Đế Vương Công Lược

Chương 74: Giao dịch [ Vẫn là ca ca của mình tốt hơn]

Vốn dĩ đang bị thương chưa lành, lại còn uống rượu, rồi đứng trước cửa sổ đón gió nửa ngày nên dù Sở Uyên luyện võ công từ nhỏ thân thể khỏe mạnh thì cũng khó tránh khỏi bị sốt. Diệp Cẩn nhìn hắn ngủ thϊế͙p͙ đi rồi mới ra cửa, tới thẳng phòng bếp của khách điếm, mượn chỗ quạt lửa sắc thuốc.


Thẩm Thiên Phong vén rèm cửa tiến vào, ngồi xổm bên cạnh hắn.
” Sao ngươi lại tới đây? Lạnh như vậy mà.” Diệp Cẩn nói: ” Về phòng đi, ta còn một lúc nữa mới xong.”


” Người sợ lạnh luôn là ngươi a.” Thẩm Thiên Phong mở áo choàng trên khuỷu tay mình ra khoác lên người hắn: ” Ngươi còn chưa nói, vì sao Hoàng thượng phải tới tây nam đột ngột như vậy?”


” Chỉ nói là bởi vì Đoạn Bạch Nguyệt.” Diệp Cẩn kéo băng ghế nhỏ ngồi lên: ” Nhưng bây giờ dường như đã không sao rồi, tám phần mười lại là vì bất hòa chuyện biên cảnh thôi. Còn chuyện này nữa, trên đường đi hắn đã gặp một nhóm thích khách, rất có thể là người Nam Dương.”


” Nam Dương?” Thẩm Thiên Phong hỏi: ” Có cần phải phái người đi thăm dò không?”
” Tất nhiên là có.” Diệp Cẩn gật đầu.
” Thuốc này phải nấu bao lâu?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.
” Ít nhất một canh giờ.” Diệp Cẩn thổi thổi bếp lửa, lại mở nắp nồi cẩn thận nhìn một chút.


” Dạy cho ta?” Thẩm Thiên Phong nói: ” Ở đây quá lạnh, ngươi về phòng nghỉ ngơi sớm đi, chạy nhiều ngày như vậy chắc cũng đã mệt muốn chết rồi.”
” Không được.” Diệp Cẩn nói: ” Rất phiền phức, thứ nào bỏ trước thứ nào bỏ sau ngươi không phân biệt được đâu.”


Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười: ” Trong lòng ngươi ta ngu ngốc đến vậy sao?”
” Lần trước là ai nấu cháo nấu thành cái nồi đen thui vậy?” Diệp Cẩn thuận miệng hỏi.
Thẩm minh chủ nghẹn họng, nói: ” Ta…”
Diệp Cẩn đuổi người: ” Đi ra ngoài đi ra ngoài.”


Thẩm Thiên Phong ôm hắn lên, còn mình ngồi xuống băng ghế nhỏ.
Diệp Cẩn: “…”
” Ta ở cùng ngươi.” Thẩm Thiên Phong ôm chặt hắn: ” Như vậy sẽ không lạnh.”
Diệp Cẩn bĩu môi, tựa đầu vào ngực hắn, tiếp tục cầm que củi cời bếp lửa.


Sở Uyên nằm trên giường ngủ rất sâu rất sâu. Mấy ngày liền trằn trọc không ngủ tinh thần hoảng hốt, sau khi uống chén thuốc xong thì cuối cùng cũng có thể quên đi giây lát, mộng cảnh thâm trầm, ngay cả một chút lông trâu tế mộng cũng không có.


Trên quan đạo ngoài thành, Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn cửa thành lần cuối cùng, xoay người ra roi thúc ngựa hướng về phía tây nam chạy đi.


Bên trong Tây Nam Phủ, Đoạn Dao đang cùng Nam Ma Tà phơi nắng sưởi ấm, nghe thị vệ báo lại là Vương gia đã dẫn người trở về phủ thì đều kinh ngạc vạn phần &” Tất nhiên là nhớ, mặc kệ ca ca nói cái gì, chỉ cần đáp ứng là được.” Đoạn Dao dùng sức gật đầu. Dù sao cũng là cùng người thương tách ra, có lẽ đã sớm bi thương tan nát cõi lòng rồi, những lúc thế này người nhà nhất định phải quan tâm khích lệ vô điều kiện, coi như ca ca nổi điên muốn đánh mình thì cũng không vấn đề gì!


