Đúng như Đoạn Bạch Nguyệt dự đoán, đảo Triều Nhai đích xác không phải là đảo hoàng kim gì cả, nếu nói tổ tông còn tích lũy nhiều tài phú thì trải qua hơn trăm năm nay cũng đã bị hậu nhân tiêu xài hết sạch rồi. Hơn nữa hải đảo cũng không thể so bì với đại lục được, không phải chỉ cần có đất đai là có thể sản xuất ra lương thực, mà tộc nhân của Triều Nhai lại tự cho mình là thần tiên cao quý, không chịu đánh cá bắt tôm kiếm sống như tộc nhân của các đảo nhỏ khác. Vì vậy, để tiếp tục sinh tồn, cũng chỉ có thể âm thầm phái người rời đảo, nam tử dựa vào những phương pháp dưỡng sinh mà tổ tiên truyền lại để xem bệnh cho người khác, còn nữ tử thì dựa vào giọng nói uyển chuyển làm ca cơ kiếm tiền, mới có thể miễn cưỡng giải quyết được kế sinh nhai.
” Đi ra ngoài kiếm đủ tiền rồi trở lại?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Tại sao họ không dứt khoát ở lại Sở quốc?” Đất nước bao la, của cải dồi dào, cũng rất phồn hoa, hơn nữa đại đa số dân chúng ở các địa phương đều đối với người ngoại quốc cực kì hữu nghị, theo lý mà nói thì phải là nơi mà du khách tứ xứ hướng về mới đúng, ngày ngày trôi qua cũng có tư vị hơn so với trên đảo nhiều, cần gì phải khổ sở canh giữ một toà đảo hoang.
A Tứ nói: ” Tộc nhân của Triều Nhai sẽ không dễ dàng rời khỏi cố địa.”
” Vậy thì vì sao lần này lại rời đi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Đáy mắt A Tứ đầy phẫn hận: ” Bởi vì trên đảo chia làm hai phái, trong đó có một phái muốn trục xuất những người thuộc phái còn lại ra khỏi đảo, nên đã cấu kết với đạo tặc tới từ Nam Dương, mang bọn chúng lên đảo muốn giết người. Nào ngờ bọn ác tặc này lòng dạ âm hiểm, căn bản không thèm để ý người trên đảo thuộc phái nào, chỉ cần thấy người sống liền giết, đến cuối cùng chỉ còn sót lại nhóm người chúng ta, vì trốn bên dưới một con thuyền cũ nát rách rưới nên mới có thể bảo toàn tính mạng, sau đó nhân lúc trời tối trốn thoát.”
“Đạo tặc tới từ Nam Dương? Có biết thân phận ra sao không?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
A Tứ lắc đầu: ” Không biết.”
” Vậy thì hiện tại toàn bộ đảo Triều Nhai đều đã bị người Nam Dương xâm chiếm rồi ư?” Đoạn Bạch Nguyệt như có điều suy nghĩ.
A Tứ nói: ” Chắc là vậy, có điều chúng ta trốn đi trong lúc hoảng loạn nên cũng không quá để ý.”
” Vì sao Dư Thư kia lại muốn treo giải thưởng truy sát các ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
” Có lẽ hắn đã thông đồng với đám đạo tặc Nam Dương kia.” A Tứ nói: ” Đám người đó muốn tiêu diệt tất cả tộc nhân của Triều Nhai, cũng không biết đã lấy tin tức từ nơi nào mà lại có thể tra được hành tung của chúng ta.”
” Nể tình ngươi cuối cùng cũng biết điều phối hợp, lại hỏi ngươi thêm một vấn đề cuối cùng, sau đó ngươi có thể ăn no ngủ ngon.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đốt Tinh có quan hệ như thế nào với Triều Nhai? Vì sao có vài người có thể làm cho nó phát sáng?”
” Đốt Tinh đang ở trong tay ngươi sao?” A Tứ khϊế͙p͙ sợ.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Ta chỉ nghe người ta đồn đãi mà thôi.”
