông và các con ông yêu ông. Monica cảm thấy thế nào khi nghe mọi người nói về mối quan hệ lâu dài của ông với Renee, và biết rằng ông công khai không trung thành với mẹ cô?
Khi cô còn nhỏ, Faith đã vài lần mơ rằng Guy là ba của cô; cô không bao giờ mơ về Amos. Guy cao và hấp dẫn, gương mặt xương xương của ông giống Gray đến nỗi cô không thể ghét ông. Ông cũng rất tử tế với cô, và các con của Renee, đôi khi ông cố gắng để nói chuyện với cô và đã đôi lần mua cô một món quà nhỏ. Faith đã nghĩ có lẽ vì cô nhìn giống Renee. Nếu Guy là ba của cô, Gray sẽ là anh của cô và cô có thể ở gần anh hơn để tôn thờ anh và sống chung nhà với anh. Những giấc mơ này làm cô thấy có lỗi với ba, nên sau đó cô thường cố gắng tử tế hơn để bù đắp cho ông. Tuy nhiên, gần đây cô thật sự vui mừng vì Guy không phải là ba của cô bởi vì cô không muốn Gray là anh của cô.
Cô muốn lấy Gray.
Giấc mơ thầm kín này đôi khi làm cô giật mình ngạc nhiên vì cô đã dám mơ cao như vậy. Người họ Rouillard lấy người họ Devlin? Người họ Devlin đặt chân vô tòa lâu đài trăm tuổi đó? Tổ tiên họ Rouillard chắc sẽ trỗi dậy khỏi mồ để đuổi kẻ xâm nhập ra. Cả xứ sẽ thất kinh.
Nhưng cô vẫn mơ. Cô mơ cô mặc đầm trắng, bước vô thánh đường nhà thờ và Gray đứng chờ cô nơi bàn thờ, mắt anh nhìn cô đắm đuối, si mê và chỉ biết đến cô. Cô mơ anh bế cô lên trong tay để bước qua bậc cửa vào nhà (1 tục lệ của phương Tây để đem hạnh phúc may mắn đến cho cặp vợ chồng mới), nhưng không phải là bậc cửa tòa lâu đài Rouillard, cô không thể tưởng tượng điều đó nhưng là một nơi nào đó là của riêng hai người, có thể là một ngôi nhà vùng quê để hưởng trăng mật. Anh sẽ đem cô vào chiếc giường lớn đang chờ đợi họ. Cô tưởng tượng cô nằm dưới anh, chân cô quấn lấy anh giống như cô đã thấy Lindsey làm, anh sẽ di chuyển, thì thầm vào tai cô những lời tình tứ bằng tiếng Pháp. Cô biết chuyện gì diễn ra giữa người nam và người nữ, biết người nam sẽ để cái đó ở chỗ nào, dù cô không thể tưởng tượng nó sẽ có cảm giác ra sao. Jodie nói là cảm thấy rất tuyệt, là điều tuyệt nhất trên đời...
Scottie bỗng khóc thét lên, làm Faith bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Cô bỏ củ khoai tay đang cắt đứng vội lên, bởi vi Scottie không khi nào khóc trừ những lúc em bị đau. Em vẫn đang đứng ở cửa, cầm ngón tay của em. Faith bế em lên và đưa em ra chỗ bàn, rồi cô ngồi xuống và ôm em vào lòng để kiểm tra tay em. Ở ngón trỏ của em có một vết xước sâu, có lẽ em đã chà tay ngang qua 1 lỗ trên cửa lưới và miếng lưới rách đã cắt vô da em. Một giọt máu đã ứa ra từ vết cắt nhỏ.
"Nào, nào, sẽ ổn thôi em à," cô an ủi, ôm chặt em và lau nước mắt cho em. "Chị sẽ dán miếng băng cứu thương lên nó và nó sẽ lành mau thôi. Em thích băng cứu thương mà."