Nam Ma Tà vỗ vỗ đầu hắn khen ngợi: ” Tốt lắm, đợi chuyện này qua đi rồi sư phụ sẽ dẫn ngươi đi thanh lâu chơi.”
Đoạn Dao chỉ coi như chưa nghe thấy gì, vòng qua hắn chạy ra cửa.


Cùng một câu mà nói từ tám tuổi đến bây giờ, đúng là không dễ dàng gì. Có lẽ nếu ngày nào đó giang hồ tổ chức bình chọn lần nữa, sư phụ nhất định sẽ vô cùng xứng đáng đứng đầu toàn giang hồ võ lâm, là người có chấp niệm với thanh lâu sâu nhất a.


” Ca!” Đoạn Dao vô cùng cao hứng chạy ra cửa.
” Lại bắt được trùng sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Vui vẻ như vậy!”
” Nhìn thấy ca ca, tất nhiên là phải vui vẻ rồi.” Đoạn Dao lưu loát nói.


Nam Ma Tà cũng từ xa bước tới, vì gặp đồ đệ mà thậm chí còn tự mình chải đầu, nếu để Kim thẩm thẩm thấy, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết a.
” Có người tới đón Hoàng thượng rồi sao?” Nam Ma Tà hỏi, tận lực giữ vẻ tự nhiên.


Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Là người của Nhật Nguyệt sơn trang.”
” Vậy là tốt rồi, chắc đoạn đường còn lại cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.” Nam Ma Tà vỗ vỗ bờ vai hắn: ” Mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta phân phó phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn.”


” Không cần đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Gọi Lý Kha và Đoạn Vinh đến thư phòng trước đi, ta có chuyện muốn giao phó, Dao nhi nữa, cũng tới luôn.”
” Có chuyện gấp gáp gì vậy? Không thể để ngày mai nói sao?” Đoạn Dao nhắc nhở:” Nên ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đã.”


Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta muốn đi Nam Dương.”
” A?” Đoạn Dao sửng sốt, Nam Ma Tà cũng hỏi: ” Vẫn muốn đi tìm Thiên Thần Sa sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Ta muốn đi Bạch Tượng quốc.”


Lần này đến phiên Nam Ma Tà hồ đồ, nếu nói là đi Phỉ Miễn quốc thì còn có thể hiểu được, đi Bạch Tương quốc để làm gì a??
Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã xoay người tới thư phòng.


Đoạn Dao không thể làm gì khác hơn là phân phó người đi mời mấy người kia, thuận tiện liếc mắt nhìn sư phụ mình một cái.
Nam Ma Tà nói: ” Trước tiên phải biết là chuyện gì đã.”


Đoạn Dao thầm nghĩ, còn có thể là vì sao, vừa nghĩ liền biết tất nhiên là có liên quan đến Hoàng thượng rồi.


Mà sự thật cũng đúng như vậy, thích khách đến từ Bạch Tượng quốc, Hoàng tử bị biếm của Sở quốc, nghe một chút cũng đã thấy đau đầu. Sau khi bước ra khỏi ngự thư phòng, Đoạn Dao chống cằm, ủ rũ ngồi xổm bên con đường nhỏ cùng sư phụ nhìn nhau, thở dài…


Nam Ma Tà an ủi: ” Vào lúc này tìm được chút chuyện để làm cũng tốt.” Vẫn hơn là chỉ đứng xa xa nhìn về vương thành, không dám tới gần người thương nửa bước — Đoạn tình cảm bi thiết như vậy, đưa vào vở kịch nhất định sẽ khiến cho cả thế gian này rơi lệ.


Đoạn Dao gật đầu: ” Ừ.”
” Về nghỉ ngơi đi.” Nam Ma Tà nói: ” Nếu đã quyết định rồi thì nên mau chóng lên đường, nghe nói Bạch Tượng quốc cũng là nơi giàu có sung túc, dù chỉ là để mở mang tầm mắt thì chuyến đi này cũng không tệ chút nào.”


Đoạn Dao nhặt Tử Thiềm Thừ trên mặt đất lên, bỏ vào bao bố nhỏ trở về phòng ngủ.


Mười ngày sau, một chi tây nam quân lên đường rời khỏi Đại Lý, âm thầm tới thành Bắc Hải, chuẩn bị xuôi thuyền tới Nam Dương. Tháng ba, tiết xuân hàn se lạnh, gần bờ biển lại càng lạnh hơn, Đoạn Dao bọc áo choàng lớn đứng trên lan can khách điếm, ngẩn người nhìn mặt biển mênh mông vô bờ.


