Đế Vương Sủng Ái

Chương 313

Những tiếng huyên nao bên dưới chợt im bắt, tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. Họ lúc đó mới nhớ lại, khi nãy Tiêu Hỏa nói cái gì.

Tiêu Hỏa không giống như Tiêu Kính, chú ý tới vẻ ngoài của Lâu Thất. Vì thế lúc này ông không nhận ra. Lúc này ông không còn hưng phấn như khi nãy, sắc mặt trầm lại: "Đúng thế, thanh thần binh này đã luyện ra linh khí, thế nhưng linh khí đã biến mất."

"Tiêu gia chủ"

Bắc Phù Dung đứng dậy, giọng lạnh lùng: "Thanh thần binh này hẳn là một thanh kiếm. Đã là bảo kiếm thì phải có kiếm hồn, kiếm hồn thế nào, cần phải đợi tới khi bảo kiếm vào tay kiếm khách thực sự mới biết được. Tiêu gia chủ không phải kiếm khách, sao có thể khẳng định như thế được."

"Đại công chúa nói đúng" Phía dưới có người nói thêm vào.

Trong mắt Tiêu Hỏa lúc này có chút bối rối, "Đại chông chúa."

Bắc Phù Dung không cho ông ta cơ hội nói tiếp. "Bây giờ Đế Quân, Ngọc thái tử, Bích tiên tử đều tới thành Nặc Lạp là vì thanh thần binh này, sao không mau cho họ thưởng thức?"

Lúc này sắc mặt của Tiêu Hỏa thay đổi nói: "Vâng!"

"Cảm phiền Tiêu nhị thiếu gia mở hộp ra." Bắc Phù Dung ngồi về chỗ.

Tiêu Kính chợt nhìn về phía Lâu Thất.

Lâu Thất nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía chiếc hộp.

Cho rằng cô ấy có ý muốn hắn mở hộp ra, Tiêu Kính liền đưa tay, chậm rãi mở chiếc hộp.

Để làm chiếc hộp xứng với thanh bảo kiếm, họ đã tốn nhiều tiền nhờ người tìm gỗ giáng hương thương đẳng, rồi thuê thợ mộc giỏi nhất trong thành Nặc Lạp để làm gia một chiếc hộp như thế này.

Tiêu Kính chậm rãi mở nắp hộp ra, tất cả mọi người đều đứng lên bước gần tới chỗ thanh bảo kiếm.

Nắp hộp vừa mở ra, Tiêu Kính liền ngửi thấy một luồng khí tanh mùi máu, sắc mặt hắn thay đổi.

Tiêu Hỏa đứng ở bên cũng ngửi thấy mùi tanh máu này. Ông ta lập tức nhìn vào, khuôn mặt chợt trắng bệch.

Bắc Phù Dung thấy thế nghĩ rằng có chuyện không hay. Chẳng lẽ thanh kiếm đã bị trộm mất.

Cô kiễng chân lên, rồi nhanh chóng bước tới, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Chỉ thấy một chiếc hộp trống rỗng, không thấy thay kiếm đâu.

Bắc Phù Dung lúc này lạnh lùng hỏi. "Tiêu gia chủ, thế này là thế nào?"

Không những kiếm không còn, mà trong đó còn có vết máu, tấm vải nhung đệm thanh kiếm cũng dính máu. Nhưng vết máu đã khô, vì thế trước khi mở nắp hộp họ không ngửi thấy mùi tanh.

Ba người nhà Tiêu gia bàng hoàng.

Tối qua họ không quay lại mật thất sau khi từ đó đi ra. Lúc đi, chiếc hộp vấn còn kín, thanh kiếm vẫn trong đó. Họ hoàn toàn không dám cầm thanh kiếm này lên,

"Đại công chúa, cái này chúng tôi quả thật không biết" Tiêu Hỏa sợ hãi.

Lâu Thất nhìn tình hình như vậy cũng không ngồi yên, lập tức bật dậy nhìn rồi sững người.

Nói là thần binh xuất hiện, thế mà bây giờ chẳng thấy thần binh đâu, chiếc hộp lại còn có vết máu.

Không chỉ Bắc Phù Dung, mà ngay cả Ngọc thái tử, Tố Lưu Vân và Mộng Bích tiên tử cũng vô cùng tức giận.

"Chẳng phải Tiêu gia chủ nói đây là thanh thần binh hiếm có hay sao? Hay là muốn giữ lại, không muốn mang ra?" Mộng Bích Tiên tử lên tiếng nghi ngờ.

Mộng Bích tiên tử Cảnh Mộng năm nay 37 tuổi, trông khá kiều diễm, nhìn thì đoán chỉ khoảng 27 tuổi. Mặc dù biết tuổi của cô ta không nhỏ, thế nhưng cũng khối kẻ vẫn mê tít. Mộng Bích tiên tử rất ghét những ánh nhìn này, nhưng cũng chẳng ngăn cản.

