*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng không biết có phải là chậu cẩu huyết kia linh nghiệm hay không mà Huyền Minh Hàn Thiết đã thật sự yên tĩnh trở lại. Vì phòng ngừa nó đả thương người một lần nữa, Nam Ma Tà cố ý tìm tới hàng thợ rèn trong trấn, định làm một hộp sắt tạm thời cất giữ nó.
Thợ rèn là một tráng hán chất phác thật thà, bình thường cũng chỉ giúp đồng hương làm chảo sắt xẻng sắt mà thôi, đây chính là lần đầu tiên được người trong giang hồ nhờ làm, hơn nữa xuất tiền cũng rất hào phóng, nên tất nhiên không dám chậm trễ, búa lớn loảng xoảng loảng xoảng kêu vang. Nam Ma Tà đứng bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa chờ, không bao lâu liền có một đoàn hậu sinh vây quanh bên người, đều muốn nghe kể chuyện giang hồ.
” Muốn nghe ta kể cũng được thôi.” Nam Ma Tà nhổ vỏ hạt dưa ra, nói: ” Đem những cố sự của thôn trấn này ra đổi đi.”
” Trong trấn này thì có thể có cái gì cố sự đây? Đơn giản chính là chuyện hai nhà xắn tay áo đánh nhau a.” Hậu sinh nói: ” Chuyện lớn mới mẻ nhất chính là mấy ngày trước có một nữ tử lưu lạc tới đây, tay ôm hài tử đang sinh bệnh, nhìn qua rất là khốn khổ.”
” May mà Trương thẩm trong thành này hồi còn trẻ đã từng trú tại Sơn Tây, với hai mẫu tử nàng cũng coi như là đồng hương, nên mới hảo tâm thu lưu.” Lại một người nói: ” Còn mời đại phu tới xem bệnh, vì vậy tiểu oa nhi kia mới nhặt về được cái mạng.”
” Hai mẫu tử kia là vừa từ đất Tấn lưu lạc tới đây sao?” Nam Ma Tà cảm thấy chuyện này dường như có chút quen tai, vì vậy nói: “Người đang ở đâu? Có thể dẫn ta tới xem một chút không?”
Đám hậu sinh nghe xong đều buồn bực trong lòng, nhưng nhìn lại hắn thì thấy cũng không có vẻ gì là đang nói giỡn. Vì vậy liền dẫn theo hắn tới nhà Trương thẩm trong trấn. Mấy người gõ cửa phía sân sau rồi mở ra, chỉ thấy một nữ tử đang đứng trong sân phơi y phục, chính là nữ tử mà lúc trước Tiểu Ngũ cứu khỏi nanh vuốt mãnh hổ phía sau núi của Tây Nam Phủ.
” Nam sư phụ?” Nữ tử vô cùng kinh ngạc.
” Quả thật là ngươi a!” Nam Ma Tà hỏi: ” Không phải nói đi tìm thân thích nương tựa sao? Làm thế nào mà lưu lạc tới tận nơi này?”
” Nhiều năm không trở về, cũng không biết thân thích đã sớm chuyển đi nơi nào.” Nữ tử nói: ” Sau lại nghe người ta nói Giang Nam dễ kiếm sống, liền muốn tới đây xem một chút, không ngờ vừa tới thôn trấn này thì hài tử lại sinh bệnh, may nhờ có thẩm tử thu lưu, bằng không….”
” Lúc trước đã bảo ngươi ở lại Tây Nam Phủ, không nên đi rồi.” Nam Ma Tà lắc đầu: ” Vừa vặn lần này ta cũng phải trở về, không bằng cùng nhau đi. Nếu không ngươi một người nữ tắc nhân gia, còn mang theo hài tử như vậy, cho dù có tới Giang Nam thì e là cũng sẽ không dễ sống.”
” Đa tạ Nam sư phụ.” Nữ tử khom người hành lễ, vành mắt ửng đỏ.
May là bệnh tình của tiểu oa nhi kia không quá nặng, uống thuốc vài ngày thì sốt cao cũng lui xuống. Nam Ma Tà sai người đi mua một cỗ xe ngựa cho mẫu tử hai người ngồi, tiếp tục lên đường chạy về tây nam.
Dọc đường làm thêm chút việc thiện, coi như là tích phúc cho bọn tiểu bối đi.
