Đế Tôn

Chương 468: Đập phá sơn môn (1)

- Pháp Thiên hòa thượng khá lắm, lại đâm ta một đạo!

Bên trong lòng núi, đỉnh đầu Giang Nam có Sơn Hải Đỉnh, chỉ thấy vô số viên Xá Lợi Tử hóa thành quái vật lớn oanh rơi, rối rít nện vào Sơn Hải Đỉnh, trong Sơn Hải Đỉnh bảo khí dày đặc, không ngừng có trường giang đại hải hiện lên, ngăn trở Xá Lợi Tử oanh kích, dù là như thế, hắn cũng bị chấn đến khí huyết sôi trào.

Mới vừa rồi Pháp Thiên hòa thượng chẳng qua là vận dụng tu vi Thất Bảo Đài Cảnh, giờ phút này thi triển ra tu vi Minh Đường Thần Phủ, uy lực pháp bảo nhất thời gấp năm nhiều sáu lần, mặc dù Giang Nam có thể chống cự được Xá lợi tử công kích, nhưng Pháp Thiên hòa thượng có bảy miếng Xá Lợi Tử, một cái rơi xuống, người còn lại dâng lên, công kích không gián đoạn, vĩnh viễn không dừng lại, nện đến hắn không ngừng chìm vào chân núi, vô lực vãn hồi xu hướng suy tàn!

- Đã như vậy, như vậy cũng đừng trách ta! Đại Ngũ Hành Kiếm Khí!

Trong mắt Giang Nam hung quang chợt lóe, Đại Ngũ Hành Kiếm Khí kích bắn ra, hôm nay tu vi của hắn ngày càng sâu nhiều, Đại Ngũ Hành Kiếm Khí đã bị luyện dài đến mấy dặm, thân thể quay tít một vòng, ở trong nội bộ sơn thể của Kim Cương Pháp Thiện Tông cắt một vòng tròn lớn.

- Lên cho ta!

Tám cánh tay của hắn mở ra, nâng sơn thể lên, sinh sôi đem ngọn núi lớn này nâng lên!

Sơn môn của Kim Cương Pháp Thiện Tông cao mấy ngàn trượng, lấy thực lực của Giang Nam, còn không cách nào đem núi lớn như vậy nhổ tận gốc, nhưng hắn là từ giữa sườn núi đem ngọn núi này chặn ngang chặc đứt, sức nặng không bằng một phần năm cả tòa núi lớn!

Hô...

Nửa tòa núi lớn này bị Giang Nam ném một cái, gào thét hướng Pháp Thiên hòa thượng ném tới.

- Chỉ là đỉnh núi, há có thể thương tổn được Thần Phủ cảnh cường giả?

Pháp Thiên hòa thượng cười lạnh, chỉ một ngón tay, chỉ thấy bảy miếng Xá Lợi Tử như dãy núi lớn thay nhau nện xuống, đem đỉnh núi cự đại này nện đến nát bấy.

Cho đến đỉnh núi này bị hắn tạp nát, hắn mới phục hồi tinh thần lại, trong đầu phát mộng:


- Hỏng bét, đây là đỉnh núi của Kim Cương Pháp Thiện Tông ta, trên mặt còn có sơn môn Pháp Thiện Tông, hôm nay bị ta đập nát, chỉ sợ chịu trách nhiệm không nổi...

Sơn môn đại biểu thể diện một môn phái, sơn môn bị hủy, liền tương đương với gõ mặt môn phái, ý nghĩa muốn tiêu diệt, tuyệt đối là cục diện không chết không thôi!

Ban đầu quần ma Thí Thần Cốc giả đánh vào Huyền Thiên Thánh Tông, đầu tiên chính là đem sơn môn thánh tông nhổ tận gốc, đại biểu đến đây diệt môn Huyền Thiên Thánh Tông, vì vậy khiến cho mọi người Huyền Thiên Thánh Tông đối kháng, giết đến long trời lỡ đất.

Hôm nay Giang Nam đem sơn môn của Pháp Thiện Tông chặn ngang cắt ra, ném tới Pháp Thiên hòa thượng, Pháp Thiên ở dưới không bắt bẻ, hi lý hồ đồ liền đem đỉnh núi đánh nát, tính sơn môn trên đỉnh núi cũng nện đến bét nhè, phần tội nghiệt này có thể to lắm!

Nhiều tăng nhân của Kim Cương Pháp Thiện Tông thấy một màn như vậy, chỉ thấy hùng sơn hoàn hảo chỉ còn lại có nửa đoạn, mà nửa khúc trên bị Pháp Tướng tạp nát, từng cái từng cái sắc mặt xanh mét, có chút chân tay luống cuống, chỉ cảm thấy phảng phất mặt của mình bị hung hăng quạt mười mấy cái tát, rồi lại không thể làm gì.

Dù sao đem sơn môn đánh nát chính là chưởng giáo nhị đệ tử Pháp Thiên hòa thượng, xuất thủ giết chết Pháp Thiên, bọn họ tự nhiên là không chịu, mà không nghiêm gia trừng phạt, thể diện của Kim Cương Pháp Thiện Tông liền muốn ném lớn!