Trước mặt có vật gì đó vụt lóe qua, Đoạn Dao theo bản năng khua đao cản lại, thì ra là một quả táo đỏ.
……
Cảnh Lưu Thiên đứng dưới đường cười nói: ” Đao pháp của Tiểu Vương gia thật là nhanh.”


” Cảnh Lâu chủ?” Đoạn Dao ngạc nhiên, trực tiếp chống lan can nhảy xuống: ” Sao ngươi lại tới đây?”
” Thật không dám giấu diếm, tại hạ là cố ý tới đây, muốn gặp Vương gia một lần.” Cảnh Lưu Thiên nói.
” Lâu chủ biết chuyện của ca ca rồi sao?” Đoạn Dao hỏi.


Cảnh Lưu Thiên nói: ” Đoạn Vương gia bế quan ba năm là vì tu luyện Bồ Đề tâm kinh, trong chốn giang hồ có không ít người biết chuyện này.”
Đoạn Dao nói: ” Chuyện khác thì sao?”
Ánh mắt Cảnh Lưu Thiên khó có được viết đầy nghi hoặc: ” Còn có nữa ư?”


Đoạn Dao nói: ” Lâu chủ chờ ta một lát.”
Cảnh Lưu Thiên gật đầu: ” Được.”
” Thất lễ rồi.” Đoạn Dao xoay người chạy vào khách điếm, lên lầu hai gõ cửa: ” Ca.”
” Vào đi.” Đoạn Bạch Nguyệt thả tín hàm trong tay xuống.


” Ca.” Đoạn Dao đẩy cửa vào phòng: ” Phi Loan Lâu chủ đang ở dưới lầu, nói là có chuyện muốn tìm ca ca.”
” Cảnh Lưu Thiên ư?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Quả nhiên không phụ danh tiếng của Phi Loan Lâu mà, cư nhiên biết được hành tung của chúng ta.”


” Gặp không?” Đoạn Dao nói: ” Hắn chỉ biết ca ca luyện Bồ Đề tâm kinh, không biết những chuyện khác.”
” Gặp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Coi như là bằng hữu cũ tới thăm, cũng không thể chỉ vì cái mặt nạ này mà cả đời không gặp người được.”


Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm: ” Vậy ta xuống mời hắn lên.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cầm lấy cái bao tay bên cạnh mang vào, che khuất hoa văn lam sắc trên da thịt lộ ra bên ngoài y phục.


” Đoạn Vương gia.” Một lát sau, Cảnh Lưu Thiên vào phòng, nhìn thấy Đoạn Bạch Nguyệt mang mặt nạ cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại như thường, ôm quyền nói:” Đã quấy rầy.”


“Ba năm không gặp, Phi Loan Lâu đúng là càng ngày càng lợi hại.” Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: ” Chuyến đi này Tây Nam Phủ giữ bí mật như vậy, cư nhiên cũng có thể bị Cảnh Lâu chủ tra xét được, không thể không bội phục.”


” Tại hạ lần này cũng là bất đắc dĩ.” Cảnh Lưu Thiên nói: ” Chỉ mong Vương gia có thể giúp ta chuyện lần này.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Chuyện gì?”


Cảnh Lưu Thiên nói: ” Không biết Vương gia còn nhớ chuyện ba năm trước lúc tra xét chuyện Triều Nhai, tại hạ từng nói xá đệ cũng từng đi qua Triều Nhai, sau khi trở về thì luôn miệng nói Triều Nhai khắp nơi đều trải đầy hoàng kim, cho nên ta mới đối với chuyện đó tin tưởng không nghi ngờ?”


Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tất nhiên là vẫn nhớ.” Dù sao từ trước đến nay đều là Phi Loan Lâu thám thính tin tức nhà người khác, hiếm khi thấy có lúc việc xấu trong nhà truyền ra ngoài.


Cảnh Lưu Thiên nói: ” Sau khi chân tướng mọi chuyện được điều tra làm rõ, ta cũng từng phái rất nhiều nhân lực lùng bắt hắn trở về, nhưng thủy chung không thu được kết quả, sau đó lại càng bặt vô âm tín, một chút tin tức cũng không tìm được, giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.”


Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Có thể chạy trốn khỏi thiên la địa võng của Phi Loan Lâu, tiểu công tử cũng coi như là người có bản lĩnh a.”