Cuối mùa hạ tiết trời bắt đầu chuyển lạnh, mũi Đoạn Dao đỏ hồng lên, đang ngồi bên cạnh bàn hắt xì liên tục hết cái này tới cái khác.
Sở Uyên phân phó Thái y kê đơn thuốc, lại làm cho hắn mấy bộ y phục thật dày, một ngày ba bữa đều là những món bổ dưỡng, một chút tiêu ớt cũng không cho ăn. Tuy nói trong miệng nhạt nhẽo vô vị nhưng Đoạn Tiểu Vương gia vẫn rất cảm động, rốt cuộc vẫn là tẩu tẩu tốt.
Trên đường trở về vương thành, Huyền Thiên và Đoạn Dao ngồi chung một chiếc xe ngựa. Các đại thần trong triều đều rất buồn bực, mang theo Đoạn Tiểu Vương gia về cung còn có thể nghĩ thông suốt, nhưng lão giả này nghe nói đã ở hành cung gần mười năm rồi, chỉ là một kẻ đáng thương lưu lạc tới nơi này thôi, dẫn hắn về làm chi?
” Lão Đào a..” Lưu Đại Quýnh nói: ” Ngươi có cảm thấy, Hoàng thượng của ta gần đây… tác phong hành sự càng ngày càng khiến người nhìn không thấu rồi hay không?”
Đào Nhân Đức hết sức lo lắng nhìn loan giá đằng trước, thở dài.
Trong hoàng cung tất cả đều như cũ, Đoạn Dao không chịu ở một mình trong cung điện, vì vậy Sở Uyên liền cho hắn ở một tiểu viện thanh tĩnh, gần Ngự thiện phòng, cũng gần Thái Y Viện.
” Hoàng thượng.” Chúng thần trong triều rất là lo lắng, thừa dịp Hoàng thượng đang ở Ngự hoa viên ngắm cảnh, tâm tình không tệ, liền đồng loạt chạy tới tấu thỉnh: ” Tiểu Vương gia của Tây Nam Phủ là cao thủ dụng độc, nếu muốn an bài nơi ở, e là phải cách hai nơi đó càng xa càng tốt a.”
Sở Uyên hướng phía xa xa gọi: ” Dao nhi!”
” Hoàng thượng.” Trong tay Đoạn Dao cầm một bọc hoa sinh đường, vừa ăn vừa chạy tới.
Sở Uyên đưa tay.
Đoạn Dao chia cho hắn một viên.
Vì vậy chúng thần tử mở mắt trừng trừng nhìn Hoàng thượng ăn hết viên hoa sinh đường kia.
Sở Uyên lạnh lùng hỏi: ” Còn có chuyện gì muốn tấu nữa không?”
Chúng thần dập đầu tán đi, rất sợ chậm chân một chút sẽ bị phạt.
Sở Uyên lắc đầu, ngồi lại trong tiểu đình tiếp tục uống trà.
Đoạn Dao nói: ” Lại làm sao vậy?”
” Chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, vậy mà cũng có thể nói như trời sắp sụp xuống.” Sở Uyên nói: ” Có thể mười năm như một ngày sợ bóng sợ gió giống bọn họ vậy, cũng khó.”
Đoạn Dao nói: ” Ca ca thường nói, những người này chỉ cần đánh một trận là tốt lên liền.”
Sở Uyên bật cười: ” Lúc ở tây nam, hắn niệm những người này cũng không ít nhỉ?”
” Hôm nay thân thể Huyền Thiên tiền bối đã khá hơn rất nhiều.” Đoạn Dao nói: ” Tiền bối nhờ ta hỏi Hoàng thượng, khi nào mới có thể nhìn thấy tộc nhân Triều Nhai?”
” Gấp gáp như vậy?” Sở Uyên nói: ” Trẫm còn muốn để tiền bối nghỉ ngơi thêm vài ngày.”
” Tiền bối nói muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện, vì còn muốn quay về Bắc Hành Cung tiếp tục trông chừng Phượng Cô bà bà nữa.” Đoạn Dao nói.
Sở Uyên gật đầu: ” Vậy cứ như tiền bối mong muốn đi, đêm nay gặp.”
