” Ngươi lấy tin tức này từ đâu?” Sở Uyên hỏi.
” Vài ngày trước Thiếu Vũ và Lăng nhi tới Nam Hải thăm Quỷ Thủ sư tôn, lúc trở về thì nghe nói dường như Bạch Tượng quốc có gì đó khác thường, vì vậy liền quay lại đó xem thử tình hình thế nào.” Diệp Cẩn nói: ” Nhưng không ngờ lại phát hiện người của Sở Hạng ra vào hoàng cung Bạch Tượng quốc.”
” Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Sở Uyên nói: ” Trước đó vài ngày trẫm từng sai người đưa tới Nhật Nguyệt sơn trang một phong thư, trong đó nói rõ ràng quốc chủ Nạp Ngõa của Bạch Tượng quốc muốn cùng Đại Sở hợp lực mở một tuyến đường biển mới, chắc ngươi cũng biết chuyện này rồi đúng không?”
Diệp Cẩn gật đầu.
” Nạp Ngõa dẫn theo Khôn Đạt và Kim Xu tự mình tới Sở quốc, nhưng lại bị người của Sở Hạng bắt cóc giữa đường, vừa được cứu về vương thành không bao lâu.” Sở Uyên nói: ” Tâm trạng của hắn nhìn qua không được tốt lắm, vì vậy trẫm cũng không tiện hỏi quá nhiều vấn đề, nếu ngươi đang ở đây thì tiện thể chẩn bệnh cho hắn đi.”
” Nếu đúng là như vậy thì hiện tại Bạch Tượng quốc là do đệ đệ của Nạp Ngõa &” Rất có thể.” Sở Uyên nói: ” Người trẫm phái tới Nam Dương tra xét vẫn chưa trở về, nhưng kết hợp các manh mối lại thì cũng có thể đoán ra được nguyên nhân trong đó. Nếu không phải như vậy thì Nạp Ngõa cũng sẽ không dễ dàng bị tiết lộ hành tung, mà sau khi tỉnh lại cũng sẽ không chỉ cầu trẫm phái người tới Bạch Tượng quốc, âm thầm điều tra xem rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì, những chuyện còn lại thì cứ luôn im lặng không chịu nói.”
” Bị chính đệ đệ ruột thịt của mình hãm hại như vậy, thực sự rất mất thể diện, không muốn nói cũng là chuyện dễ hiểu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Xem ra Sở Hạng hành động còn sớm hơn so với dự đoán của chúng ta.”
” Đi thôi.” Sở Uyên nói: ” Trở về ngự thư phòng rồi nói tiếp.”
” Khụ!” Diệp Cẩn ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người từ nãy đến giờ vẫn luôn lồng vào nhau.
Sở Uyên muốn rút tay ra nhưng Đoạn Bạch Nguyệt lại nắm chặt không chịu buông, kéo hắn tiếp tục đi về phía ngự thư phòng.
Diệp Cẩn hùng hổ đuổi theo.
Đoạn Dao cũng nhanh chóng đuổi theo, bởi vì hắn sợ ca ca thân yêu của mình bị bắt nạt.
Tứ Hỉ còn tưởng Hoàng thượng đi dạo ngự hoa viên xong sẽ trở về tẩm cung nghỉ ngơi, nào ngờ vẫn còn quay lại ngự thư phòng, vì vậy nhịn không được âm thầm thở dài, sự tình cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia, lại còn sắp tới chiến tranh, Hoàng thượng đã mệt mỏi muốn chết rồi, Tây Nam Vương và Cửu điện hạ cũng không khuyên răn một chút.
Tới cửa ngự thư phòng, Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta nói trước, chỉ cho ngươi ở ngự thư phòng thêm nhiều nhất là một canh giờ, một canh giờ sau, không cần biết đã thương nghị ra được kết quả gì cũng đều phải dừng lại, trở về tẩm cung nghỉ ngơi, có biết hay không?”
” Ừ.” Sở Uyên nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy ý cười vui vẻ và thâm tình.
Diệp Cốc chủ ngồi bên cạnh, trong lòng có hàng nghìn hàng vạn con la con lừa rầm rập chạy qua, mình cũng không rời khỏi vương thành quá lâu, vì sao mọi chuyện lại có thể phát triển thành như vậy được???
Bởi vì mọi người đều chưa kịp ăn bữa tối nên Sở Uyên phân phó nội thị chuẩn bị chút hoa quả và bánh điểm tâm, ít nhiều có thể lót dạ trước.
