Sắc mặt ba người Chúc Nguyên Lãng biến hóa, đột nhiên lại nghe được một tiếng cười to truyền đến:
- Bốn đánh ba mặc dù tốt, nhưng không đồ sộ bằng sáu đánh ba! Hiên Vi tiên tử, nếu như ngươi cũng tham dự mà nói, cái kia chính là bảy đánh ba rồi.
Sắc mặt ba người Chúc Nguyên Lãng kịch biến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Âu Tùy Tĩnh, Thiệu Thiên Nhai cùng Thi Hiên Vi dắt tay nhau đi tới, đem ba người bọn họ vây khốn ở chính giữa.
- Tam Khuyết giáo chủ, đã lâu không gặp.
Thi Hiên Vi đôi mắt đẹp chớp động, cố ý đem Tam Khuyết Đạo Nhân cùng Giang Nam nói đến cùng nhau, hợp lại chính là Tam Khuyết giáo chủ, ý ở châm chọc Giang Nam thất đức, cười dài nói:
- Gặp lại ngươi còn vui vẻ, không có đem mình đùa chơi chết, tiểu muội liền yên tâm.
Trong lời nói của nàng có gai, nhưng Giang Nam cảm thấy trong lòng ấm áp, nữ nhân này như cũ nhớ chuyện tình mình thân chịu trọng thương, mặc dù lời nói của nàng không tốt nghe, tràn đầy châm chọc, nhưng kỳ thật là quan tâm.
- Thất đức Đạo Nhân, làm sao trên người ngươi đeo một cụ Thần Thi? Đây là đại thần thông gì?
Âu Tùy Tĩnh cùng Thiệu Thiên Nhai lộ ra vẻ kinh sợ, vây xoay quanh Đạo Nhân mập, thỉnh thoảng lấy tay đi sờ Thần Thi này, nhưng đều không thể chạm đến Thần Thi, liên tục hô to "Quỷ dị".
Sắc mặt Tam Khuyết Đạo Nhân xám ngoét, vội vàng nói:
- Hai vị tiểu tổ tông, chớ có chơi, nếu các ngươi chọc giận hắn, hắn sẽ liếm cổ của ta!
- Hắn hiện tại vẫn đang liếm cổ ngươi.
Thiệu Thiên Nhai hiếu kỳ nói:
- Nơi nào lấy tới vậy? Ta cũng muốn lấy một cái.
Tam Khuyết Đạo Nhân liên tục nói:
- Ngươi nếu như thích, thì đem hắn bắt đi đi!
Ba người Chúc Nguyên Lãng thấy bọn họ tán gẫu, đang muốn lặng lẽ chạy đi, đột nhiên Diệu Đế tiểu hòa thượng ngăn ba người lại, cười tủm tỉm nói:
- Ba vị thí chủ, chẳng lẽ liền định như vậy rời đi sao?
- Ngươi muốn như thế nào?
Chúc Nguyên Lãng thanh sắc đều lệ, quát lên.
Diệu Đế tiểu hòa thượng hai tay hợp thành chữ thập, cười hắc hắc nói:
- Nếu là thí chủ, nói gì cũng phải có chút bộ dạng thí chủ. Tiểu tăng liền hướng ba vị thí chủ hóa duyên, đem Tiên Đỉnh Lệnh trên người các ngươi giao ra đây, chuyện này liền coi như chấm dứt, ba vị thí chủ ý nghĩ như thế nào?
Chúc Nguyên Lãng cười ha ha, sắc mặt càng ngày càng bén nhọn, đột nhiên quanh thân tràn ngập thần quang, thần quang hóa thành Hỏa Vân lượn lờ, hơi thở phóng lên cao, mạnh mẽ chí cực!
- Ta chính là Hỏa Vân Chúc gia Hỏa Vân Thần Thể, coi như các ngươi người đông thế mạnh, lại có thể thế nào?
Thân thể của hắn càng ngày càng cao lớn, trong Hỏa Vân thần quang, có vô số Hỏa Thần đứng vững vàng ở trong hư không, thân thể vĩ ngạn vô tận, uy phong lẫm lẫm, làm cho người ta có một loại cảm giác hắn là núi lửa, bất cứ lúc nào có thể bộc phát ra uy hiếp kinh thiên động địa!
- Hỏa Vân Thần Thể, không hãi sợ vây công, coi như bảy người các ngươi cùng tiến lên, có thể làm khó dễ được ta sao?
Chúc Nguyên Lãng trên cao nhìn xuống, bễ nghễ mọi người, cười lạnh nói.
- Thần Thể sao?
Giang Nam, Hoa Trấn Nguyên cùng Tam Khuyết Đạo Nhân liếc mắt nhìn nhau, Tam Khuyết Đạo Nhân thân thể một khom, thân thể đột nhiên bành trướng, trong đan điền giống như có một Thần Lô, trong Thần Lô thần quang vạn trượng, chói mắt cực kỳ.
Hoa Trấn Nguyên cười lạnh, thân thể tăng vọt, thần quang xông lên trời, thần quang trọng trọng dựng thẳng ở sau ót, ong ong chuyển động, Đạo Đài, Thần Phủ, Thiên Cung, tầng tầng lớp lớp, cao vút đám mây, nhiều Thiên Thần hư ảnh đứng vững vàng ở trong Thiên Cung, Thần Vương tọa trấn trung ương.
