Đế Tôn

Chương 441: Máu tươi hóa thân (1)

- Sư phó của Chu Thuần Hiếu xuất thủ! Hắn là Thần Phủ cảnh cường giả, mặc dù thực lực của Giang sư đệ đại tiến, nhưng quả quyết ngăn cản không nổi!

Phong Mãn Lâu trong lòng cả kinh, phía sau lập tức hiện ra một ngọn Thần Phủ, giống như Thuần Dương Đạo Cung, đang muốn xuất thủ, đột nhiên chỉ thấy mi tâm của Giang Nam chợt lóe, một đầu cự kiêu kim chói cùng một đầu cự thú trải rộng gai xương một tả một hữu lao ra mi tâm của hắn, cùng bàn tay thạch văn kia va chạm, bàn tay kia nhất thời chia năm xẻ bảy!

- Nhận được Thần Thứu đại gia nhà ngươi sao?

Thần Thứu Yêu Vương trách trách cười quái dị, hai cánh về phía trước một vòng vung xuống, giống như ngàn vạn đạo cự kiếm màu vàng hóa thành Kim Luân, gào thét chém tới, ối chao ô hay cùng một vị lão giả kịch liệt đối kháng!

Lão giả kia muộn hanh nhất thanh, trong chớp mắt trên người liền bị chém đến máu tươi lâm ly, nhưng vào lúc này Chiến Minh cự thú đánh tới, đấu đá lung tung, hung hăng đụng vào trên người lão giả kia.

Trong miệng lão giả kia phun ra một ngụm máu tươi thật dài, hai tòa Thần Phủ cũng bị đụng đến hiện đầy vết rách, giống như sao băng bay lên, đụng vào trên đỉnh một ngọn linh sơn ngoài mười dặm, đem tòa linh sơn này đụng đến trước sau xuyên thủng!

Vị cường giả thế hệ trước của Đại Hoang Thánh Tông này, tu thành hai tòa Thần Phủ, một cái chiếu diện liền bị đánh trọng thương.

- Đây là cái gì? Chiến Minh cự thú có huyết thống Thần Tộc?

Thiên Yêu Thánh Nữ cùng đám người Thần Tiềm thất thanh nói.

- Thần Thứu Yêu Vương khi nào cũng trở nên lợi hại như thế, lại có thể cùng một vị cường giả thế hệ trước Thần Phủ nhị trọng chính diện chống lại?

Vân Bằng cùng Phong Mãn Lâu cũng kinh nghi bất định.

Bọn họ lại không biết, Chiến Minh cự thú ăn hơn vạn cân huyết nhục Thiên Cung cấp Cự Long, lại phục dụng luyện hóa Minh Vương thần huyết, đã sớm mạnh mẻ đến có thể sánh ngang Thần Phủ nhất trọng nhị trọng cường giả, mà Thần Thứu Yêu Vương là bởi vì cũng luyện hóa Giang Nam cho hắn tám phần Minh Vương thần huyết, không thua Chiến Minh cự thú, sư tôn của Chu Thuần Hiếu ở dưới tùy tiện hướng Giang Nam xuất thủ, gặp phải hai đầu cự thú này phản kích, tự nhiên sẽ ăn thiệt thòi!

Thần Thứu Yêu Vương hô to gọi nhỏ, cùng Chiến Minh cự thú hướng phương hướng lão giả kia rơi xuống phi đi, kêu lên:

- Có bằng hữu từ phương xa tới, không ăn là thất kính, tiểu hôi hôi, chúng ta cùng tiến lên, ăn hết người này, ta mời khách!


- Nga!

Chiến Minh cự thú mắt nhỏ ứa ra hung quang, vui vẻ kêu lên.

Đột nhiên, không gian phía trước kịch liệt gia cố, cơ hồ hóa thành thực chất, diễn biến thành hàng rào không gian, Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú giống như đụng vào trên Đồng Tường Thiết Bích, nhất thời đụng đến bể đầu chảy máu, ngã xuống đi ra ngoài.

- Ở Huyền Thiên Thánh Tông ta cũng dám tung thú đả thương người, Giang sư đệ, lá gan của ngươi không khỏi quá lớn chút ít đi?

Bạch y phiêu nhiên, Cận Đông Lưu từ từ đi tới, tay áo tung bay, thoáng qua trong lúc đó liền tới đến Tụ Hiền Phong, khí độ của hắn so sánh với trước càng thêm kinh người, có một loại cảm giác để cho thiên địa vạn vật thần phục, sâu không lường được!

Tụ Hiền Phong, trên trăm vị Thái Huyền Thánh Tông đệ tử nhìn thấy Cận Đông Lưu đi tới, nhất tề khom người, trăm miệng một lời nói:

- Đại sư huynh!

Thanh âm này chấn triệt tận trời, đem Thương Vân rống đến lui tán, đều nhịp, giống như tập luyện qua trăm ngàn lần!

