Vô Cực Thiên Tôn chỉ một cái, la võng nhân quả khổng lồ từ từ đáp xuống, ẩn vào thời không tiên đạo, biến mất.
Trên Đại La Thiên, các Thiên Tôn cảm ứng kỹ càng, cảm thấy trong thời đại tiên đạo tăng thêm lệ khí sát phạt, các loại nhân quả giao thác rối loạn diễn biến thành khí đại hung.
la võng nhân quả ảnh hưởng các Thiên Tôn rất ít, ảnh hưởng Thiên Quân, Đạo Quân cũng nhỏ bé không đáng kể. Nhưng ảnh hưởng rất lớn đến phàm phu tục tử, tu sĩ, có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời sinh linh.
Hiện giờ nhân quả thác loạn sẽ sinh ra các loại thị phi, bộ lạc chém giết hau, đế quốc không ngừng chiến loạn, tu sĩ tham gia dính đến tiên nhân nắm giữ đạo thống. Tiên nhân tham gia cuộc chiến sẽ ảnh hưởng Tiên Vương, Tiên Quân. ảnh hưởng khuếch trương từng bước khiến lệ khí càng lúc càng nặng, khí thế hung ác càng lúc càng trầm, cuối cùng liên lụy Đạo Quân, Thiên Quân vào, diễn biến thành vô lượng sát kiếp.
Thủ đoạn của Vô Cực Thiên Tôn cao cường làm mọi người phục sát đất, lòng lạnh lẽo.
Rối loạn nhân quả, giết người vô hình. Người đời, Tiên Quân, Đạo Quân, Thiên Quân rơi vào tranh đấu sát phạt, tử thương, dây dưa nhân quả không thể thoát ra. Bọn họ chỉ nhìn thấy các loại ân thù trước mắt, không ngờ rằng sau lưng có Vô Cực Thiên Tôn khống chế nhân quả.
Vô Cực Thiên Tôn đã sớm có ý định can thiệp nhân quả tiên đạo, khiến thiên hạ rối loạn rơi vào vô lượng sát kiếp. Bây giờ Vô Cực Thiên Tôn thuận nước giong thuyền, khiến vô lượng sát kiếp tiên đạo càng mãnh liệt hơn.
Nếu là trước kia, Vô Cực Thiên Tôn thi triển Phục Sá Đạo Quân can thiệp nhân quả thế này sẽ bị các Thiên Tôn ngăn cản, trấn áp nhân quả cường giả dưới tay mình. Còn bây giờ, không ai cưỡng ép nhúng tay vào.
Các Thiên Tôn thầm than dài:
- Không biết bao nhiêu sinh linh chết đây.
Các Thiên Tôn không nói ra ngoài miệng.
Tịch Diệt Đạo Nhân ngạo nghễ nhìn mọi người, cười khẩy nói:
- Thứ giả dối. Năm xưa ta thấy đám người Đạo Quân điện cũng giống như các ngươi, ngồi xem người trong thiên hạ rơi vào tịch diệt mà không cứu, ngồi xem đạo hữu của mình tọa hóa nhưng không cứu. Giả dối, nên ta mới giết ra Đạo Quân điện.
- Đương thời Thiên Tôn cũng là chúng sinh, chạy trời không khỏi nắng. Ai lại có tư cách chỉ trích?
Đế Lân lắc đầu, nói:
- Tịch Diệt đạo hữu, ngươi là người dấy nên hạo kiếp này, là căn nguyên của kiếp nạn, có tư cách gì nói chúng ta? Bây giờ vô số người tử thương là vì tương lai để lại chút mồi lửa văn minh, tránh cho sau đại tịch diệt không có bất cứ sinh mệnh, vũ trụ chết hẳn.
Giang Nam phản bác:
- Bệ hạ, giả tạo là giả tạo, đừng giải thích. Chúng ta cũng là chúng sinh, bản thân khó bảo đảm, chỉ có thể bảo vệ mảnh đất mình muốn che chở. Các vị đạo hữu, nếu đã giao ước ba chương vậy để ta nói câu thứ ba.
Giang Nam nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
- Thiên Tôn có tôn nghiêm của Thiên Tôn, đối thủ chỉ có thể là Thiên Tôn, không được tham gia vào cuộc chiến của vãn bối. Mọi thắng thua, mặc cho Tiên Quân, Thiên Quân, Đạo Quân, Đạo Tôn trong thiên hạ quyết định. Sống chết do số, không do Thiên Tôn!
Các Thiên Tôn chiêm nghiệm câu nói này:
- Sống chết do số, không do Thiên Tôn?
Đạo Không Thiên Tôn gật đầu, nói:
- Tốt, cứ theo lời Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thiên Tôn chỉ cao cao tại thượng, không nhúng tay vào vô lượng sát kiếp.
Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân nhìn nhau, đồng ý:
- Tốt!
Vô Cực Thiên Tôn mỉm cười nói:
- Các vị đã đồng ý thì ta từ chối không được, Tịch Diệt đạo hữu có ý kiến gì không?
- Ta thì không sao.