Tiêu Hỏa nghe câu nói này thì phẫn nộ: "Mộng Bích tiên tử nói năng cũng phải có căn cứ chứ. Nếu ta muốn thanh bảo kiếm này, thì việc gì phải lộ ra thông tin. Cứ thế để cho ta dùng là được rồi."

"Có thể, Tiêu gia chủ muốn uy danh một chút nên mới nghĩ ra cách này." Mộng Bích tiên tử vì thất vọng nên càng nói càng giận giữ.

Thế nhưng lời của cô ta cũng đúng với suy nghĩ của một số người.

Tiêu Hỏa tức đến run người.

Lúc này Ngọc thái tử nói nhẹ nhàng: "Tiêu gia chủ không phải là người như vậy"

Tiêu Hỏa cảm kích lời nói của Ngọc thái từ nên trầm giọng nói: "Tiêu mỗ có thể thề với trời đất, tuyệt đối không có suy nghĩ đó. Đại công chúa, Tiêu gia tuyệt đối trung thành với hoàng thất. Tin rằng đại công chúa hiểu điều này. "

Những thứ binh khí mà Tiêu gia tặng không vào trong cung không chỉ đơn thuần là thanh Long Phụng kiếm, mà còn có nhiều thứ lợi khí giống như thần binh. Những thứ này được tặng cho các hoàng tử, công chúa. Đến ngay cả Bắc Phù Dung và Thược Dược đều có. Nếu mang những thứ đó ra bán, thì Tiêu gia đã giàu có nhất thành này rồi.

Hơn nữa lần này Bắc Phù Dung nói muốn dùng thành thần binh này cho đại kế của cô ta, Tiêu Hỏa cũng khống từ chối.

Nghĩ tới điều này, Bắc Phù Dung mới ôn hoà hơn một chút: "Thế nhưng Tiêu gia chủ cũng nên giải thích, rốt cuộc thì đây là chuyện gì?

Thần binh mất tích trong tay của Tiêu gia chủ,không hỏi Tiêu gia chủ thì hỏi ai.

"Kình nhi, Thông nhi, tối qua hai con có quay lại chỗ bảo kiếm hay không? Tiêu Hỏa nhìn hai người con."

Tiêu Kính và Tiêu Thông lúc này lập tức lắc đầu: "Tuyệt đối không ạ. Lúc đó chúng con cũng đã mệt, xong việc là quay về phòng ngủ ngay.

"Cha, con cũng thế" Tiêu Thông nói.

"Vậy thì bây giờ thanh bảo kiếm đâu? Chả lẽ chúng ta phí công tới đây hay sao?" Mộng Bích tiên tử nói: "Cho dù ta chấp nhận thì còn bao vị võ lâm đồng đạo ở đây thì sao?"

Ở hàng cuối cùng là các đại diện gia tộc có thanh thế khắp thiên hạ cũng người đứng đầu các môn phái võ lâm. Bắc Phù Dung đại diện cho hoàng thất nên không tham gia vào việc tranh đoạt bảo kiếm. Thế nhưng Ngọc thái tử, Đế Quân Phá Vực, còn cả Mộng Bích tiên tử của Bích Tiên sơn đều là những người có thực lực, ai có thể lấy được thanh bảo kiếm là điều khó đoán định.

Lần này Bắc Thương truyền tin đi quá chậm, nến lúc tới tham dự, họ đều huy động mọi lực lượng. Họ cũng phải sắp xếp tiền bạc, nhân lực. họ cũng mất bao ngày đêm không nghỉ ngơi để tới được đây. Thế mà bây giờ không thấy thần binh đâu, đương nhiên họ sao có thể chấp nhận được.

Đúng lúc này có một người ở phía sau lên tiếng: "Tiêu gia chủ, chúng tôi vốn coi trọng ngài là bậc đại sư nức tiếng thiên hả. Bây giờ bất kể chân tướng thế nào thì thần binh đúng là mất trong Tiêu phủ. Như vậy thì cứ tới Tiêu phủ để tìm thôi.

Có người nói thêm: "Ý đại công chúa thế nào?"

Bắc Phù Dung đang định nói thì một giọng nói từ phía sau vang lên.

"Cha, cha, tỷ tỷ điên rồi."

Tiêu Hỏa giật mình, "Là giọng của Khiếu nhi."

Tiêu lục tiểu thư Tiêu Khiếu.

Lâu Thất quay đầu nhìn, thấy Tiêu Kínhh đang vội vã chạy tới. Tóc của cô ta bị gọt mất một nữa, quần áo bị cắt lỗ rỗ, trên đó còn dính đầy tuyết.

"Lục tỷ sao thế?" Tiêu Kính và Tiêu Thông sắc mặt kinh hãi.

Mọi người đều tránh ra cho Tiêu Kínhh đi vào.

