Giang Nam hé mắt, mọi nơi quét nhìn một cái, mỉm cười nói:
- Ta phụng chưởng giáo nhà ta chi mệnh đến đây đưa chiến thiếp, hai phái giao chiến, không chém sứ giả, mà trưởng lão quý tông ngang nhiên hướng ta xuất thủ. Quý tông đã không nói quy củ trước, chẳng lẽ còn không cho ta phản kích sao?
Nhiều Thiên Cung cường giả do dự, lời này của Giang Nam cũng không có nói sai, hắn phụng mệnh đến đây hạ chiến thiếp, hướng hắn xuất thủ chính là hạ uy phong của Thái Huyền Thánh Tông, chẳng qua nếu như tùy ý hắn lớn lối, sĩ khí của Thái Huyền Thánh Tông tất nhiên xuống thấp.
- Tịch Ứng Tình hướng ân sư ta khiêu chiến, nhất định là người chết.
Lúc này, một thanh âm trong trẻo truyền đến, Cận Đông Lưu một bộ bạch y, phiêu nhiên đi ra Thần đỉnh, dưới chân tự động dâng lên một đóa tường vân, đưa thân thể nâng lên, mỉm cười nói:
- Giang sư đệ, ngươi tới Thái Huyền Thánh Tông ta đại náo, trong mắt không có người, vốn chính là muốn đánh áp khí thế Thái Huyền Thánh Tông ta, đem khí thế của Tịch Ứng Tình đẩy tới cực điểm, ngươi tính rất tốt, bất quá đáng tiếc bị ta phá.
Hắn thản nhiên nói:
- Trước khi quyết chiến, khí thế của hai đại môn phái rất trọng yếu, thậm chí có lúc quyết định thắng bại. Ngươi nghĩ ở Thái Huyền Thánh Tông ta lớn lối, ngươi lớn lối không nổi. Sư đệ, biết điều một chút đem chiến thiếp lưu lại, ngươi có thể đi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Giang Nam trong lòng chấn động, Cận Đông Lưu đem mục đích của hắn thấy rõ ràng, xem ra tâm cảnh của người này đúng là rất có tiến bộ!
Cận Đông Lưu ở trong Thần Khư đã từng bị hắn làm sợ quá chạy mất, nhưng bây giờ nhìn lại, tâm cảnh của người này cũng không có bị thương, ngược lại ở Tiểu Quang Minh Giới lịch lãm nhận được tăng lên thật lớn, hơn phân nửa đã đạt tới tình cảnh Đạo Tâm đại viên mãn, thông tuệ như châu!
Tâm tình mặc dù không phải là chiến lực, nhưng càng có trợ giúp phát huy chiến lực.
Đồng dạng là tu thành Thiên Cung nhất trọng cảnh giới, Thiên Cung cường giả bình thường có thể phát huy ra tám chín phần chiến lực, mà tu thành Đạo Tâm Thiên Cung có thể đem pháp lực phát huy ra mười thành uy lực, nhưng mà Đạo Tâm tu thành Đại Tông Sư, liền có thể đem chiến lực phát huy ra hoàn toàn!
- Cận Đông Lưu từ bên trong Thần Đỉnh đi ra, chẳng lẽ là mượn Thần đỉnh này tới tu luyện?
Giang Nam tâm tư đung đưa, tay bày chiến thiếp, mỉm cười nói:
- Cận sư huynh, chiến thiếp ở chỗ này, bản thân ta muốn nhìn, người nào có năng lực lấy đi. Đường đường Thái Huyền Thánh Tông, chẳng lẻ trừ Thái Hoàng Lão Tổ, liền không còn có tuấn kiệt?
Cận Đông Lưu cười ha ha, trường thanh nói:
- Tịch Ứng Tình phái ngươi tới, chỉ sợ là đã tính sai. Nếu hắn phái Lạc Hoa Âm tới, sợ rằng chỉ có ân sư ta tự mình đến lấy chiến thiếp, bất quá đổi lại là ngươi mà nói, chỉ sợ ngươi phải mặt mũi đầy đất. Đừng nói trưởng lão, cho dù là đệ tử của ta, cũng có thể dễ dàng từ trong tay ngươi gở xuống chiến thiếp.
Hắn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Quý Phong, ngươi đi đem chiến thiếp mang tới.
Bên cạnh hắn một đồng tử đi ra, khom người nói:
- Vâng, sư tôn.
Cận Đông Lưu cười nói:
- Giang sư đệ, còn nhớ rõ ban đầu ở Man Hoang cổ vực không? Lúc ấy ta đã từng nói để cho đệ tử của ta cùng ngươi đánh một trận, định ra hai mươi năm chi kỳ, hôm nay mười ba năm trôi qua, ta và ngươi ước hẹn cũng đã qua năm thứ hai mươi ba. Vị đệ tử của ta cũng đã tu luyện tới Đạo Đài thất trọng, Sinh Tử Đài cảnh. Không biết ngươi có thể địch nổi hắn hay không?