Tịch Diệt Đạo Nhân cười nói:
- Nhưng ta rất có hứng thú quyết đấu giữa Thiên Tôn. Nếu có vị đạo hữu nào muốn chỉ giáo thì ta nguyện cống hiến một phần sức cho thời đại tiên đạo, tiêu diệt vài Thiên Tôn giảm thấp kiếp số.
Các Thiên Tôn tim đập nhanh,suy ghĩ kỹ cảm thấy có điều lạ, thầm nghĩ:
- Tịch Diệt Đạo Nhân e sợ thiên hạ không loạn, kiếp số càng lớn càng tốt, sao cũng động sát khí với Thiên Tôn khác? Nếu nhiều Thiên Tôn sống thì tương lai tịch diệt kiếp càng mạnh hơn, Tịch Diệt Đạo Nhân nên vui mới đúng.
- Nói vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn không làm chuyện vô ích, lúc trước hắn từng nói nếu Tịch Diệt Đạo Nhân chết thì tịch diệt kiếp cuối cùng sẽ bùng nổ. Nguyên Thủy Thiên Tôn nói Tịch Diệt Đạo Nhân không nắm giữ tịch diệt kiếp được. Vô Cực Thiên Tôn cũng nói Tịch Diệt Đạo Nhân chỉ là con rối của đại đạo tịch diệt, xem ra chính Tịch Diệt Đạo Nhân cũng cho rằng kiếp số quá lớn bản thân sẽ bị đại đạo tịch diệt phản phệ.
Mọi người ôm ý nghĩ riêng.
Giang Nam giơ tay lên, chậm rãi nói: - Vậy các vị đạo hữu hãy vỗ tay thề đi, hôm nay giao ước ba chương, không được trái lời!
Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn, Tịch Diệt Đạo Nhân, Nguyên Mẫu Thiên Tôn cùng giơ tay lên. Bảy bàn tay chậm rãi di chuyển cuối cùng va chạm vào nhau.
Cú va chạm không tầm thường, thân thể bảy Thiên Tôn rung mạnh. Mặt Thanh Liên Tiên Tôn hiện ra tử khí đậm đặc, cánh hoa hồng mông thanh liên lắc lư, tầng tần tan vỡ. Thế Giới thụ sau lưng Đế Lân thì lá cây rào rào, nổ tung.
Trên mặt Đạo Không Thiên Tôn hiện ra hỗn độn tự nhiên, bị chấn vô số hỗn độn phù văn bay ra khỏi cơ thể như từng dòng sông quay quanh gã.
Vô Cực đạo trác quay tít sau gáy Vô Cực Thiên Tôn, cắn nuốt lực lượng khuếch tán ra ngoài, đạo trác bị chấn kêu leng keng.
Mặt Nguyên Mẫu Thiên Tôn đỏ ửng, khóe môi tràn máu biến thành một luồng linh quang.
Người Giang Nam run rẩy, Lô Bồng hiện ra sau lưng, vỡ bốn lần.
Chỉ mình Tịch Diệt Đạo Nhân là bình yên vô sự, gã cười to đứng dậy, lao đi.
Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn đứng lên, rời khỏi Đại La Thiên. Bốn Thiên Tôn bước ra Đại La Thiên, tự phun búng máu, giọt máu bay ra biến thành linh quang tan vỡ. Thanh Liên Tiên Tôn, Đế Lân, Đạo Không Thiên Tôn, Vô Cực Thiên Tôn đi xa.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn lau máu dính khóe môi, nhìn Giang Nam chằm chằm, lạnh lùng cười:
- Phun đi.
Giang Nam mỉm cười, kiêu ngạo hỏi lại:
- Phun cái gì?
Nguyên Mẫu Thiên Tôn lại hộc búng máu biến thành linh quang bay đi, cười khẩy nói:
- Bảy Thiên Tôn chúng ta vỗ chưởng, chưởng lực đấu đá nhau, ai cũng chịu công kích từ người khác. Ta không tin ngươi không bị thương.
Giang Nam cười to bảo:
- Ta ở tiên thiên bất bại chi địa, không phải danh tiếng ảo, Ta không phun...
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nhìn chằm chằm mũi Giang Nam, hai luồng linh quang chảy ra khỏi lỗ mũi.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn cười khẩy nói:
- Máu chảy ra từ mũi ngươi kìa.
Vẻ mặt Giang Nam bình tĩnh nói:
- Đó là vì tẩu tẩu quá đẹp.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nghiến răng ken két, nửa cười nửa không nhìn Giang Nam:
- Ngươi không phải Giang Thái Khư, Giang Thái Khư chưa bao giờ dám đùa giưỡn ta. Mặc dù Giang Thái Khư lưu tình khắp nơi, hậu cung vô số mỹ nhân nhưng vô cùng tôn trọng ta.
Giang Nam bình tĩnh cười nói:
- Ta đã bao giờ nói ta là hắn chưa? Giang Thái Khư vạn hoa dính vào người, lưu bụi hoa, đa tình đa chủng. Còn ta chỉ có một phu nhân. Nguyên Mẫu, bây giờ nàng đã biết bản lĩnh của ta rồi, chúng ta hợp tác đủ bảo đảm an toàn cho mình.