- Chuyện này toàn bộ là bởi vì tên tiểu tử kia dựng lên, không bằng gài tang vật ở trên đầu của hắn, xuất thủ hàng yêu trừ ma, người chết sẽ không biết nói chuyện.

Một vị lão hòa thượng lông mi trắng lay động, thấp giọng nói.

- Lời ấy đại thiện.

Chúng tăng gật đầu cười nói.

- Không ổn a, các ngươi nhìn, có người ở nơi xa quan chiến, xem chừng hẳn là người của Bách Hiểu Lâu đang chú ý trận chiến này, chuẩn bị đặt lại xếp hạng trên Long Hổ Phong Vân Bảng.

Có tăng nhân mắt sáng chỉ hướng nơi xa nói.

Chúng tăng rối rít nhìn lại, chỉ thấy nơi xa quả nhiên có một chiếc lâu thuyền trôi ở giữa không trung, có mấy người tế lên một mặt gương sáng, chiếu xạ chiến trường quan sát Giang Nam cùng Pháp Thiên hòa thượng chiến đấu.


Chiếc lâu thuyền kia còn có một mặt đại kỳ, phía trên thêu một chữ "Hiểu", hẳn là cao thủ trong Bách Hiểu Lâu đến đây dò hỏi tin tức.

Thấy một màn như vậy, cho dù là chưởng giáo của Kim Cương Pháp Thiện Tông, sắc mặt cũng không khỏi đen, Bách Hiểu Lâu sưu tập thiên hạ tình báo, mua bán tin tức, chúng tăng có thể nghĩ chuyện Pháp Thiên đập nát sơn môn nhà mình nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ, đến lúc đó danh tiếng của Pháp Thiện Tông đoán chừng cũng bị người cười không thôi!

Pháp Tướng hòa thượng không khỏi nhìn có chút hả hê, thầm nghĩ:

- Mặc dù Pháp Thiên sư đệ thắng, nhưng xông đại họa này hắn sẽ bị cấm bế, năm ba mươi năm cũng không cho ra cửa! Hắn muốn cùng ta tranh giành kế nhiệm chưởng giáo, cũng là không còn có khả năng!

Pháp Thiên hòa thượng cũng biết đạo lý này, mình đập vỡ sơn môn, liền không còn hy vọng có thể trở thành kế nhiệm chưởng giáo, trong lòng vừa sợ vừa giận.

- Pháp Thiên sư huynh quả nhiên rất cao.

Thân hình Giang Nam dâng lên, cùng Pháp Thiên ngang bằng, tán thán nói:

- Ngươi giấu diếm tu vi, đột nhiên dữ dội lên, đúng là rất cường hãn. Thật lâu tới nay, ta cũng không có bị đánh tới không có sức hoàn thủ, hôm nay ngươi lại cho ta cảm nhận được chỗ tốt của cảnh giới cao, bảy miếng Xá Lợi Tử này, chính là Thất Bảo ngươi luyện chế sao?

- Ngươi còn nói nhẹ nhàng như vậy!

Pháp Thiên giận không kiềm được, tâm niệm hơi động, bảy miếng Xá Lợi Tử hào quang tỏa sáng, gào thét thay đổi liên tục hướng Giang Nam ném tới, đồng thời thân hình vừa động, hướng Giang Nam đánh tới.

Hắn tiền đồ bị hủy, không khỏi thật sự nổi giận, giận đến sát khí tràn ngập.

Giang Nam khẽ cười một tiếng, một ngọn Thiên Phủ Trọng Lâu dâng lên, ầm ầm rơi xuống, hướng Pháp Thiên hòa thượng áp đi, đồng thời tám tay cùng vung, một môn Thần Thông bộc phát ra, oanh ở trên bảy miếng Xá Lợi Tử, khiến cho Xá lợi tử không thể gần người.

Pháp Thiên chỉ thấy một bóng ma cực lớn bọc rơi, trong lòng cả kinh, hắn đã sớm nghe nói Thiên Phủ trọng lâu của Giang Nam là dị bảo, nếu bị thu vào trong lầu, hơn phân nửa liền cửu tử nhất sanh, vội vàng vỗ ót, chỉ thấy phật quang từ trên đỉnh đầu xông ra, hóa thành một pho tượng Đại Phật, hướng về phía trước nâng lên, để cho Thiên Phủ Trọng Lâu không cách nào rơi xuống.

Mặc dù Thiên Phủ Trọng Lâu không thể rơi xuống, nhưng Đạo văn trong lầu không dứt, Đạo văn gột rửa, tiếp tục trấn áp, để cho hắn hành động khó khăn.

- Pháp Thiên sư huynh, ta tới tiễn ngươi một đoạn đường.

Giang Nam đưa tay run lên, một quyển trận đồ triển khai, thường thường trải ở dưới chân Pháp Thiên hòa thượng.

Pháp Thiên hòa thượng trong lòng kinh hãi, sắc mặt kịch biến, hắn biết Giang Nam tới khiêu chiến hắn, vì vậy đối với nền tảng của Giang Nam hỏi thăm nhất thanh nhị sở, nghiên cứu qua đủ loại chiến đấu của Giang Nam từ trước, đem tình huống các loại bảo vật của Giang Nam nắm giữ ở tâm.