A Tứ nói: ” Đốt Tinh là thánh vật của Triều Nhai, nhưng chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy, chuyện nó có thể phát sáng thì lại càng không biết.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười đứng dậy: ” Tốt lắm, ngươi có thể ở lại rồi, còn những người kia, có cần phải tiếp bọn họ về đây không?”
A Tứ nói: ” Tất nhiên.”
Đoạn Bạch Nguyệt gọi Đoạn Niệm tới, bảo hắn đi theo A Tứ vào núi âm thầm dẫn nhóm người kia về khách điếm. Đợi hai người rời khỏi phòng rồi Đoạn Dao mới treo người trên cánh cửa, chỉ ló ra một con mắt hỏi: ” Sao rồi?”
” Có thể cũng nói thật nhưng phần lớn đều là nói dối, cũng có thể chỉ nói thật một nửa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao tặc lưỡi nói: ” Ta cũng biết những người này không thể tin được mà.”
” Nhưng ít ra cũng là người Triều Nhai. Trên thế gian này, có quan hệ mật thiết nhất với Đốt Tinh chính là bọn họ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có thể tìm được người là đã tốt lắm rồi, cứ mang về vương thành rồi tính sau.”
” Là Thẩm tướng quân muốn ư?” Đoạn Dao dùng ánh mắt xâu xa nhìn ca ca mình, hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Là Sở Hoàng muốn.”
Giống nhau giống nhau, Sở Hoàng giao cho Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân giao lại cho ngươi, Đoạn Dao cười rạng rỡ nghĩ, Ca, ngươi cố gắng lên, Tây Nam Phủ lúc nào cũng có thể làm việc vui, ngay cả hồng trù đoạn Kim thẩm thẩm cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, chất liệu đắt lắm a!
” Vẻ mặt gì thế?” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ đầu hắn: ” Đi ngủ!”
” Không thưởng gì hết à?” Đoạn Dao bất mãn, dù sao cũng đã lập công mà.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Muốn thưởng cái gì?”
Đoạn Dao ngay lập tức tinh thần sáng lạn: ” Bồ Đề tâm kinh!”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
” Ít nhất cũng phải cho ta nhìn một chút đi chứ!” Đoạn Dao ôm lấy đùi ca ca.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đó là thứ võ công hại người, không cho ngươi nhìn là vì muốn tốt cho ngươi.”
” Gạt người, nếu đúng là hại người thì làm sao sư phụ cho ngươi luyện được?” Đoạn Dao không tin.
” Ta luyện là vì trị thương.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ gò má hắn: ” Có lẽ sẽ có một ngày ta nghĩ ra được biện pháp khắc chế Bồ Đề tâm kinh, đến lúc đó nhất định sẽ dạy cho ngươi.”
Đoạn Dao bĩu môi.
” Huống chi ta cũng chỉ luyện một chút mà thôi, ngươi tin hay không thì đó cũng là sự thật.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn đứng dậy: ” Hôm nay ngươi đúng là đã lập công lớn, xứng đáng được thưởng.”
Đoạn Dao hỏi: ” Vậy nên?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta không thể cho ngươi Bồ Đề tâm kinh, nhưng lại có thể cho ngươi Liệt Vân Đao.”
” Liệt Vân Đao???” Đoạn Dao sửng sốt: ” Đó là vũ khí của ngươi a.”
” Ngươi cầm nó thích hợp hơn ta.” Đoạn Bạch Nguyệt đem bội đao đưa cho hắn: ” Tính ra cũng đã mười lăm, sắp tròn mười sáu tuổi rồi, dư sức cầm nó.”
” Ta không muốn không muốn.” Đoạn Dao liên tục lắc đầu: ” Ta không cần thưởng gì nữa hết, cái này là của Phụ Vương để lại cho ngươi.”
” Phụ Vương cho ta là vì lúc ấy ngươi còn quá nhỏ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Liệt Vân đao pháp vừa thoải mái khoáng đạt lại vừa linh hoạt, thật sự rất thích hợp với ngươi.”