Và đúng là Scottie thích băng cứu thương. Mỗi khi em bị trầy xước và cần băng cứu thương, cô luôn phải dán nó khắp tay chân em vì em sẽ năn nỉ cô hoài đến khi tất cả các băng cứu thương trong hộp thuốc bị xài hết. Cô đã rút kinh nghiệm và lấy gần hết các băng ra cất đi, chỉ để 2, 3 miếng trong hộp cho em thấy.
Cô rửa ngón tay của em và lấy hộp thuốc từ ngăn tủ trên cùng xuống, vì em không thể với tới đó được. Khuôn mặt bầu bĩnh của em bừng lên vẻ hạnh phúc và chờ đợi khi em đưa ngón tay bụ bẫm ra cho cô. Làm ra vẻ rất quan trọng, Faith bắt đầu băng vết thương cho em.
Em chồm tới nhìn vào trong hộp, rồi rên ư ư và đưa tay kia ra.
"Tay này cũng đau nữa? Tội nghiệp tay quá!" Cô hôn lên bàn tay vấy bẩn của em và lại bắt đầu băng tay cho em.
Em lại chồm lên và nhìn vào hộp và mỉm cười đưa chân phải ra.
"Trời ạ! Em bị đau hết cả người rồi!" cô kêu lên và băng đầu gối cho em.
Em kiểm tra hộp thuốc lần nữa nhưng nó không còn miếng băng nào. Hài lòng, em bước tung tăng ra cửa và Faith lại quay lại lo nấu bữa tối.
Vì ngày mùa hè dài hơn nên dù đã 8:30 tối, trời mới chỉ chạng vạng, nhưng Scottie đã bắt đầu mệt và ngủ gật vào lúc 8 giờ. Faith tắm cho em rồi đưa em vô giường, tim cô nhói đau khi cô vuốt tóc em. Em là một đứa bé dễ yêu, không hề biết vấn đề sức khỏe của em sẽ không cho em cơ hội trưởng thành.
Lúc 9:30, cô nghe Amos lái xe về, chiếc xe tải của ông kêu ầm ĩ rồi nổ khẹt khẹt. Cô ra mở cửa cho ông vô. Mùi whisky từ người ông bốc ra nồng nặc, một mùi hôi vàng xanh của mủ.
Ông vấp ngã nơi bậc cửa, rồi đứng dậy gầm gừ "Mẹ mày đâu rồi?", với giọng ghê tởm ông luôn dùng sau khi đã uống say, nghĩa là gần như quanh năm suốt tháng.
"Mẹ đi ra ngoài cách đây vài tiếng rồi."
Ông nhào về phía cái bàn, sàn nhà không bằng phẳng làm bước chân ông thêm lạng quạng. "Con chó cái đó," ông lẩm bẩm. "không bao giờ có nhà hết. Lúc nào cũng đi ngoáy mông ngoáy đít với thằng bồ giàu có của nó. Không bao giờ ở nhà cơm nước cho tao hết. Một thằng đàn ông phải làm sao để có cái ăn?" ông bỗng gầm lên và đập bàn rầm rầm.
"Bữa tối đã có sẵn rồi ba," Faith lặng lẽ nói, hi vọng tiếng gầm của ông đã không đánh thức Scottie. "Để con đi lấy chén."
"Không cần ăn," ông nói, như cô đã đoán. Khi ông uống rồi, ông không bao giờ muốn ăn, chỉ muốn thêm rượu.
"Có cái quái gì để uống trong nhà không?" ông lảo đảo đi mở các cửa tủ và đóng sầm chúng khi không thấy cái ông muốn.
Faith nhanh lẹ hành động. "Có một chai trong phòng của các anh. Con đi lấy nó cho ba." Cô không muốn Amos quậy phá ở đây, văng tục và có thể ói mửa rồi làm Scottie dậy. Cô chạy nhanh vào căn phòng nhỏ tối tăm và sờ soạng tìm kiếm dưới giường Nicky đến khi tay cô chạm phải lớp thủy tinh mát lạnh. Nó chỉ còn 1/4 chai nhưng cũng đủ làm ba cô hài lòng. Cô mở nắp và đưa chai cho ba.