” Vương gia đừng giễu cợt tại hạ nữa.” Cảnh Lưu Thiên nói: ” Mãi đến mấy tháng trước mới tra ra được chút tin tức, nghe đâu hắn đã sớm tới Nam Dương rồi. Ta vốn dĩ muốn tự mình dẫn người ra biển nhưng Phi Loan Lâu còn có việc phải làm, thật sự không phân thân ra được. Đúng lúc lại nghe tin Vương gia muốn đi Nam Dương nên đành phải mặt dày tới đây một chuyến, nếu có gì thất lễ, kính xin Vương gia bỏ qua cho.”


” Cảnh Lâu chủ muốn ta hỗ trợ tìm người?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cũng được.”
Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, Cảnh Lưu Thiên thức thời nói: ” Có điều kiện gì, Vương gia cứ nói đừng ngại.”


Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dùng tình trạng gần đây của một người tới trao đổi đi.”
Cảnh Lưu Thiên hỏi: ” Người nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, nói: ” Niếp Vũ Tình.”


” Niếp cô nương a!” Cảnh Lưu Thiên nói: ” Năm năm trước đã gả tới đông bắc rồi, bây giờ cũng đã quy ẩn giang hồ, cuộc sống chắc hẳn phải cực kì hạnh phúc mĩ mãn mới đúng.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đa tạ.”


” Vương gia chỉ muốn hỏi chuyện này thôi ư?” Cảnh Lưu Thiên kinh ngạc. Niếp Vũ Tình vốn là một hiệp nữ nổi danh giang hồ, tính tình trượng nghĩa dung mạo xinh đẹp, bởi vậy có không ít người mến mộ nàng. Sau lại nàng cứu được một phú gia công tử từ tay bọn thổ phỉ, hai người dần dần nảy sinh tình cảm rồi thành thân, nhà phu gia của nàng là danh gia vọng tộc có tiếng trên thương trường ở đông bắc, không hề dính dáng gì đến võ lâm, Niếp Vũ Tình cũng bỏ xuống đao kiếm, chuyên tâm ở nhà tương phu giáo tử, cũng không phải hoàn toàn biến mất, tùy tiện hỏi một người là có thể biết, cần gì phải hỏi thăm từ Phi Loan Lâu.


T
ươ
ng phu gi
á
o t

: gi
ú
p ch

ng d

y con.


Đoạn Bạch Nguyệt giải thích: ” Ta cũng không có hứng thú gì với vị Niếp cô nương này, chỉ có điều lần này đi Nam Dương có thể sẽ gặp được cố nhân, nếu hắn hỏi tới, ta cũng không thể nào không biết chút tin tức gì được, vừa lúc Phi Loan Lâu chủ ở đây, tất nhiên phải hỏi một câu.”


Cảnh Lưu Thiên hiểu ra: ” Thì ra là thế.”
” Nếu ta đã đáp ứng Cảnh Lâu chủ thì tất nhiên sẽ làm được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tây Nam Phủ trước nay đều nói là làm, Lâu chủ không cần lo lắng.”


” Đa tạ Vương gia.” Cảnh Lưu Thiên nói: ” Nhưng nếu chỉ dùng tình hình gần đây của Niếp cô nương làm giao dịch thì tại hạ thực sự quá chiếm tiện nghi rồi. Nhân tình này cứ tính ta thiếu Vương gia đi, sau này nếu có việc gì cứ việc tới tìm là được, cho dù Phi Loan Lâu không mở cửa làm ăn thì tất nhiên cũng sẽ giúp Vương gia giải quyết phiền phức trước.”


Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn vỗ tay mấy cái, cười nói: ” Cảnh Lâu chủ quả thật là một người sảng khoái.”


” Vậy làm phiền Vương gia.” Cảnh Lưu Thiên nói:” Xá đệ thiên tính không tốt, nếu ngày sau nói năng lỗ mãng gây ra xung đột, Vương gia cứ việc đánh chửi quản giáo, lưu cái mạng là được.”
Đoạn Dao ôm Liệt Vân Đao đứng ngoài cửa co rút khóe miệng.
Cái gì gọi là không so không biết.


Cho nên nói, vẫn là ca ca của mình tốt hơn.
Thanh mai tr
ú
c m
ã
c

a Nguy

t Ca s

p l
ê
n s
à
n nha *^_^*, ch
í
nh l
à
v

b

ch y thi
ế
u ni
ê
n

ch
ươ
ng tr
ướ
c
á