Quanh thân Giang Nam thần quang bắt đầu khởi động, toàn thân thần quang trán phóng, giống như một Thần Vương đứng vững vàng ở trong thần quang.
Ba người cười lạnh liên tục, nhìn Chúc Nguyên Lãng.
Chúc Nguyên Lãng sợ hết hồn, chỉ thấy thiếu niên bộ dáng người đọc sách kia vung tay lên, quát lên:
- Đánh hắn!
Chúc Nguyên Lãng còn chưa kịp phản ứng, bị một quyền phóng ngã xuống đất, tiếp theo mọi người phần phật một loạt mà lên, không biết bao nhiêu quả đấm cùng chân đánh rớt đạp xuống, phảng phất vô số đầu Man Ngưu từ trên người chà đạp mà qua.
Hô...
Một mặt đại kỳ như màn, bá một tiếng vây quanh đám đông ở chính giữa, gió thổi không lọt, người ngoài không thể thấy tình hình bên trong, chỉ có thể nghe được thanh âm quyền đấm cước đá cùng với tiếng kêu thảm thiết của Chúc Nguyên Lãng.
Hai vị cao thủ trẻ tuổi khác của Hỏa Vân Chúc gia thấy mà mắt mũi trợn tròn, đang muốn tiến lên cứu viện, đột nhiên chỉ nghe hô một tiếng, đại kỳ bị Giang Nam thu hồi, mọi người khí định thần nhàn, sắc mặt không đổi, phảng phất cái gì cũng không có làm qua, chỉ có khuôn mặt nhỏ bé của Thi Hiên Vi đỏ bừng, hiển nhiên là lần đầu làm ra loại chuyện vây đánh người khác này, tâm tình có chút kích động.
Mà Hỏa Vân Thần Thể Chúc Nguyên Lãng thì ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, sưng mặt sưng mũi, trên người còn có vô số dấu chân.
Hai vị cao thủ trẻ tuổi khác của Hỏa Vân Chúc gia vội vàng bước lên phía trước, dìu dắt đứng lên, một người trẻ tuổi giận tím mặt, quát lên:
- Các ngươi khinh người quá đáng, Hỏa Vân Chúc gia ta sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi...
Hô...
Đại kỳ như màn, lần nữa vây đám đông cùng ba người Chúc gia ở trong đó, không biết người nào cao giọng gọi một tiếng "Đánh hắn", ngay sau đó lại là tiếng vang quyền cước nảy ra cùng tiếng kêu thảm thiết, chẳng qua là tiếng kêu thảm thiết nhiều hai cái.
Đại kỳ tản đi, Chúc gia tam hùng ngổn ngang té trên mặt đất, mặt không hình người nào, bị giày xéo cực kỳ thê thảm.
- Nhiều người chính là lực lượng lớn a...
Hoa Trấn Nguyên không khỏi cảm khái nói:
- Dĩ vãng nếu ta muốn thắng được Chúc Nguyên Lãng, không có mấy ngày mấy đêm, chỉ sợ không cách nào bắt lại, mà hiện tại chỉ cần một cái chính diện, Chúc Nguyên Lãng hùng tráng như trâu liền bị chúng ta đánh không có sức hoàn thủ, muốn đánh sao thì đánh... Di, đám người làm sao tản ra rồi? Vì sao ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta, thật giống như đang nhìn một đám ác ôn vậy?
Hoa Trấn Nguyên hậu tri hậu giác, bất quá đám người Giang Nam hồn nhiên không có giác ngộ thân là ác ôn, vẫn chuyện trò vui vẻ, Tam Khuyết Đạo Nhân cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng thì tiến lên, vơ vét tài sản của Chúc gia tam hùng.
- Quả nhiên lại là vây công!
Đột nhiên một tiếng cười lạnh truyền đến, Hạo Thiên Thánh Tông Hạo Thiếu Quân bước đi, thần quang đung đưa, giống như Thần Đế trên đời, uy phong bát diện, cười lạnh nói:
- Giang giáo chủ, Hoa Trấn Nguyên, các ngươi chút tiền đồ này, chỉ dám vây công sao.
Giang Nam thản nhiên nói:
- Hạo huynh, nếu ngươi không phục, chúng ta có thể đem ngươi cũng cùng nhau đánh.
Trong mắt Hạo Thiếu Quân tinh quang bắn ra bốn phía, chiến ý ngập trời, lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi nhiều người, ta liền không có trợ thủ?
- Hạo huynh, tiểu đệ đến đây tương trợ!
Một công tử trẻ tuổi tay vung chiết phiến, mỉm cười đi lên đây, rất là phong lưu phóng khoáng, hướng Thi Hiên Vi thi lễ, cười nói:
- Tiểu sinh gặp qua Hiên Vi Tiên Tử. Hiên Vi Tiên Tử cùng đồ bậy bạ này làm bạn, nghĩ đến là nhìn lầm người, kính xin tiên tử nghĩ danh tiếng của mình, không nên lỡ một bước chân thành thiên cổ hận.