"Nè ba."
"Con gái ngoan," ông nói, tươi tỉnh tu chai rượu. "Mày là đứa con gái ngoan, Faith, không phải đĩ thõa như mẹ và chị mày."
"Đừng nói về mẹ với chị như vậy," cô phản đối, không thể nghe điều đó. Biết là một chuyện, nói về nó là một chuyện khác. Mà ba cô cũng không có tư cách để chê người khác.
"Tao thích nói thì tao nói!" Amos giận dữ. "Đừng có hỗn mày, không tao đập cho bây giờ."
"Con không phải hỗn với ba đâu." Cô giữ giọng thật nhẹ nhàng nhưng khôn ngoan tránh xa khỏi tầm với của ông. Nếu ông không thể với tới cô, ông không thể đánh cô. Có thể ông sẽ ném vật gì đó nhưng cô rất nhanh lẹ và những cú ném của ông ít khi trúng cô.
"Những đứa con ngoan nó đẻ cho tao," ông cười khinh khỉnh, "Russ và Nick là những đứa tao còn chịu được, Jodie là một con điếm như mẹ mày, mày thì tinh ranh, và thằng Út thì ngu như bò."
Quay đầu đi để ba không thể thấy nước mắt dâng đầy mi, Faith ngồi xuống trên bộ so-fa rách và xập xệ và bắt đầu gập mớ đồ cô đã giặt hôm nay. Nếu ông thấy cô yếu đuối một tí, ông sẽ làm tới và làm cô tổn thương thêm, ông càng say thì ông càng trở nên độc ác. Cách tốt nhất là phớt lờ ông. Như các kẻ say khác, ông sẽ mau quên và cô nghĩ ông sẽ sớm lăn ra ngủ thôi.
Cô không hiểu tại sao chuyện này làm cô đau. Từ lâu cô đã không còn cảm xúc gì với Amos, dù là sợ hãi. Chắc chắn là không có tình cảm dành cho ông rồi, một người đã từ lâu chỉ biết chìm đắm trong các chai whisky. Nếu ông có một chút gì tốt đẹp, nó đã biến mất từ trước lúc cô được sinh ra, nhưng cô có cảm tưởng ông luôn luôn giống như bây giờ. Ông đơn giản là người luôn trách người khác cho những vấn đề của ông thay vì làm cái gì đó để giải quyết chúng.
Đôi khi, vào những lúc ông tỉnh táo, Faith nghĩ cô có thể hiểu tại sao Renee đã từng bị ông thu hút. Amos hơi cao hơn trung bình một chút, với thân hình gầy nhưng khỏe khoắn không khi nào có thể phát phì, mái tóc ông vẫn sẫm màu dù đã mỏng đi và ông có thể được coi là đẹp trai - chỉ khi ông tỉnh táo. Say như ông đang say bây giờ, râu ria không cạo, mắt đỏ ngầu và sặc sụa mùi rượu, mặt mũi sưng phồng, ông chẳng có gì hấp dẫn cả. Quần áo dơ bẩn và ố vàng, ông hôi không chịu nổi. Từ hơi thở chua lè của ông, cô đoán ông đã ói ít nhất 1 lần, và vết ố nơi quần ông chứng tỏ ông đã không cẩn thận khi đi tiểu.
Ông im lặng uống cạn chai rượu rồi ợ thật lớn. "Đi đái đây," ông thông báo rồi loạng choạng đứng lên đi ra cửa trước.
Cử động của Faith vẫn nhịp nhàng, tay cô không ngừng gập đồ trong khi cô lắng nghe tiếng ông đái ồ ồ nơi bậc cửa, ai vào nhà tối nay cũng sẽ bước vào vũng đó rồi đem vô nhà. Sáng mai, việc đầu tiên của cô là lau nhà.
Amos lảo đảo trở vào trong nhà. Ông không buồn kéo khóa quần lên nhưng ít nhất, cái đó của ông cũng không lộ ra.