” Vậy còn ngươi?” Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt vào phòng lấy ra một thanh kiếm cùn.
Đoạn Dao: “…”
” Sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Đoạn Dao hỏi: ” Đó là khối sắt vụn mà lần trước sư phụ tá thi căn dặn ngươi đào hầm mộ người khác lấy ra phải không?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
” Ngươi tin ta đi, cái này thật sự chỉ là một khối sắt vụn mà thôi.” Đoạn Dao tận tình khuyên nhủ: ” Cho dù ngươi lấy giấy nhám chà cho nó sáng lên thì nhiều lắm cũng chỉ là ‘một khối sắt vụn sáng hơn chút’.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, đem Liệt Vân Đao đưa vào tay hắn: ” Giữ gìn nó thật tốt a.”
Tâm tình Đoạn Dao rất phức tạp.
” Được rồi, đi ngủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, xoay người vào phòng mình.
Đoạn Dao ôm Liệt Vân Đao một hồi lâu mới chậm rãi bò lên giường.
Khi còn nhỏ đúng là rất thích cây đao này, nhưng ca ca đã mang theo bên người nhiều năm như vậy, lại nói cho mình liền cho… Nghĩ nghĩ rồi lại ngủ không được, ngồi dậy rút đao ra để dưới ánh nến nhìn tới quá nửa đêm.
Sau nửa đêm, Đoạn Niệm cũng dẫn theo nhóm người kia trở về. Ám vệ của Nhật Nguyệt sơn trang vẫn luôn âm thầm theo sau hộ tống, mãi đến lúc xác định đã an toàn về tới nơi, rồi mới cáo từ rời đi. May mà Đoạn Bạch Nguyệt đã bao toàn bộ khách điếm này rồi nên dù có ở thêm bảy tám hay mười người cũng dư dả.
Lăn qua lăn lại nhiều như vậy, trời cũng đã gần sáng. Đám người Triều Nhai trước giờ trốn đông trốn tây, hầu như chưa từng được một đêm yên giấc, lần này khó khăn lắm mới được người của Sở Hoàng đón về khách điếm, cũng không cố kị nhiều nữa, đầu vừa dính gối đã ngủ mê man, đến buổi trưa ngày hôm sau vẫn chưa tỉnh lại.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không thúc giục mà một mình đi tới Phi Loan Lâu.
” Nghe nói Vương gia đã bắt được đám người Triều Nhai rồi?” Cảnh Lưu Thiên hỏi.
” Cảnh Lâu chủ quả thật tin tức linh thông.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Chẳng qua người đang ở trong tay Bổn Vương, có người muốn lấy tính mạng của bọn họ, cũng không phải là chuyện đơn giản.”
Cảnh Lưu Thiên nói: ” Giang hồ có quy củ, coi như là người mua đã bỏ mạng thì chuyện mà trước lúc chết hắn ủy thác vẫn phải làm được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tất nhiên là tại hạ biết, hôm nay tới đây chỉ vì muốn báo với Cảnh Lâu chủ rằng người đang ở trong tay ta, không có ý gì khác. Còn chuyện tin tức này có bị truyền ra hay không, muốn như thế nào đều tùy vào Lâu chủ.”
Cảnh Lưu Thiên cười nói: ” Vương gia thật là một người phóng khoáng.”
” Bản thân còn có chuyện quan trọng phải làm, hôm qua còn nói sẽ giúp điều tra chuyện Dư Thư nhưng e là Bổn Vương không thể tự mình làm được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có điều nếu đã đáp ứng Cảnh Lâu chủ, tất nhiên Bổn Vương sẽ lưu lại nhân thủ hiệp trợ Phi Loan Lâu tra án.”
Cảnh Lưu Thiên gật đầu: ” Đa tạ Vương gia, thứ cho tại hạ không tiễn xa được.”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người rời đi, mãi tới khi bóng lưng hắn biến mất ở góc đường, Cảnh Lưu Thiên mới ngoắc tay gọi tâm phúc tới.
