Đế Tôn

Chương 433: Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển (2)

Giang Nam trong lòng nghiêm túc, cảm nhận được tâm ý của nữ ma đầu đối với mình, mặc dù hắn đã lĩnh ngộ ra Ma Ngục Huyền Thai Kinh Đạo Đài bát cảnh tâm pháp, nhưng sau này đột phá đến Thần Phủ, còn cần tham khảo dung hợp càng nhiều công pháp tới thôi diễn ra Thần Phủ bát cảnh tâm pháp.

Lạc Hoa Âm tự nghĩ ra công pháp, trong đó không thiếu có kết tinh trí tuệ của nàng, tác dụng đối với hắn thật lớn.

- Sư tôn, môn công pháp này của ngươi tên gọi là gì?

Giang Nam hỏi.

- Đây là công pháp ta tự nghĩ ra, tự nhiên phải có tên vang dội!

Nữ ma đầu suy nghĩ một chút, thử dò xét nói:

- Không bằng gọi Phích Lịch Vô Địch Lôi Quang Điện Thiểm Mỹ Nữ...

- Ngừng!

Giang Nam càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, cái tên này nếu như lưu truyền xuống, môn kinh điển mà Lĩnh Tụ Phong truyền lại đời sau này liền coi như hoàn toàn nát bét, đừng nói truyền lưu muôn đời, cho dù là tìm được truyền nhân cũng rất khó khăn, cười nói:

- Không bằng đơn giản một chút, gọi Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển là được.

Nữ ma đầu có chút bất mãn:

- Ta vẫn thích cái tên trước hơn, bất quá ngươi nói quá dài, không bằng gọi Lục Đạo Thiên Luân Mỹ Nữ Thánh Điển, ý của ngươi như thế nào?

- Sư tôn, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Giang Nam hung hăng đả kích nàng hỏi.

- Tiểu tử thúi, hiện tại liền ghét bỏ vi sư tàn hoa bại liễu có phải hay không?

Lạc Hoa Âm giận dữ, hung ác nói:


- Lão nương qua một ngàn năm nữa cũng vẫn là mỹ nữ, ngươi bịa chuyện bậy bạ, nếu không ai thèm lấy ta, liền sẽ níu lấy ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm đối với ta!

- Sư tôn, đừng nói mập mờ như vậy, ta từ đầu đến cuối không có chiếm qua nửa điểm tiện nghi của ngươi, cũng là ngươi chiếm tiện nghi đệ tử, giở trò đối với ta. Phải chịu trách nhiệm cũng là ngươi chịu trách nhiệm đối với ta!

Giang Nam kêu oan nói.

Đột nhiên, nơi xa truyền đến linh khí ba động kịch liệt, nổ ùng ùng kinh thiên động địa, trong lòng Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm khẽ nhúc nhích, đi ra Thái Dương Chiến Xa nhìn lại, chỉ thấy một tòa lầu cao đột nhiên từ mặt đất mọc lên, ầm ầm rơi xuống, Hư Không chấn động, nhưng vào lúc này, vừa có một đạo búa quang đẹp đẽ xuất hiện, cắt ngang mà qua, đem tòa lầu cao kia chặn ngang chặt đứt.

Búa quang vừa chuyển, thẳng tắp đánh xuống!

- Phó Duyên Tông, tu vi của ngươi cũng không gì hơn cái này, còn muốn tham gia Đồ Ma Đại Hội, tàn sát Thí Thần Cốc ta, thật là chê cười!

Một tiếng cười to truyền đến, dũng cảm vạn phần:

- Hôm nay Thạch Cảm Đương ta liền đưa các ngươi hết thảy trở về vị trí cũ, đi thấy tổ sư của Triều Thánh Tông các ngươi!

- Triều Thánh Tông Phó Duyên Tông? Mới vừa rồi chủ nhân đạo búa quang kia, tự xưng là nhị ca, bất quá búa quang của hắn tạp mà không tinh khiết, mặc dù cùng công pháp Diêm Phù Đề Ma Kinh của nhị ca thoạt nhìn tương tự, nhưng trong đó có chỗ bất đồng.

Giang Nam liếc Lạc Hoa Âm một cái, thầm nghĩ:

- Sư tôn đoạt vợ của Phó Duyên Tông, Phó Duyên Tông nhiều lần muốn giết chết sư tôn, không biết lần này nàng có xuất thủ cứu giúp hay không?

- Phó Duyên Tông bị đánh?

Lạc Hoa Âm hăng hái bừng bừng, lập tức chạy tới nơi chiến đấu, cười nói:

- Lão tiểu tử đó nhiều lần cùng ta gây sự, hôm nay hắn bị ngược đãi, không thể không nhìn.

Tốc độ của Thái Dương Chiến Xa cực nhanh, trong chớp mắt liền đến chiến trường, chỉ thấy tràng diện cực kỳ thảm thiết, nơi nơi là phần còn lại của chân tay đã bị cụt!