"Tao đi ngủ," ông nói rồi đi ra phía phòng ngủ đằng sau. Faith nhìn ông vấp té rồi đứng dậy, bám tay vào cửa. Ông không thay đồ mà đổ luôn ra giường. Khi Renee về đến, bà sẽ nổi điên và đánh thức mọi người dậy cho coi.
Chỉ trong vài phút, tiếng ngáy ồ ồ của Amos đã vọng lên khắp túp lều nhỏ bé.
Faith lập tức đứng lên và đi vào căn buồng nhỏ đã được ngăn ra cho cô với Jodie ở tận cùng túp lều. Chỉ có Amos và Renee là có một cái giường đàng hoàng, mấy đứa con chỉ có cái đệm nhỏ. Cô mở đèn, cái bóng trần trụi lóe lên, cô nhanh chóng thay vô cái áo đầm ngủ rồi lấy cuốn sách dưới đệm ra. Bây giờ Scottie đã ngủ và Amos đã xỉn, cô có thể có vài giờ yên bình trước khi những người khác về nhà. Amos luôn là người đầu tiên về nhưng ông cũng luôn là người đầu tiên đi.
Cô đã học được kinh nghiệm là không chần chừ khi cơ hội hưởng thụ đến, mà phải nắm bắt ngay. Trong đời cô, những phút giây như vậy là rất hiếm để cô lãng phí nó. Cô yêu sách và đọc tất cả những gì cô tìm được. Cách mà những từ ngữ được sắp xếp thật là kỳ diệu, và những câu chữ tạo nên một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Khi đọc sách, cô có thể bỏ lại sau lưng túp lều tồi tàn chật chội và đi đến một thế giới đầy hấp dẫn, đẹp đẽ và tình yêu. Khi đọc sách, trong tâm trí cô, cô là một người khác, một người có giá trị chứ không phải là một đứa Devlin rác rưởi.
Cô rút kinh nghiệm không bao giờ đọc sách trước mắt ba và hai anh. Dễ chịu nhất thì họ chỉ trêu cô thôi. Nhưng nếu họ đang lúc bực bội, họ có thể giằng lấy cuốn sách và ném vào lửa hay xuống bồn cầu rồi cười khoái trá khi cô cuống lên để cứu lấy nó như đó là chuyện buồn cười nhất họ từng thấy. Renee thì sẽ làu bàu vì cô phí thời gian đọc sách thay vì làm việc nhà, nhưng bà không đụng đến cuốn sách. Jodie cũng trêu cô vài lần nhưng theo kiểu bất cần, không hiểu nổi. Chị không thể hiểu tại sao Faith lại dí mũi vào sách thay vì đi ra ngoài chơi.
Những giây phút quý giá khi Faith được đọc sách trong yên bình là điểm sáng trong ngày của cô, trừ khi cô được nhìn thấy Gray. Đôi khi, cô nghĩ là nếu cô không thể đọc sách, dù chỉ vài phút, cô sẽ nổi điên và la hét lên và sẽ không thể dừng lại được. Không thành vấn đề ba làm gì, ai nói gì về nhà cô, Russ và Nicky giở trò gì, Scottie bịnh hoạn thế nào, nếu cô có thể giở cuốn sách ra, cô sẽ quên đi tất cả để đắm chìm vào trang sách.
Tối nay, cô có vài phút rảnh để đọc, để đắm vào truyện của Rebecca. Cô leo lên đệm, rút cây nến cô để dưới đệm ra và đốt lên, để nó ở trên giá nến bên phải tấm đệm và lùi vào dựa lưng vô tường. Ánh sáng từ ngọn nến dù nhỏ nhưng đủ để cô đọc mà không cần căng mắt quá mức. Cô hứa với lòng là một ngày gần đây cô sẽ mua một cái đèn. Cô tưởng tượng ra cái đèn đọc sách tỏa ánh sáng dịu dàng và cô cũng sẽ có một cái gối dựa nữa.
Một ngày gần đây.
