Huyền Đô Tiên Quân không thể đi đến tận cùng hai đạo cung, gã đi bộ thật lâu sau đến mảnh đất hoang vắng, giương mắt nhìn. Sa mạc trập trùng, núi hoang đá lởm chởm, bần cùng hoang vắng.
Huyền Đô Tiên Quân gật gù nói:
- Hoang vắng tiêu điều, trống rỗng nơi này là mảnh đất ta tái sinh, thành đạo.
Huyền Đô Tiên Quân cắm gậy tre vào sa mạc, ngồi xếp bằng. Cây tre sinh trưởng trong khoảnh khắc hóa thành một gốc tre xanh. Nhánh tre khuếch tán bốn phương tám hướng, vô số măng nẩy mầm, điên cuồng mọc lên. Chỉ một giây đã có rừng tiên rộng lớn bao la, núi hoang dạt dào sức sống.
Tạo hóa tiên đỉnh bay ra, Huyền Đô Tiên Quân vươn tay chỉ. Tạo Hóa Huyền Tổ, Hoàng Tổ từ trên đỉnh nhảy xuống, thân phận tự do.
Huyền Đô Tiên Quân cười nói:
- Hai vị đạo hữu, hôm nay kiếp số của ta đến, cho các người phục hồi thân tự do. Có thù báo thù, có oán báo oán đi.
Tạo Hóa Huyền Tổ nửa tin nửa ngờ, cười lạnh nói:
- Huyền Đô lão nhân, ngươi đang lừa ta sao? Ta không tin ngươi sẽ cho ta tự do.
Huyền Đô Tiên Quân cười cười.
Huyền Tổ do dự giây lát:
- Lão gia, nếu đúng là cho ta tự do thì ta đi đây.
Huyền Tổ nói xong ma thần này co giò chạy như bay.
Tạo Hóa Huyền Tổ ngây người, thấy Huyền Đô Tiên Quân không ngăn cản thì thở phào.
Tạo Hóa Huyền Tổ xoay người bỏ đi:
- Chẳng hiểu ngươi nổi điên cái gì.
Tạo Hóa Huyền Tổ đi ra mấy bước, đột nhiên quay đầu, xoay người lại. Tạo Hóa Huyền Tổ há mồm máu nuốt trọn Huyền Đô Tiên Quân, cười nanh tranh.
- Ngươi làm ta ngồi trên đỉnh tám ức năm, muốn ta đi đơn giản vậy sao? Có thù báo thù, đây là ngươi tự nói, hôm nay ta ăn ngươi!
Tạo Hóa Huyền Tổ nuốt Huyền Đô Tiên Quân, tay bắt lấy tạo hóa tiên đỉnh.
Tạo Hóa Huyền Tổ cười gian:
- Ăn no quá, Huyền Đô Tiên Quân không uổng là Tiên Quân, ăn rất no, làm ta buồn ngủ.
Tạo Hóa Huyền Tổ lim dim nằm dưới cây tre to ngáy ngủ, không lâu sau gã tỉnh dậy.
Tạo Hóa Huyền Tổ giật mình kêu lên:
- Bụng trướng quá, chuyện gì vậy? Lão tử mang thai! Làm sao lão tử mang thai được? Huyền Đô, có phải ngươi phá rối không? Mau đi ra cho ta!
Trong bụng Tạo Hóa Huyền Tổ phát ra giọng Huyền Đô Tiên Quân:
- Ra đây.
Tạo Hóa Huyền Tổ há to mồm định phun Huyền Đô Tiên Quân ra, đột nhiên dưới nách nứt ra kẽ hở, một trẻ sơ sinh trắng trẻo mập mạp bò ra khỏi nách gã, rớt xuống đất đứt cuống rốn.
Tạo Hóa Huyền Tổ ngây người, ngơ ngác nhìn. Trẻ sơ sinh mới đẻ, có liên kết huyết mạch với Tạo Hóa Huyền Tổ.
Tạo Hóa Huyền Tổ khóc toáng lên:
- Ta thật sự sinh, ta là công! Huyền Đô, Huyền Đô, ngươi khiến ta làm sao bây giờ?
Trẻ sơ sinh đón gió lớn to, mấy giây sau trưởng thành bộ dạng Huyền Đô Tiên Quân.
Huyền Đô Tiên Quân vẫn mặc áo vàng, cười nói:
- Ân oán giữa ngươi và ta đã xong, trước kia ta luyện ngươi làm báu vật, hôm nay ngươi sinh ta làm con, ngươi là mẫu thân của ta.
Tạo Hóa Huyền Tổ khóc rống, che mặt bỏ đi.
Giây lát sau tiếng cười của Tạo Hóa Huyền Tổ từ xa vọng lại:
- Huyền Đô, bây giờ ngươi là nhi tử của ta, vậy ta không so đo với ngươi nữa!
* * *
Ngọc Kinh Tiên Quân đã đến Thiên Châu. Tiên Vương Thiên Châu là của Quan Giác Tiên Vương, sau này Tự Nhiên Tiên Quân đến, thế là Quan Giác Tiên Vương thành thuộc hạ.
Ngọc Kinh Tiên Quân đi vào hậu hoa viên trong tiên phủ của Quan Giác Tiên Vương, thấy một tiên nữ đang trồng hoa cắt cỏ. Tiên nữ bỗng cứng người, từ từ xoay lại nhìn Ngọc Kinh Tiên Quân.