- Đạo Đài thất trọng?
Giang Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, mười ba năm tu luyện tới Đạo Đài thất trọng, loại tốc độ này so sánh với Nhạc Ấu Nương còn nhanh hơn vài phần, Nhạc Ấu Nương đến nay mới chỉ tu luyện đến Đạo Đài tam trọng, Liên Đài Cảnh.
Bất quá Nhạc Ấu Nương đời này cũng không phải là tu luyện công pháp kiếp trước, nàng đồng thời tu luyện Lạc Hoa Âm Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển, Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển cùng với công pháp khác bất đồng, môn công pháp này tiền kỳ tiến cảnh thật chậm, nhưng uy lực hơn xa những công pháp khác, đến hậu kỳ, nhất là Thiên Cung cảnh giới, tốc độ tu luyện liền bắt đầu vượt xa tuyệt đại đa số công pháp khác.
Lạc Hoa Âm năm đó là như thế, nàng bị vây ở Thần Phủ thất trọng bát trọng có khoảng trăm năm, nhưng mà tu thành Thiên Cung, tu vi cảnh giới liền bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, làm người ta trố mắt.
Nhạc Ấu Nương dùng Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển đánh xuống căn cơ, hiện tại tu vi cảnh giới không bằng Quý Phong, cũng là hợp tình lý.
Quý Phong sải bước hướng Giang Nam, cười nói:
- Giang sư thúc, ngươi là tự mình giao ra chiến thiếp, hay ta tự mình đến lấy? Nếu ta tự động thủ mà nói, chỉ sợ sẽ không nể mặt!
Giang Nam cười nhạt, không rãnh để ý tới.
Quý Phong hừ lạnh một tiếng, một tay hướng chiến thiếp trong tay của hắn chộp tới, một tay khác hướng ót Giang Nam chộp mạnh, cười lạnh nói:
- Không thức thời, lại dám ở trước mặt ta cậy già lên mặt, ta năm đó quát tháo Thần Giới, ngươi còn không biết ở nơi đâu!
Tay của hắn mới vừa chạm đến chiến thiếp, đột nhiên thân thể rung mạnh, thân thể bắt đầu hỏng mất tan rã, huyết nhục hết thảy hóa thành tro bụi, chỉ còn lại có một cái đầu!
Quý Phong há mồm kinh hô, vậy mà thanh âm của hắn căn bản không cách nào truyền lại đi ra ngoài, hắn bị khí thế của Giang Nam trấn áp, ngay cả đỉnh đầu còn sống cũng không cách nào chạy trốn!
Trong nháy mắt hắn đụng chạm đến chiến thiếp, liền bị đạo văn của Giang Nam đem thân thể chấn vỡ, nhưng thần tính của hắn giữ cho hắn một đường sinh cơ, bảo vệ đầu lâu của hắn, chỉ cần đỉnh đầu không toái, hắn liền như cũ có thể khôi phục thân thể!
Bất quá hiện tại, khí thế của Giang Nam áp bách, để cho hắn ngay cả đỉnh đầu cũng không cách nào chạy trốn.
Hắn là nhân vật nào? Thần minh chuyển thế thân, vừa ra đời thần hồn chính là thần tính, ở Tiên Thiên liền thắng được vô số người, hơn nữa kinh nghiệm tu luyện cùng tâm tình bồi dưỡng kiếp trước, hắn ở ngang hàng cảnh giới cơ hồ tuyệt đối vô địch, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến, giết chết Thần Phủ tu sĩ vượt xa mình bốn năm cảnh giới cũng không nói chơi, không nghĩ tới ở trước mặt Giang Nam ngay cả nửa chiêu cũng không chịu nổi!
- Cận sư huynh, Quý Phong tiểu chất rất khả ái, gương mặt vô cùng mịn màng.
Giang Nam ánh mắt chớp động, mỉm cười nói:
- Không biết Quý Phong tiểu chất có thể chịu đựng được một hơi của ta hay không?
- Ngươi dám!
Trên núi truyền đến từng tiếng gầm lên, thành từng mảnh Thiên Cung liên động, phô thiên cái địa hướng Giang Nam trấn áp xuống.
Giang Nam cười ha ha, nhẹ nhàng cất bước, sau một khắc đã đi tới bên cạnh Thần đỉnh, thản nhiên nói:
- Ta còn không có hứng thú giết một vãn bối. Cận sư huynh, ta và ngươi ước chiến đã qua năm thứ hai mươi ba a? Năm mươi năm chi kỳ quá xa, hôm nay Thái Hoàng cùng chưởng giáo ta đánh một trận, ngươi không muốn trước thời hạn chiến luôn sao?
Nhiều Thiên Cung cường giả e sợ cho thương tổn đỉnh đầu Quý Phong, vội vàng thu Thiên Cung của mình, từng cái từng cái bị lực phản chấn chấn đến khí huyết sôi trào không nghỉ.