Gần đến nửa đêm, cô không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nữa. Cô ghét dừng đọc sách vì không muốn phí những giây phút được một mình nhưng cô buồn ngủ lắm rồi, cô không hiểu cô đang đọc gì nữa và như vậy còn tệ hơn là phí thời gian được đọc sách. Thở dài, cô đứng dậy giấu sách rồi tắt đèn. Cô bò vào nằm dưới tấm chăn xơ xác, khung đệm kêu cọt kẹt dưới sức nặng của cô, rồi cô thổi tắt nến.
Kỳ cục là trong bóng tối, giấc ngủ không đến với cô. Cô trở mình tới lui trên tấm đệm mỏng, nửa tỉnh nửa ngủ, hồi tưởng lại những đoạn lãng mạn hồi hộp trong cuốn sách cô vừa đọc. Cô biết ngay lúc Russ và Nicky về đến, khoảng gần 1 giờ sáng. Họ lao vô nhà, chẳng buồn giữ im lặng, cười ầm ĩ về chuyện gì đó mà các bạn chè chén của họ đã làm. Cả hai đều chưa đủ tuổi để uống nhưng thứ vặt vãnh như luật pháp chẳng bao giờ cản người họ Devlin làm chuyện họ muốn làm. Hai anh không thể đi vô quán nhưng có nhiều cách để có rượu và họ biết tất cả các cách này. Đôi khi họ ăn cắp rượu, đôi khi họ thuê người khác mua giúp họ, trong trường hợp này họ sẽ ăn cắp tiền. Không ai trong hai người có việc làm, bán thời gian hay gì đi nữa, bởi vì không ai muốn thuê họ. Ai cũng biết rõ các tên con trai nhà Devlin sẽ chôm sạch đồ của họ.
"Thằng Poss," Nicky cười khúc khích. " Nổ bùm!"
Vậy là đủ để Russ lăn ra cười ầm lên. Từ những tiếng được tiếng mất, rõ ràng "thằng Poss", là người nào đó, đã bị sợ hãi bởi một tiếng nổ bùm. Và hai anh cô thấy điều đó thật buồn cười nhưng có lẽ sáng mai họ chẳng nhớ gì hết.
Họ đã làm Scottie dậy, vì cô nghe em rên rỉ nhưng em không khóc nên cô vẫn nằm trong giường. Cô không thích đi vào phòng của các anh trong áo đầm ngủ, sự thật thì nghĩ đến đó là cô toát mồ hôi hột rồi, nhưng cô sẽ phải làm trong trường hợp họ làm Scottie sợ và khóc. Nhưng Nicky đã nói "im lặng mà ngủ đi" và Scottie lại im lặng trở lại. Sau vài phút, họ đã ngủ say, chỉ còn tiếng ngáy vang vọng trong đêm tối.
Nửa tiếng sau, Jodie về tới. Chị đi nhẹ nhàng hoặc cố nhẹ nhàng đi trên đầu ngón chân và cầm giày trên tay. Mùi bia và đàn ông tỏa ra từ chị, một màu vàng, đỏ và nâu hòa trộn thành những vòng xoáy độc hại. Chị chẳng buồn thay đồ nhưng thả ịch người xuống giường rồi thở dài, gần như tiếng rên ử ử của mèo.
"Mày còn thức không Faith cưng?" chị hỏi sau một lúc im lặng, giọng chị nhừa nhựa.
"Còn"
"Biết mà. Lẽ ra mày nên đi với tao. Vui lắm, vui ơi là vui." Câu cuối chứa đầy cảm giác nhục dục. "Mày không biết mày đã bỏ lỡ gì đâu Faith."
"Không biết thì đâu bỏ lỡ được, đúng không?" Faith thì thầm và Jodie cười khúc khích.
Faith lại mơ màng ngủ, chờ nghe tiếng xe của Renee để cô an tâm mọi người đã về nhà an toàn. Hai lần cô giật mình thức giấc và tự hỏi không biết Renee đã xoay sở vô nhà được mà không làm cô dậy hay không, rồi cô đứng dậy nhìn ra cửa sổ xem xe của Renee có đó không. Nó không có ở đó.
Đêm đó Renee hoàn toàn không về.