Đoạn Dao mở địa đồ trên bàn ra, lại tăng ánh sáng ngọn đèn lên một chút, sau đó ngồi xuống băng ghế nhỏ bên cạnh, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, chờ ca ca và tẩu tẩu sai khiến.
Diệp Cẩn: “….”
(thấy đệ đệ người ta ngoan chưa? *^_^*)
Tuy nói Nam Hải có rất nhiều đảo quốc nhưng tạo được danh tiếng thì không được bao nhiêu. Bạch Tượng quốc xếp thứ nhất, Xiêm Viễn quốc xếp thứ hai, quan hệ giữa hai đảo quốc này trước nay đều rất thân thiết, hiện tại Bạch Tượng quốc xảy ra biến cố, tất nhiên quốc chủ Ngô Đăng của Xiêm Viễn quốc cũng sẽ nghe được tiếng gió, chỉ là, tạm thời còn chưa biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
” Phải tiến hành chiến sự sớm hơn dự định sao?” Diệp Cẩn nhíu mày.
” Đây cũng không phải là quyết định tùy tiện.” Sở Uyên nói: ” Đại Sở đã chuẩn bị khai chiến xong từ lâu, chẳng qua vẫn đang chờ thời cơ tốt nhất mà thôi.”
” Vậy muốn bao giờ xuất chinh?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên đáp: ” Một tháng sau, mùng mười tháng mười.”
” Được.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Diệp Cẩn trợn to mắt, còn chưa cùng trăm quan thương nghị nữa, vậy mà cũng ĐƯỢC rồi???
Sở Uyên nắm lấy tay Đoạn Bạch Nguyệt đang đặt trên vai mình: ” Phải về tây nam trước sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Nếu ngươi đã hạ quyết tâm xuất chinh, tất nhiên ta phải về tây nam trước chuẩn bị, đợi ngươi dẫn quân xuôi nam thì hợp quân ở thành Quan Hải.”
” Ừ.” Sở Uyên dựa vào lòng hắn: ” Chuyến này ngươi vất vả rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Vậy hôm nay dừng lại ở đây đi, trở về nghỉ ngơi thôi.”
Sở Uyên nói: ” Được!”
Đoạn Dao yên lặng kéo băng ghế ra, cách Diệp Cẩn xa một chút, cũng không muốn làm người vô tội bị hại, vì sao lại đằng đằng sát khí như thế???
Thực sự không thể thiến sao? Dù sao ɖâʍ đãng như vậy mà! Lòng Diệp Cốc chủ tràn đầy bi phẫn, càng vững tin rằng ca ca của mình nhất định là bị hạ cổ rồi, tám loại cổ.
Cho tới khi về tới tẩm cung rồi Đoạn Bạch Nguyệt mới cười tươi đem người ôm vào lòng: ” Ta còn tưởng ở trước mặt Diệp Cốc chủ, ngươi sẽ phân rõ giới tuyến với ta nữa chứ.”
” Nếu không sủng ái ngươi nhiều một chút, sợ rằng ngày nào đó thực sự sẽ bị Tiểu Cẩn “rắc rắc”.” Sở Uyên đưa mắt nhìn lướt qua phần bụng dưới của hắn: ” Đến lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
” Chuyện khai chiến lần này, ta rất nghiêm túc.” Sở Uyên nói: ” Hiện tại lực lượng hải quân của Đại Sở trang bị hoàn mỹ, tinh thần chiến đấu dâng cao, đã là thời cơ tốt nhất rồi, ta không muốn kéo dài thêm nữa.”
” Tất nhiên ta biết là ngươi nghiêm túc.” Đoạn Bạch Nguyệt vắt khăn ấm giúp Sở Uyên lau mặt: ” Ba ngày sau ta sẽ trở về tây nam.”
Sở Uyên nói: ” Được.”
” Đây là cuộc chiến cuối cùng rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm cằm hắn: ” Sau khi đánh xong, biên cảnh Đại Sở chính là tường đồng vách sắt phòng thủ kiên cố. Đến lúc đó, ngươi làm hoàng đế thêm hai năm nữa rồi theo ta trở về tây nam, được không?”
” Cẩm Nương và hài tử thế nào rồi?” Sở Uyên hỏi.
” Ta tự mình dạy dỗ tiểu quỷ kia, ngươi nghĩ nó sẽ thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ngồi xuống bên giường: ” Giang sơn này là nỗi canh cánh trong lòng ngươi, tất nhiên ta sẽ bồi dưỡng ra người được chọn thích hợp nhất.”
” Giang sơn này là trách nhiệm của ta.” Sở Uyên đưa tay vuốt ve gương mặt của hắn, gằn từng chữ: “Ngươi mới là nỗi canh cánh trong lòng ta!”
Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy hơi ngẩn người.
Sở Uyên cười cười, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh: ” Lần này đại thắng trở về, chúng ta thành thân đi.”
Thanh âm không cao, nhưng Đoạn Bạch Nguyệt nghe được lại thấy rung động đến tận đáy lòng.
” Chúng ta thành thân.” Sở Uyên lặp lại lần nữa: ” Không phải là hơn mười năm sau nắm tay nhau âm thầm rời xa hoàng cung, mà là chân chính đại xá thiên hạ, thiên tử đại hôn.”
Nhìn vào đôi mắt của hắn, trong thoáng chốc Đoạn Bạch Nguyệt cũng không biết mình nên nói cái gì, chỉ vòng tay ôm chặt hắn vào trong ngực, giọng nói khàn khàn nóng bỏng: ” Thật vậy sao? Ta không muốn ngươi khổ sở.”
” Cưới ngươi về nhà, có gì đâu mà phải khổ sở.” Sở Uyên nhắm mắt lại: ” Ta là vua một nước, còn sợ không lo được sính lễ cho Tây Nam Phủ của ngươi sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, hung hăng hôn ra một dấu ô mai rõ ràng trên cổ hắn: ” Tiểu ngốc! Bên ngươi gọi là của hồi môn!”
” Ừ.” Sở Uyên nói: ” Của hồi môn của ngươi.”
Diệp Cẩn vẻ mặt “bình tĩnh” đi ngang qua tẩm cung của ca ca, rất là muốn đi vào xem một chút.
Đoạn Dao không thể không chạy ra mạnh mẽ kéo hắn đi.
Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn trăng sáng thở dài ai oán, hậu cung quá ɖâʍ loạn, cứ tiếp tục thế này thì e là Đại Sở cũng mất.
Ngày hôm sau lâm triều xong, mọi người liền tới nơi ở của Nạp Ngõa. Khôn Đạt đang ở trong viện phơi nắng, Kim Xu ngồi bên cạnh hắn, nhìn qua cũng rất ân ái.
” Quốc chủ Nạp Ngõa ở ngay bên trong.” Sở Uyên nói: ” Vào xem đi.”
Diệp Cẩn gật đầu, xách hòm thuốc theo Thẩm Thiên Phong vào nội thất. Khôn Đạt bị người đánh bị thương sau gáy, vì vậy Sở Uyên cũng không để hắn phải đứng dậy hành lễ, sai người đưa tới trong viện vài bộ bàn ghế nhỏ, ngồi nói chuyện phiếm.
Mấy ngày trước Kim Thái đã trở về Cao Ly, thiếu đi giọng nói ồm ồm của người này, tiểu viện cũng trở nên yên tĩnh rất nhiều. Kim Xu chỉ nhìn lướt qua Đoạn Bạch Nguyệt lúc hắn mới tiến vào, sau đó tiếp tục đỡ tướng công nàng dậy uống nước. Nhưng Khôn Đạt thì ngược lại, sau khi biết người này chính là Tây Nam Vương thì trong mắt tràn đầy cảnh giác, dù sao năm đó chuyện kia cũng truyền khắp Đại Sở oanh oanh liệt liệt như vậy, hắn không thể không hề nghe thấy gì được.
” Thái y vừa nói rồi, khoảng hơn mười ngày nữa thì vết thương có thể hoàn toàn khỏi hắn.” Sở Uyên kéo Đoạn Bạch Nguyệt lui ra phía sau lưng mình, dáng vẻ tự nhiên nói: ” Nạp Ngõa tạm thời sẽ ở lại Đại Sở, nếu hai vị không có chuyện gì gấp thì tốt nhất là cũng ở lại trong cung đi, tạm thời đừng trở về nữa.”
” Chúng ta hiểu.” Kim Xu gật đầu: ” Mọi chuyện cứ theo như Hoàng thượng định đoạt.”
” Trước khi hai vị rời đi, có thấy bên trong Xiêm Viễn quốc có gì đó khác thường hay không?” Sở Uyên hỏi.
” Không có.” Kim Xu nói: ” Lúc đó đang tổ chức thương hội, rất náo nhiệt. Quốc chủ cũng tự mình tới nhà chúng ta, còn nói nếu sang năm có nhiều người tham gia thương hội hơn năm nay thì sẽ bàn bạc với Bạch Tượng quốc mở thương hội liên bang, sau đó lại trò chuyện thêm một lúc, cũng chỉ hỏi thăm chuyện làm ăn buôn bán của Khôn gia, cũng không hề thấy có biểu hiện gì khác thường.”
Thương hội: hội chợ thương mại.
