Đế Tôn

Chương 476: Thánh tông đại sư huynh (2)

Tu vi của hắn sâu nhiều, thực lực so sánh với đám người Thần Tiềm thua kém không được bao nhiêu, nếu như hắn tùy tiện từ trong mắt mọi người biến mất, nhất định sẽ khiến cho người khác hoài nghi, bất quá nếu hắn liên chiến liên bại, trong khiêu chiến thua rối tinh rối mù, ánh mắt của mọi người sẽ không rơi vào trên người của hắn, sau đó qua mấy năm, mọi người sẽ đem hắn quên mất.

Khi đó, Tịch Ứng Tình có thể tuyên bố Phong Mãn Lâu uất ức mà chết, đoán chừng cũng không có bao nhiêu người nhớ lại hắn, nhớ lại Phong Mãn Lâu từng phong thái chói mắt.

- Đại sư huynh ở đâu?

Giang Nam trong lòng khổ sở hỏi.

Vân Bằng chỉ đường, Giang Nam ở trong một hoa viên của Vạn Hoa Lâu tìm được Phong Mãn Lâu đang một mình uống rượu, hôm nay thánh tông đại sư huynh ý chí sa sút, đạo bào lộ ra vẻ có chút xám trắng, thần thái cô đơn.

Thua liền hơn hai mươi tràng, để cho hắn từ thường ngày ôn văn nho sĩ, biến thành thư sinh nghèo túng, lộ ra vẻ rất là cùng đinh.

Mà Giang Nam lại biết, Phong Mãn Lâu không phải là thực lực không đủ, mà là vì thánh tông mới cam tâm có hơn hai mươi tràng liên tiếp bị bại, cam chịu thành trò cười cho người khác!

Giang Nam đi tới, cùng Phong Mãn Lâu sóng vai mà ngồi, hai người mặc nhiên.

- Giang sư đệ, trong lòng ta từng có qua không phục.

Phong Mãn Lâu trầm mặc chốc lát, ngửa đầu uống một hớp rượu, tự giễu loại cười khổ nói:

- Ta không phục, vì sao sư tôn để cho ta làm cái bóng của ngươi, trở thành đao trong tay ngươi! Phong mỗ thuở nhỏ thiên tài, mặc dù không có kinh người như sư đệ ngươi, nhưng trong thiên hạ có thể vượt qua ta, có thể có mấy người?

Hắn cười ha ha, cười đến nước mắt cũng chảy xuống:

- Ta cũng từng ảo tưởng qua tương lai ta trở thành thánh tông chưởng giáo, đã từng ảo tưởng qua mình oai phong một cỏi, tiếc rằng ảo tưởng cuối cùng là ảo tưởng. Thực tế so sánh với ảo tưởng muốn tàn khốc rất nhiều...

Giang Nam không nhịn được nói:

- Đại sư huynh, ta sẽ hướng chưởng giáo nói...

Phong Mãn Lâu lắc đầu nói:

- Sư tôn đối đãi ta giống như con ruột, hắn muốn ta làm cái gì, ta liền làm cái đó. Huống chi hắn nói cũng đúng, ta thật sự không bằng sư đệ, sư tôn có dã tâm, muốn cho thánh tông ta thành thiên hạ đệ nhất đại phái, ta làm không được, có thể làm được điểm này, chỉ có sư đệ ngươi.


Thần thái của hắn đối với Tịch Ứng Tình lộ ra sùng kính vô hạn, thanh âm trầm giọng nói:

- Chỉ có ta mới biết được, chưởng giáo vì thánh tông đến tột cùng giao ra bao nhiêu hy sinh, hắn từng không chỉ một lần quỳ gối ở trước bức họa tổ sư yên lặng rơi lệ, hận thực lực của mình không đủ, sau khi đi ra đại điện mới khôi phục thành Tịch Ứng Tình mà mọi người chứng kiến kia. Chỉ có sư đệ ngươi tới thánh tông, ta mới phát hiện nụ cười của hắn dần dần nhiều hơn, áp lực cũng giảm bớt thật lớn.

Phong Mãn Lâu điều chỉnh sắc mặt, nghiêm mặt nói:

- Sư đệ, chưởng giáo nói ngươi có thể lãnh đạo thánh tông ta đi qua thời điểm hắc ám nhất, vậy thì nhất định có thể! Hắn tính toán không bỏ sót, trong lòng biết tiền đồ của mình không ổn, quyết tâm liều chết đối kháng Thái Hoàng, sau này ngươi phải thừa nhận áp lực khổng lồ trước nay chưa có, bỏ ra nhiều hơn, ta vì thánh tông giao ra điểm này, lại bị cho là cái gì? Sư đệ, ta mời ngươi!

Giang Nam cầm lấy bầu rượu còn lại nói:

- Ta mời sư huynh, vì thánh tông!

- Vì thánh tông!