Tiêu Kínhh vừa chạy tới chỗ bục để bảo kiếm, hai chân khụy xuống, ngã xuống mặt đất. Tiêu Kính cúi xuống nâng cô ta dậy: "Lục tỷ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại nói tỷ tỷ điên rồi?"

"Đúng, đúng thế, mau đi. Tỷ tỷ điên mất rồi. Tỷ tỷ đang cầm thanh kiếm đi khắp nơi đòi giết người."

"Kiếm!"

"Ở đâu, mau dẫn chúng ta đi" Tiêu Hỏa có cảm giác không hay, lập tức tới chỗ Tiêu Kínhh hỏi.

"Cha, con không chạy nổi nữa. Tỷ tỷ vẫn đang ở trong phủ." Tiêu Kínhh kêu lên.

"Trong Tiêu phủ? " Bắc Phù Dung giật mình rồi vận khinh công lao về phía đó. Ngọc thái tử cũng lập tức lao theo Tiêu Hỏa

"Mau đi, chúng ta mau tới xem có chuyện gì" Mộng bích tiên tử đứng dậy, phất tay lao đi.

Lâu Thất thấy thể ngạc nhiên: "Khinh công của Mộng Bích tiên tử quả là xuất thần nhập hóa."

Trầm Sát hơi chau mày:"Sao, có gì không đúng sao."

Nguyệt nói vào: "Trước đây, Mộng Bích tiên tử không có khinh công cao như thế."

"Nói thế, có nghĩa là võ công của cô ta tiến bộ rồi?" Lâu Thất hỏi.

Trầm Sát lắc đầu: "Nội lực của cô ta không hề tăng lên, thế nhưng có điều gì đó khác lạ."

Lâu Thấti thì sốt ruột: "Cô nương, chúng ta tới đó xem sao. Đừng để bảo kiếm để kẻ khác cướp mất."

Lâu Thất ra hiệu cho người của Hội Hoa Lâu, rồi cùng với Trầm Sát tới Tiêu phủ.

Lâu Thất có thể nói là khá thông thuộc Tiêu phủ. Cô từng tới và ở lại đó.

Khi tới nơi, tất cả mọi người từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh. Trong sân vườn, xác chết la liệt.

Trên những xác chết đó đầy những vết kiếm. Có người mạnh bạo lật ra nhìn những vết kiếm rồi kêu lên: "Vết kiếm rất sâu"

Nghe thấy thế mọi người đều tới xem

Vết kiếm rất sâu, không những rất sâu, mà còn có vết kiếm gần như chặt đứt đôi cơ thể nạn nhân, có những vết kiếm chém ngang bụng, ruột gan trong đó lòi ra cả.

Lúc này, một số cô gái không chịu được nôn cả ra.

Ánh mắt của Tố Lưu Vân trông bi thảm, nói khẽ: "Ai đã động thủ mà tàn ác như thế này."

Thái tử nhìn thấy cũng nhẹ nhàng nói: "Lưu vân tiên tử nếu không thấy thoải mái, chi bằng đứng đợi bên ngoài, đừng vào trong vội."

"Tạ ơn thái tử quan tâm" Tố Lưu Vân nhìn hắn ta cười một cách điệu đà. "Vậy Tố Lưu Vân xin đứng đợi bên ngoài."

Tố Lưu Vân xinh đẹp hơn người, đẹp hơn cả Bắc Phù Dung. Cộng thêm nụ cười ngọt ngào kia, quả thật là nổi bật. Thái tử nói nhẹ nhàng đáp lời: "Có chuyện gì, Thời Ngọc sẽ nói cho cô nương hay."

Lúc đó Bắc Phù Dung quay đầu lại nhìn thấy hai người kia nhìn nhau, trong lòng bực bội, "Thái tử điện hạ cùng Dung nhi qua đó xem sao."

Ngọc thái tử chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Thông.

Ba cha con nhà họ Tiêu chạy tới, mặt dù khinh công không phải là giỏi thấy, thế nhưng họ biết đường nên những những người khác đến sau,

Trong sân vườn thi thể khắp nơi, không một ai còn sống. Lâu Thất thậm chí còn thấy vài người hầu trong Tiêu Phủ vốn định tới ngăn cản Tiêu Dung nhưng đều bị giết cả.

Nghe tiếng của Tiêu Thông, một bóng người mặc áo xanh vụt qua như làn khói.

Lâu Thất cùng Trầm Sát lao nhanh vào phía trong.

Trước mắt họ là một cảnh tượng kinh hoàng.

Chỉ thấy một người nữ giới tóc tai bù xù đang nắm chặt một thanh kiếm đâm liên tục vào một người đã ngã gục dưới gốc cây. Người này mặc quần áo người hầu, vốn đã chết từ lâu. Thế nhưng người kia không hề dừng tay, vừa đâm vừa tự nói: "Ta không giết nữa, ta không giết nữa. Không phải ta muốn giết, không phải ta. Ta không giết nữa."