- Chủ quan rồi, chủ quan rồi...
Giang Nam lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói:
- Ta những ngày này có chút đắc ý quên hình rồi...
Tiên cung Thái Tử cười ha ha, đắc ý phi phàm, cao giọng nói:
- Đế Huyền, ngươi là đắc ý quên hình rồi, những ngày này ngươi như châu chấu càn rỡ, gọi tới gọi lui, bốn phía nhảy đáp, e sợ cho người khác không biết tung tích của ngươi! Đừng quên, ngươi chỉ là châu chấu, nhảy đáp không được bao lâu! Hiện tại, ngươi muốn đem mình nhảy đáp chết đi à nha? Ngươi còn có di ngôn gì không?
Giang Nam lắc đầu, nhìn về bốn phía, mỉm cười nói:
- Giang mỗ, Thần đạo giáo chủ...
Thanh âm của hắn thanh thanh đạm đạm, nhưng khi tất cả mọi người nghe vào trong tai, lại rõ ràng vô cùng.
- Ở bên trong Hạ giới, Giang mỗ quét bát hoang, thống nhất tứ phương, chiếm đoạt bảy đại vũ trụ, diệt Thần đạo, lập Tiên đạo, bát Tiên Vương thúc thủ vô sách, chư tiên bị Giang mỗ đánh chết, nhiều vô số kể!
Hắn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Trẫm vô địch tại Tam Giới hơn một trăm ba mươi vạn năm, vuốt phẳng vũ trụ, khống chế Càn Khôn, bọn đạo chích che dấu, địch nhân lẫn trốn, tịch mịch đã lâu rồi, lúc này mới thượng giới, đến gặp anh hào thượng giới một lần. Các ngươi bất quá là con dân Thần đạo, ngay cả anh hào cũng không tính, có thể làm gì Giang mỗ?
Hắn bễ nghễ mọi người, lạnh nhạt nói:
- Chư vị, các ngươi là định solo xong bị ta đánh chết, hay vẫn quần ẩu bị ta đánh chết?
Bốn phía nhã tước im ắng, trầm mặc đáng sợ, sau một lúc lâu, Không Tương Tiên Vương đột nhiên giơ ngón tay cái lên khen:
- Hảo khí phách! Hảo khí phách! Một trận chiến này, vô luận giáo chủ sống hay chết, thắng hay bại, đều đủ để Danh Dương Tiên Giới rồi!
Rất nhiều Tiên nhân khác cũng tán thưởng không dứt, những thứ không nói khác, chỉ nói một phần hào hùng này, đã giá trị làm cho người khác ngưỡng mộ kính nể!
Loại đại khí này, không phải khí phách tiểu gia tử có thể dưỡng đi ra, chỉ có cường giả rong ruổi vô địch thiên hạ, mới có lòng dạ bực này, mới có thể nói ra lời nói khí phách bắn ra bốn phía như thế!
Bọn hắn tuy không quá coi trọng Giang Nam, nhưng mà phần hào hùng này của Giang Nam, lại để cho nhân tâm kinh động.
Danh tiếng Thần Đạo Giáo chủ, hoàn toàn xứng đáng!
- Miệng lưỡi lợi hại mà thôi, nói dù dễ nghe, cũng thủy chung nhìn thực lực.
Tôn Nguyệt chân nhân hé mắt, cất bước đi thẳng về phía trước, uy năng Tử Tiêu Hạo Đình càng ngày càng mạnh, thản nhiên nói:
- Khi còn sống miệng tách hoa sen, sau khi chết một đống cặn bã, có lẽ giáo chủ có thể dùng một trận chiến này danh dương thiên hạ, nhưng mà sau khi giáo chủ chết, thanh danh của ngươi sẽ càng lúc càng mờ nhạt, bởi vì, không có người sẽ nhớ kỹ người chết. Hiện tại, để cho ta tới tiễn đưa giáo chủ ra đi!
Tử Tiêu Hạo Đình càng ngày càng sáng ngời, như là trăng sáng thánh khiết nhất, trong trăng sáng là một tòa tiên đình, ẩn chứa uy năng gần như Tiên Vương chi bảo!
Tôn Nguyệt chân nhân quát tháo, bên trong Tử Tiêu Hạo Đình lập tức có một đạo tiên quang tuôn ra, cột sáng thẳng tắp rơi xuống, bắn vào bên trong nhục thể của hắn, khí tức của hắn lập tức tăng vọt, liên tiếp kéo lên, vậy mà nhất cổ tác khí tăng lên tới cấp độ Tiên Vương!
Trong cơ thể hắn tản mát ra Tiên Vương chi uy hùng hồn kinh người, để cho mấy Tiên Vương xa xa đang xem cuộc chiến đều cau mày.
Lúc trước, tuy Tôn Nguyệt chân nhân là cường giả gần như Tiên Vương, nhưng chỉ là gần như mà thôi, mà bây giờ, đạt được Tử Tiêu Hạo Đình gia trì, hắn vậy mà tản mát ra Tiên Vương chi uy, hiển nhiên Tử Tiêu Hạo Đình đem cảnh giới của hắn tạm thời tăng lên tới Tiên Vương cảnh giới, hôm nay chiến lực của hắn, không kém hơn Tiên Vương chút nào!