Nhóm người Triều Nhai tuy là bị giam lỏng trong hoàng cung, không đi đâu được, nhưng cũng không thấy có bao nhiêu oán hận, dù sao vẫn hơn cuộc sống đầu đường xó chợ bị người đuổi giết trước đây, giờ được như thế này là đã tốt lắm rồi. Thậm chí còn nghĩ nếu được ở trong cung cả đời, y phục tới đưa tay cơm nước tới há mồm thì ngược lại cũng không tệ.
Trước khi tới giờ cơm thì đột nhiên có thị vệ tới thông truyền, nói là Hoàng thượng muốn triệu kiến, trong lòng bọn họ đều không hiểu là có chuyện gì xảy ra. Đợi lúc tới được thư phòng mới thấy ngoại trừ Sở Uyên thì còn có Đoạn Dao và một lão giả ngồi đưa lưng về phía bọn họ, không thấy rõ ngũ quan, bầu không khí có chút ngưng trọng.
” Khấu kiến Hoàng thượng.” Cả đám quỳ xuống đất cúi đầu, bắt đầu thấy thấp thỏm bất an.
” Lúc các ngươi vừa vào cung, trẫm đã được nghe kể về cố sự của Triều Nhai một lần rồi.” Sở Uyên nói: ” Hôm nay còn muốn nghe lại lần nữa.”
Đám người bên dưới câm như ve sầu mùa đông, không người nào có can đảm mở miệng trước.
Sở Uyên nhàn nhạt nói: ” Nếu như không muốn nói, ở đây trẫm có một người, có thể nói thay cho các ngươi.”
Đám người nhất thời run sợ trong lòng.
Huyền Thiên chậm rãi xoay người lại.
Lúc thấy rõ hắn là ai thì cả đám người nhất thời sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy không biết phải nói cái gì.
” Tiền bối có nhận ra những người này không?” Sở Uyên hỏi.
Huyền Thiên gật đầu: ” Hơn mười năm trước khi ta rời khỏi Triều Nhai thì bọn họ phần lớn đều chỉ vừa qua hai mươi tuổi.”
” Việc đã đến nước này, các ngươi có còn định nói với trẫm là thủ lĩnh phái bắc dẫn người Nam Dương lên đảo tàn sát toàn bộ tộc nhân Triều Nhai không chừa một ai nữa hay không?” Sở Uyên nghiêm mặt.
” Hoàng thượng tha mạng a!” Đám người run lẩy bẩy dập đầu xuống đất: ” Là chúng ta nhất thời hồ đồ, lại sợ Hoàng thượng biết được sự thật sẽ trách tội, cho nên mới….mới… Kính xin Hoàng thượng khai ân.”
” Biết được sự thật sẽ trách tội?” Sở Uyên nói: ” Nói một chút xem, cái gì mới gọi là sự thật?”
” Là….” Nữ tử nói: ” Lúc mới bắt đầu đối phó với phái bắc, phái nam đúng là đã kết làm đồng minh với người Nam Dương. Nhưng khi phái bắc hoàn toàn bị tiêu diệt thì người Nam Dương cũng càng ngày càng tham lam tàn bạo. Tộc nhân Triều Nhai vốn xa lánh thế gian, bọn họ lại ba không năm lúc sẽ dùng thuyền lớn đưa các nhóm người Nam Dương khác lên đảo, xây dựng phòng ốc, bố trí cơ quan, toàn bộ tộc nhân Triều Nhai đều bị bọn họ khổ dịch, chỉ cần phản kháng một chút thôi cũng sẽ bị đánh đập rất dã man.”
” Đúng vậy.” A Tứ cũng nói: ” Đảo Triều Nhai đã sớm không còn như trước nữa, bây giờ khắp nơi trên đảo đều là cơ quan, hải vực xung quanh cũng đầy lốc xoáy sương mù, chỉ cần hơi lơ là một chút thì sẽ bị tan xương nát thịt, táng thân đáy biển.”
” Còn đám người các ngươi, không những không nghĩ biện pháp chống lại ngoại địch, mà ngược lại còn chủ động hiệp trợ người Nam Dương ức hϊế͙p͙ đồng bào, cho đến khi cảm nhận được rằng chính bản thân mình cũng sẽ gặp nguy hiểm mới quyết định rời khỏi hải đảo, vì vậy mới không dám nói sự thật với trẫm.” Sở Uyên nói: ” Có đúng hay không?”
Đám người bên dưới yên lặng như tờ.