Ngọc Kinh Tiên Quân mặc áo trắng như nước, mỉm cười đứng. Tiên nữ lao vào ngực Ngọc Kinh Tiên Quân.
Hai người triền miên, Ngọc Kinh Tiên Quân dịu dàng thắm thiết, tiên nữ rất vui vẻ.
Bên ngoài Quan Giác tiên phủ, Quan Giác Tiên Vương khẽ thở dài:
- Đạo huynh, nên đoạn không đoạn thì sẽ loạn.
Bên cạnh Quan Giác Tiên Vương có một Ngọc Kinh Tiên Quân khác đứng, giọt nước chảy ra khỏi khóe mắt. Trên đầu Ngọc Kinh Tiên Quân, trong Ngọc Kinh tiên thành, ngũ sắc tiên chi rực rỡ kết từng tơ tình. Trong đó một tơ tình thò ra khỏi cổng thành bay đi liên kết tiên nữ và Ngọc Kinh Tiên Quân với nhau.
Ngọc Kinh Tiên Quân phất tay chặt đứt tơ tình, cổng Ngọc Kinh tiên thành đóng lại.
Ngọc Kinh Tiên Quân xoay người đi, nói:
- Hãy để đoạn tình cảm này của ta theo nàng suốt đời cho đến trời đất già cỗi đi.
Ngọc Kinh Tiên Quân đổi áo xanh, cất bước đi hướng tiên châu khác ngay bên cạnh Thiên Châu.
Xưa nay Ngọc Kinh Tiên Quân đa tình, nhúng chàm nhiều nữ nhân trong Tiên giới, kết thành đạo lữ. Nhưng Ngọc Kinh Tiên Quân cũng rất thâm tình, trong năm tháng dài dặc gã thật lòng, chân tình với mỗi một nữ nhân.
Người bình thường yêu đương kết thúc khi sinh lão bệnh tử, tồn tại như Ngọc Kinh Tiên Quân có thời gian mấy ức năm, mỗi giai đoạn hắn yêu nữ nhân là trao trọn con tim, không lừa gạt tình cảm ai.
Lần này Ngọc Kinh Tiên Quân muốn chứng đạo Thiên Quân, gã tự biết tình kiếp sâu nặng. Trong tất cả kiếp số thì nguy hiểm nhất là tình kiếp, nên Ngọc Kinh Tiên Quân rất chú trọng tình kiếp. Mặc dù Ngọc Kinh Tiên Quân lưu luyến không muốn cắt đứt tình duyên gã vẫn phải chặt đứt nó.
Mỗi chém đứt một đoạn tình duyên là lòng Ngọc Kinh Tiên Quân đau như dao cắt. Mỗi lần Ngọc Kinh Tiên Quân đều luyện tình duyên của mình thành phân thân, có tình cảm chân thành tha thiết nhất với đối phương, để phân thân làm bạn bên nàng suốt đời.
Ngọc Kinh Tiên Quân thầm nghĩ:
- Có lẽ đây là kết quả tốt nhất.
Trong Ngọc Kinh tiên thành, các cổng thành đóng kín đại biểu cho từng ký ức yêu người biến mất khỏi đời gã. Nếu Ngọc Kinh Tiên Quân gặp lại nữ nhân trước kia từng yêu nhau, sẽ như người xa lạ, không nhận ra đối phương.
Ngọc Kinh Tiên Quân quen quá nhiều nữ nhân, yêu nhiều, có mẫu thân của Ngọc Lâm Tử, có Hậu Thổ nương nương, có mẫu thân Ngọc Tiên Nhi, có các tiên nữ khác, nhiều không đếm xuể.
Ngọc Kinh Tiên Quân đi thật lâu, kết thúc từng đoạn tình duyên. Hôm nay Ngọc Kinh Tiên Quân đến Tĩnh châu, ngẩng đầu nhìn lại. Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân đang mở đàn truyền pháp, lại có một vị nữ tiên làm bạn, là Bỉ Ngạn Nữ Đế, Đạo Tổ tiên đạo thứ ba.
Ngọc Kinh Tiên Quân lắng nghe giây lát, khen không dứt miệng. Lòng Ngọc Kinh Tiên Quânm áy động, lững thững bước tới, không lâu sau tìm được hai ma tổ Kế Đô, La Hầu La. Hai vị ma đạo tổ sư cũng mở đàn truyền pháp. Nhưng so với Hồng Đạo Nhân, Quân Đạo Nhân, Bỉ Ngạn Nữ Đế đệ tử đông đúc chật kín thì người tu luyện ma đạo ít hơn chút.
Ngọc Kinh Tiên Quân phát tán thần thức. Kế Đô, La Hầu La cũng tuôn thần thức ra. Thần thức ba người va chạm, giao lưu với nhau.
Ngọc Kinh Tiên Quân cười nói:
- Tu vi hai vị ma tổ tiến bộ khiến người kính sợ. Hai vị ma tổ, ta và Huyền Thiên giáo chủ có một mối thù cũ chưa xong, hôm nay đến là muốn nhờ hai ma tổ ra tay giúp đỡ ta chấm dứt mối thù.
Kế Đô, La Hầu La nhìn nhau, thần thức dao động:
- Tiên Quân giúp đỡ hai chúng ta, có qua có lại nên đương nhiên chúng ta sẽ trợ giúp Tiên Quân. Xin hỏi mối thù cũ đó là gì?