Vì vậy buổi chiều hôm đó toàn bộ nhân mã trên giang hồ đều thu được tin tức, nhóm Vu Tộc của Triều Nhai đã bị người khác nhanh chân cướp đi rồi, nghe nói là theo hướng bắc tới vương thành. Về phần đã cướp bao lâu thì lại không nói rõ ràng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trên quan đạo chướng khí mịt mù, người người đều hướng theo phương bắc thi nhau chạy. Mặc dù Dư Thư đã chết nhưng hoàng kim thì đã sớm giao phó cho Phi Loan Lâu a, vụ làm ăn này là thật không đùa.
Mãi đến ba ngày sau Đoạn Bạch Nguyệt mới mang theo nhân mã theo đường nhỏ vòng vèo trở về vương thành. Tuy phải mất nhiều thời gian hơn mấy ngày nhưng được cái gió êm sóng lặng, không gặp chút phiền phức nào. Chỉ có tiểu oa nhi kia luôn kêu khóc không ngừng, nữ tử lại không cho ăn hay dỗ dành gì, may mà Đoạn Dao có tướng mạo tốt lại dẻo miệng, dọc đường đi thường chạy vào các thôn xóm xin cháo xin sữa mới miễn cưỡng giúp nó ăn no bụng.
Đến vương thành đã là đêm khuya, Đoạn Bạch Nguyệt dàn xếp nhóm người đó ở khách điếm ổn thỏa, nữ tử trong nhóm người bất mãn nói: ” Vì sao không dẫn chúng ta vào cung?”
” Đêm hôm khuya khoắt, trong tay ngươi có thể có tin tức khó lường gì, đáng giá để Sở Hoàng dừng giấc ngủ tiếp ngươi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Nữ tử muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, trở về phòng mình tắm rửa thay y phục, xong rồi mới ra cửa.
Đoạn Dao đứng tựa cửa chậc chậc chậc chậc.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đánh một cái vào đầu hắn rồi xuống lầu, đi thẳng tới đại nội hoàng cung.
Sở Uyên đang đọc sách trong tẩm cung, cũng không cảm thấy buồn ngủ. Tứ Hỉ đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm, chỉ có tiếng bước chân của thị vệ tuần tra thi thoảng truyền tới, càng lộ vẻ yên tĩnh vắng lặng.
Đoạn Bạch Nguyệt quen cửa quen nẻo nhảy vào trong viện — loại chuyện leo tường này, làm vài lần cũng quen a.
Sở Uyên có chút sửng sốt.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đẩy cửa ra.
Sở Uyên quay đầu nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Ta đã về rồi.”
“….Nhanh như vậy?” Sự việc xảy ra có chút bất ngờ, qua nửa ngày Sở Uyên mới mở miệng.
” Ngươi thấy nhanh, ta lại thấy thật lâu.” Đoạn Bạch Nguyệt đi tới ngồi xuống mép giường. ” Nhóm người Triều Nhai kia đã tìm được rồi, đang ở khách điếm Duyệt Lai, tối mai ta mang đến cho ngươi.”
” Tại sao phải chờ tối mai, tối nay liền mang đến đi.” Sở Uyên định mang giày xuống giường thì lại bị Đoạn Bạch Nguyệt nắm mắt cá chân.
………………………
Sở Uyên tung chưởng đánh hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không né tránh, đem chân hắn nhét lại vào chăn: ” Nhiều ngày như vậy không gặp nhau, không có gì muốn nói với ta ư?”
Sở Uyên ôm chăn ngồi ở góc giường.
Trong phòng có gió thổi lạnh, Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy định đóng cửa sổ lại, đi tới đó nhìn lại sửng sốt: ” Cây mai đâu?”
Sở Uyên nói: ” Đào.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười:” Lần này thật là quá oan uổng, ta đâu có làm cái gì, sao lại đào nó lên?”
Sở Uyên lắc đầu nhìn nóc giường.
Muốn đào thì đào, ngươi quản ta.
Ngươi quản TRẪM!!!
^_^*