Hai người nâng ly, Phong Mãn Lâu đứng dậy, tinh thần suy sụp trên mặt hễ quét là sạch, cười ha ha nói:

- Ta lúc trước còn có chút khó chịu, nhưng mà sau khi cùng ngươi nói qua, khó chịu trong lòng liền không cánh mà bay! Sư đệ, chúng ta đi tìm bọn người Thần Tiềm uống rượu!

Giang Nam thấy hắn khôi phục phong thái thường ngày, nhoẻn miệng cười nói:

- Tốt!

Hai người đi ra ngoài, chưa đi tới chỗ tửu lâu của Thần Tiềm, đột nhiên chỉ thấy bốn năm người đâm đầu đi tới, nam tử cầm đầu tuổi còn trẻ ánh mắt rơi vào trên người Phong Mãn Lâu, cười nói:

- Đây không phải là Huyền Thiên Thánh Tông Phong sư huynh sao? Phong sư huynh lần trước thua ở trong tay của ta, chẳng lẻ thương thế đã khỏi hẳn rồi?

Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, hướng mấy người này nhìn lại, chỉ thấy mới vừa rồi lên tiếng là Thiên Ma Bảo thủ tịch đại đệ tử Vũ Lạc Đạo Nhân, mà mấy người khác tất cả đều là đệ tử danh môn đại phái, Thần Tú Đạo Nhân cũng ở trong đó!

Một người cười ha ha nói:

- Phong sư huynh, lần trước tiểu đệ thất thủ, đem ngươi đánh cho trọng thương không dậy nổi, may mắn chạy ra tìm đường sống, xem ra ngươi hiện tại khôi phục không tệ.

- Phong sư huynh bản lãnh chưa ra hình dáng gì, nhưng mạng lại rất dai, liên tiếp đánh bại hơn hai mươi tràng lại không có chết, mạng này so sánh với con gián, con rùa đen còn cứng rắn, tiểu đệ bội phục!


...

Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, Phong Mãn Lâu lôi kéo ống tay áo của hắn đi ra ngoài, tiếng cười của đám người Thần Tú Đạo Nhân Vũ Lạc Đạo Nhân truyền đến, cười to không dứt.

- Sư đệ, khác cần để ý.

Phong Mãn Lâu xem thường, cười nói:

- Bọn họ cười nhạo liền để cho bọn họ cười nhạo, nếu ta thật sự động thủ, bóp chết bọn họ giống như bóp chết một đám gà con!

Hắn mặc dù cam chịu ẩn lui, nhưng hào khí vẫn còn, làm Giang Nam bội phục không dứt.

- Đại sư huynh, tu vi thực lực của ta không bằng ngươi, nếu như bọn hắn thua ở trong tay của ta, cũng chính là ngươi thắng. Thần Thứu, thay ta hạ chiến thiếp!

Giang Nam đưa tay ở giữa không trung hư hoa, chỉ thấy đạo văn xông ra, trên không trung tạo thành từng cái từng cái văn tự, đưa tay vỗ nhẹ, những văn tự này hóa thành một tờ chiến thiếp, giao cho Thần Thứu Yêu Vương, trầm giọng nói:

- Ngươi đi đưa cho Vũ Lạc Đạo Nhân, ngày mai ta cùng với hắn ở đấu chiến pháp trường quyết thắng thua!

- Giang Nam Giang Tử Xuyên muốn hướng ta khiêu chiến?

Đám người Vũ Lạc Đạo Nhân cùng Thần Tú Đạo Nhân trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống Thần Thứu Yêu Vương, nhận lấy chiến thiếp, tiện tay giao cho một vị Đạo Nhân bên cạnh, cười nhẹ nói:

- Hắn thật cho rằng hắn là Tà Vương rồi sao? Hổ Bảng cuối cùng là Hổ Bảng, vĩnh viễn cũng không phải là Chân Long!

Bá...

Người nọ bên cạnh hắn đem chiến thiếp mở ra, hướng văn tự trong thiếp nhìn lại, từng chữ từng câu đọc cho đám người Vũ Lạc Đạo Nhân nghe, trong khoảnh khắc liền đem chiến thiếp đọc xong, cười nói:

- Giang Tử Xuyên này khẩu khí thật lớn, lại ở trong chiến thiếp nói, muốn cho Vũ Lạc đại sư huynh tan xương nát thịt...

Chữ toái hắn còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên hai mắt nhô ra, đứng bất động nguyên tại chỗ, sắc mặt trở nên đỏ lên.

- Khẩu khí đúng là rất lớn...

Vũ Lạc Đạo Nhân thấy vẻ mặt của vị Thiên Ma Bảo đệ tử này, cau mày nói:

- Phương sư đệ, ngươi làm sao vậy?

Thình thịch!

Thân thể vị đệ tử Thiên Ma Bảo kia đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy, huyết nhục toái đầy đất!

Đám người Vũ Lạc, Thần Tú thất kinh, vị Thiên Ma Bảo đệ tử này mặc dù không phải là cao thủ hiếm thấy gì, nhưng dầu gì cũng là tu thành Dao Đài cường giả, thế nhưng ở trong lúc vô tình lại bị chấn vỡ!