” Tiểu oa nhi kia rốt cuộc là hài tử của ai?” Sở Uyên lại hỏi.
” Là hài tử của thủ lĩnh người Nam Dương, mẫu thân là người Triều Nhai, tên là Hồng Cô.” Nữ tử nói: ” Để có thể có nhiều cơ hội trốn thoát hơn, chúng ta đành liều chết lén trộm hài tử mang theo.”
” Tốt lắm.” Sở Uyên gật đầu: ” Còn một chuyện nữa, chỉ có điều chuyện này, chưa chắc là ai trong các ngươi cũng đều biết rõ chân tướng.”
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, không biết những lời này là có ý gì.
” Người đâu!” Sở Uyên nói.
” Đây ạ!” Ngự lâm quân nối đuôi nhau vào phòng.
Bên dưới ai nấy đều toàn thân cứng ngắc.
” Mang những người này ra ngoài, phân phòng nhốt lại, cho thêm giấy bút viết cung trạng.” Sở Uyên nói: ” Một canh giờ sau vào thu giấy lại, nếu dám có nửa lời dối trá, giết không tha.”
” Dạ.” Ngự lâm quân tiến tới kéo bọn họ dậy rồi lôi ra bên ngoài. Nữ tử vội la lên: ” Hoàng thượng, những điều dân nữ nói đều là thật, thật sự không hề che giấu bất cứ thứ gì.”
Khóe miệng Sở Uyên giương lên, chỉ xem như chưa nghe thấy gì.
Ngự lâm quân như hung thần ác sát, đem toàn bộ nhốt vào trong phòng, loảng xoảng loảng xoảng khóa cửa lại. Xung quanh hoàn toàn tối tăm vắng lặng, chỉ có cây nên trước bàn hơi lay động, càng dễ khiến cho lòng người sợ hãi.
Bên trong Ngự thư phòng, Đoạn Dao nói: ” Có lẽ cũng đã hù chết bọn họ rồi.”
” Đối phó những người này, trẫm cũng không có nhiều kiên nhẫn.” Sở Uyên nói: ” Khi quân chính là tử tội, người Triều Nhai lá gan cũng thật không nhỏ.”
Huyền Thiên thở dài, nói: ” Không ngờ rằng đảo Triều Nhai hoang vu vắng vẻ như vậy mà cũng có ngoại địch muốn tới giết chóc cướp đoạt.”
” Ưu thế duy nhất của Triều Nhai chính là cách Sở quốc đủ gần, chung quanh lại có rất nhiều hải đảo, bến cảng.” Sở Uyên nói: ” Hơn nữa khắp nơi sương trắng mịt mờ, cực kì bí mật.”
” Có phải là đám người Nam Dương kia muốn gây bất lợi cho Đại Sở hay không?” Đoạn Dao cau mày: ” Trên danh nghĩa chỉ là muốn vàng bạc châu báu, nhưng nếu thật sự là muốn tài phú trên đảo thì vì sao lại phải tàn sát toàn bộ tộc nhân Triều Nhai? Trong khi đa số bọn họ đều sẽ sẵn lòng hợp tác?”
” Có thể.” Sở Uyên gật đầu: ” Nhưng chỉ bằng một tòa tiểu đảo, cho dù bên trên có trang bị đầy đủ hỏa pháo rung trời, thì cũng sẽ không dễ dàng uy hϊế͙p͙ được Đại Sở.”
” Cho nên muốn mặc kệ bọn họ sao?” Đoạn Dao thử thăm dò hỏi.
” Tất nhiên là không rồi.” Sở Uyên nói: ” Xung quanh Triều Nhai đều thuộc địa phận quản hạt của Đại Sở, ngư dân thương thuyền nườm nượp qua lại, trước nay xa lánh thế sự thì không sao, nhưng hôm nay cũng đã bị ngoại địch chiếm đoạt, há có thể cho bọn chúng giả thần giả quỷ mãi như vậy. Chuyện này trẫm tự có an bài, nhưng trước đó, rất có thể những người Triều Nhai trong cung này sẽ còn diễn rất nhiều vở kịch hay.”
++++Google cho kết quả là:
Hoa sinh đường:
Kẹo đậu phộng ( không nói chơi chứ đọc đam mỹ bao năm chứ giờ ta mới biết cái này a)
Chuẩn bị khăn giấy đê ê ê ^O^