Đám tuổi trẻ cường giả như Thần Tiềm, Phong Mãn Lâu cùng Thiên Yêu Thánh Nữ,... thấy Cận Đông Lưu đến, con ngươi không khỏi co rút nhanh, rơi vào trên người của hắn.

Chỉ thấy Cận Đông Lưu giở tay nhấc chân, phảng phất có một loại phong vận nói không ra lời, hợp đại đạo, hợp tự nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác Huyền Diệu dị thường.

Tông sư!

Giờ phút này Cận Đông Lưu, không khỏi làm những thiên chi kiêu tử như Thần Tiềm trong lòng có chút tuyệt vọng, tư chất của bọn hắn cũng có thể được xưng tụng thiên hạ hãn hữu, thậm chí luyện thành Đạo tâm, tự giác thành tựu phi phàm.

Nhưng mà lần nữa nhìn thấy Cận Đông Lưu, bọn họ phát hiện mình cùng Cận Đông Lưu chênh lệch càng lúc càng lớn.

Tu hành chi đạo, một bước chậm, từng bước chậm, ở trên người Cận Đông Lưu thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù bọn họ liều mạng đuổi theo, cũng không cách nào với tới.


- Giang sư đệ, ta ở trong Cửu U Minh Giới từng nghe thấy, ngươi là người mang huyết thống Ma La Thần Tộc, không phải là Nhân Tộc ta, rất khó làm cho người ta không nghi ngờ ngươi có phải là Ma Tộc đánh vào Nhân Tộc ta làm gian tế hay không.

Ánh mắt của Cận Đông Lưu rơi vào trên người Giang Nam, mỉm cười nói.

Giang Nam thu hồi Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú, thản nhiên nói:

- Nghe sai đồn bậy mà thôi, Cận sư huynh, ta ở trong Minh giới, nghe nói ngươi bị đuổi giết rất là chật vật, không biết có chuyện này hay không?

Cận Đông Lưu mắt lộ ra tinh quang, Giang Nam nói tới chuyện này, hiển nhiên là vì đả kích tự tin của hắn, để cho tông sư tâm cảnh của hắn lưu lại vết bẩn, tâm tình không hề viên mãn nữa.

Trên thực tế, hắn ở Minh giới nghe thấy tin tức của Giang Nam, đúng là bị đại chấn động, tâm tình có chút không yên.

Hắn vốn cho rằng mình chính là trẻ tuổi cao thủ xuất sắc nhất Huyền Minh Nguyên Giới, ở Cửu U Minh Giới thanh danh lên cao, nhưng hồn nhiên không ngờ rằng, Giang Nam ở Cửu U Minh Giới danh tiếng so với hắn còn muốn lớn hơn, còn muốn vang dội!

Thậm chí, có tin đồn nói Giang Nam giết chết Bất Tử Minh Vương!

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Giang Nam mới có thể trở thành tội phạm truy nã quan trọng đệ nhất của Minh giới tám trăm bộ Ma Tộc, so sánh với hắn, Cận Đông Lưu đạt được thành tựu mặc dù bất phàm, danh tiếng lan xa, nhưng so sánh với Giang Nam, vẫn còn thua kém cách xa vạn dặm!

- Giang sư đệ tu vi tiến cảnh thần tốc, lại đã tu thành Dao Đài, không biết thực lực của ngươi tiến cảnh như thế nào?

Cận Đông Lưu đem kiêng kỵ trong lòng dằn xuống, giống như cùng Giang Nam là tri giao nhiều năm, cười nói:

- Ta từng cùng sư đệ ở Nam Hải có một lần giao phong nho nhỏ, một cây lông hóa thân của ta thua ở trong tay sư đệ. Mấy năm không thấy, ta rất muốn biết sư đệ ngươi tiến cảnh, không bằng ta và ngươi so sánh một lần.

Hắn từ trên cánh tay nhổ xuống một cây lông tơ, một ngụm pháp lực phun ra, lông tơ kia đón gió liền dài, vô số đạo văn xông ra, từ từ hóa thành một hóa thân.

- Sư đệ, trao đổi một chút chứ?

Cận Đông Lưu cười nói.

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

Giang Nam khẽ mỉm cười, đột nhiên đầu ngón tay có một giọt máu tươi chảy ra, đinh một tiếng từ đầu ngón tay hắn tích lạc, nhưng không có rơi trên mặt đất, mà là trôi lơ lửng ở không trung.

Một giọt tiên huyết này tinh oánh trong sáng, hồng minh tiên diễm, so sánh với bất kỳ bảo thạch nào trên thế gian đều muốn tinh khiết, đều muốn huyến lệ, thậm chí ngay cả ánh mắt của rất nhiều nữ tu sĩ cũng không khỏi lộ ra vẻ mê ly.