” Kim Thái cũng coi như là người mình, trẫm sẽ không quanh co lòng vòng nữa.” Sở Uyên nói: ” Hiện tại thế cục của Bạch Tượng quốc không rõ ràng, theo ý kiến của công chúa, Xiêm Viễn quốc có khả năng bị nghịch tặc lôi kéo hay không?”
Kim Xu lắc đầu: ” Theo lý mà nói thì không có khả năng, quốc chủ Xiêm Viễn quốc vẫn luôn muốn qua lại thân thiết với Đại Sở. Nhưng nếu bị lưỡi đao sáng loáng gác lên cổ thì không ai biết hắn sẽ chọn lựa thế nào.”
Vài năm nay, thế cục Nam Hải tam quỷ vân quyệt, chung quy cũng sẽ có người phát hiện ra dị thường, bởi vậy tin đồn cũng dần dần lan tỏa, nghe nói trong lãnh thổ Phỉ Miễn quốc có một chi đoàn âm binh, nghe qua thì rất thần bí nhưng ngược lại càng giống chuyện ma quái hơn.
Tam quỷ vân quyệt: Ý nói thế cục giống như mây và sóng vậy, năm hình vạn dạng, không thể nắm bắt. Dùng để nói đến những sự vật hay thay đổi, thường mang nghĩa xấu.
” Nếu nghịch tặc đã quyết tâm muốn đối phó Đại Sở, mà quốc chủ của Xiêm Viễn quốc vẫn không chịu phối hợp thì chuyện đao gác trên cổ cũng không phải là không có khả năng.” Sở Uyên nói: ” Trẫm hiểu tính cách của hắn.”
Còn chuyện ” Hắn” trong câu nói của Sở Uyên là ai, tất nhiên Kim Xu cũng có thể đoán được vài phần, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: ” Đại Sở nhất định sẽ thắng!”
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Diệp Cẩn ra khỏi phòng. Những người trong viện cũng đứng dậy, Sở Uyên nói: ” Thương thế của quốc chủ Nạp Ngõa sao rồi?”
” Ghim vài cây ngân châm, tinh thần cũng khá tốt.” Diệp Cẩn nói: ” Hắn nói có chuyện muốn thương lượng.”
Sở Uyên vén rèm cửa đi vào nội thất.
Nạp Ngõa đang tựa trên giường, nhìn qua sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều lắm—đừng hiểu nhầm, đây cũng có thể là vì vừa mới bị Diệp Cốc chủ “ôn nhu hiền thục” ghim kim nên đau nhức, hơn nữa còn bị MINH CHỦ của võ lâm Trung Nguyên giữ chặt không cho giãy dụa, cho nên máu lên não thôi.
” Sở Hoàng, Tây Nam Vương.” Thấy hai người bước vào, Nạp Ngõa hơi cúi đầu.
” Quốc chủ không cần đa lễ.” Sở Uyên nói: ” Nghe Tiểu Cẩn nói, quốc chủ có chuyện gì muốn thương lượng với trẫm sao?”
” Chính là vì đệ đệ ngu dốt kia của ta.” Nạp Ngõa thở dài: ” Mong rằng tương lai Sở Hoàng có thể tha mạng cho hắn một lần.”
Đoạn Bạch Nguyệt thầm lắc đầu, hiện tại đệ đệ khiến ca ca đau đầu nhức óc cũng nhiều quá đi, đây có một người, Phi Loan Lâu cũng có một người, vị thần y bên ngoài kia…Khụ, cũng coi như là một người, hoặc cũng có thể tính là hai người.
Diệp Cẩn đang ngồi ngoài viện phơi nắng, thuận tiện sột soạt rút trong ngực ra một con dao nhỏ, khiến mọi người ngồi xung quanh đều giật nảy mình.
” Muốn làm gì vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn không nói một câu, dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm kẻ hói đầu trong phòng, ngươi còn có thể đứng gần ca ca ta hơn một chút nữa không!!!! Trong đó nhiều người như vậy, vì sao không đi mà ôm Nạp Ngõa ấy, vừa rồi lúc chẩn bệnh hắn đau quá ngất xỉu những ba lần, hiện tại chắc chắn là rất cần được an ủi.
Sở Uyên vô tình nhìn thấy ánh mắt này của Diệp Cẩn, vì vậy dùng ánh mắt ra hiệu cho Tứ Hỉ, đi….đóng cửa lại.
Diệp Cẩn: “….”
Thẩm Thiên Phong nhẫn cười, nghiêng người che khuất đường nhìn của hắn, nhỏ giọng nói: ” Ngoan!”