Chưởng giáo của Triều Thánh Tông đã già nua, vì vậy nhiều chuyện cũng cần Phó Duyên Tông ra mặt, mà Phó Duyên Tông cũng là một vị cường giả đứng đầu, lần này Thái Hoàng cùng Long Hoàng mời quần hùng tới Đồ Ma Đại Hội, hắn suất lĩnh nhiều thế hệ trước cùng trẻ tuổi tinh anh của Triều Thánh Tông đến đây, không nghĩ tới gặp phải phục kích, hơn mười người bị chết chỉ còn lại có mấy đệ tử trẻ tuổi, mà hắn cũng bị thương, nhưng thủy chung không thể trốn.


Đại hán cùng hắn động thủ tướng mạo cùng Thạch Cảm Đương độc nhất vô nhị, dùng cũng là một thanh búa lớn, trên búa ánh sáng tung bay, quay chung quanh Phó Duyên Tông bổ tới chém tới, làm cho hắn liên tiếp bại lui, bị búa quang cắt đến toàn thân cơ hồ toàn là vết máu.

"Thạch Cảm Đương" này làm việc tàn nhẫn, vừa lên liền trước giết chết thế hệ trước Triều Thánh Tông, tránh cho những cao thủ này cùng Phó Duyên Tông liên thủ, về phần trẻ tuổi bởi vì đối với hắn không có bao nhiêu lực uy hiếp, cho nên không có hạ sát thủ.

Mà sở dĩ Phó Duyên Tông không trốn, là bởi vì trong hàng đệ tử này có nữ nhi của hắn Phó Vân Nhi, hắn há có thể bỏ lại nữ nhi một mình bỏ chạy?

- Nguyên lai là đồ giả mạo.

Sắc mặt Lạc Hoa Âm đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, thân hình chợt lóe, sau một khắc cắt vào trong búa quang, một chưởng ấn trước ngực "Thạch Cảm Đương", răng rắc răng rắc, xương sườn của "Thạch Cảm Đương" kia đứt đoạn, trong miệng hộc máu, một cây xương cốt bị chưởng lực của nàng sinh sôi từ bên trong thân thể nặn ra, ối chao loạn xạ!

"Thạch Cảm Đương" trong lòng kinh hãi, búa quang vừa chuyển, liền hướng phần gáy của Lạc Hoa Âm chém tới, tốc độ nhanh như Bôn Lôi!

Lạc Hoa Âm bổ một chưởng về phía sau, tay ngọc thon thon cùng cái búa đánh xuống va chạm, phát ra tiếng nổ như hồng chung đại lữ, cái búa lớn kia nhất thời cao cao bắn lên, cười lạnh nói:

- Ngươi rốt cuộc là người nào? Không để ra chân chính sở học của ngươi, bằng vào Diêm Phù Đề Ma Kinh chỉ tốt ở bề ngoài, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta!

"Thạch Cảm Đương" hoảng hốt, tự biết không phải là đối thủ của Lạc Hoa Âm, vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, hóa thành một đạo lưu quang hướng nơi xa bão táp bay đi, Lạc Hoa Âm như bóng với hình, đuổi theo đi lên, cười lạnh nói:

- Giả mạo ai không tốt, hết lần này tới lần khác giả mạo ngu đần họ Thạch kia, lão nương cùng hắn giao thủ ba lần, đối với công pháp của hắn rõ như lòng bàn tay. Ngươi vẫn còn biết điều một chút lưu lại, để cho ta nhìn ngươi rốt cuộc là người nào!

Hai người trong chớp mắt liền bay ra vạn dặm, Lạc Hoa Âm từng bước đuổi theo, một chưởng tiếp theo một chưởng hướng "Thạch Cảm Đương" kia bổ tới, thủy chung không để cho hắn có thể thuận lợi chạy trốn.

- Phó tiền bối, Vân nhi sư tỷ, đã lâu không gặp.

Giang Nam liếc thấy Lạc Hoa Âm cùng "Thạch Cảm Đương" đã biến mất mất tích, hướng Phó Duyên Tông cùng Phó Vân Nhi cười nói:

- Ta còn không tạ ơn Vân nhi cô nương ở Nam Hải thay ta giải vây.

Phó Vân Nhi sắc mặt đỏ bừng, lặng lẽ ngẩng đầu liếc hắn một cái, sắc mặt càng thêm đỏ, nhát gan nói:

- Là mẹ ta để cho ta làm như vậy, không là chủ ý của ta...

Phó Duyên Tông hừ lạnh một tiếng, ho ra một búng máu, che ở trước người Phó Vân Nhi, cười lạnh nói:

- Ai muốn thầy trò các ngươi giúp đỡ?

- Phó tiền bối, sư tôn ta nợ ngươi, ta cũng không có nợ ngươi cái gì.

Giang Nam lắc đầu nói:

- Ngươi cần gì phải đối với ta ác thanh ác khí?