Bức cảnh tượng này, làm cho người hoa mắt, mọi người đều biết, bát đại cường giả dưới trướng bát Tiên Vương là tồn tại tiếp cận Tiên Vương nhất, tám người này có thủ đoạn thông thiên, nhưng mà như Tôn Nguyệt chân nhân mượn nhờ pháp bảo tự luyện chế, cưỡng ép đem mình tăng lên tới Tiên Vương cảnh giới như vậy, vẫn là làm cho người rất chấn kinh rồi!
Tuy nói hắn chỉ là tạm thời để cho mình có được cảnh giới cùng chiến lực Tiên Vương, nhưng có thể làm được một bước này, cũng đã là thành tựu rất giỏi!
Điều này nói rõ, hắn đã đả thông con đường Tiên Vương cảnh giới, chỉ là bởi vì bát Tiên Vương chưa thành tựu Tiên Quân, bởi vậy mới vây hắn ở Chân Tiên cảnh giới!
Nếu bát Tiên Vương đột phá đến Tiên Quân cảnh giới, Tôn Nguyệt chân nhân tùy thời có thể tu thành Tiên Vương!
- Tên tuổi Tôn Nguyệt chân nhân không vang dội bằng Ngọc Ngọc chân nhân, Phổ Đà chân nhân, nhưng mà người này chỉ sợ là nhân vật số một số hai trong bát đại Chân Tiên rồi!
Sắc mặt Không Tương Tiên Vương ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Bát Tiên Vương rõ ràng có thể có được thuộc hạ bực này, thật là khiến người cực kỳ hâm mộ.
Phượng Nghi Tiên Vương gật đầu, tuy bọn hắn thành tựu Tiên Vương, nhưng mà dưới trướng liền không có nhân vật kinh thái tuyệt diễm như thế, có thể nói, chỉ cần bát Tiên Vương thành tựu Tiên Quân, những thuộc hạ của bọn hắn, liền có thể nhảy lên trở thành cường giả cùng với Tiên Vương khác sánh vai.
Mà bọn hắn những Tiên Vương này, chỉ có thể cùng thuộc hạ của bát Tiên Vương đặt song song, địa vị trong lúc vô hình so với bát Tiên Vương thấp rất nhiều!
Tôn Nguyệt chân nhân khí thế bốc hơi, càng phát ra khủng bố kinh người, đột nhiên thét dài, tiếng kêu gào chấn động Tạp Đà Châu, ở bên trong tiếng thét dài, Tôn Nguyệt chân nhân ra tay!
Một kích này của hắn như cầu vồng quan nguyệt, rầm rộ, hiển thị rõ Tiên Vương chi uy, chấn đến hư không run run không thôi, giống như gợn sóng hướng Giang Nam cuồn cuộn áp đi!
Giang Nam đứng tại nguyên chỗ bất động, cũng không có đưa tay ngăn cản, tựa hồ buông tha cho chống cự.
Một đạo Tiên Vương cấp đại thần thông này của Tôn Nguyệt chân nhân tiến quân thần tốc, hung hăng đánh trúng lồng ngực của hắn, thanh âm khủng bố bắn ra, các loại tiên quang chỉ một thoáng xông lên trời, như là pháo hoa sáng lạn đến cực điểm tách ra, kinh người vô cùng!
- Quá yếu...
Bên trong quang sắc đẹp mắt, vang lên một thanh âm sâu kín:
- Ngươi quá yếu, so với Hư Hoàng Tiên Vương yếu nhược rất nhiều lần...
Đồng tử Tôn Nguyệt chân nhân hơi co lại, mặt sắc ngưng trọng lên, một đạo Tiên Vương cấp đại thần thông này của hắn dư uy tan hết, chỉ thấy Giang Nam như trước đứng ở trên núi nhỏ, trên người lông tóc ít bị tổn thương, ngay cả tay áo cũng không có phá vỡ nửa phần, thậm chí thân thể của hắn cũng không có lắc lư mảy may.
Dãy núi dưới chân hắn như cũ là nguyên trạng, cũng không có bất kỳ thần thông lưu lại dấu vết, phảng phất một kích này của Tôn Nguyệt chân nhân nhìn như cường đại, lại hào nhoáng bên ngoài, không có nửa phần uy lực!
Trên mặt Giang Nam lộ ra vẻ thất vọng, lẩm bẩm nói:
- Hư Hoàng Tiên Vương so với ngươi có thể đánh nhau nhiều hơn, ta tay không tấc sắt cùng lão tiểu tử kia tranh đấu, cũng chỉ là có thể đánh bại hắn, không có đánh chết hắn...
- Chỉ là Chân Tiên, còn muốn đánh bại Hư Hoàng Tiên Vương?
Tôn Nguyệt chân nhân cười lạnh, lần nữa ngang nhiên giết đến, lạnh lùng nói:
- Ta xem da trâu của ngươi có thể thổi bao nhiêu! Nhận lấy cái chết!
Giang Nam ngạc nhiên, đưa tay ngăn cản một thức Tiên Vương cấp đại thần thông này của Tôn Nguyệt chân nhân, lắc đầu nói:
- Đánh bại Hư Hoàng rất ngưu sao?
Hai người rốt cục lần thứ nhất va chạm, một thức Tiên Vương cấp đại thần thông kia của Tôn Nguyệt chân nhân chính là tuyệt học cường đại nhất trong đời hắn, thần thông hóa thành Tử Tiêu Hạo Đình, chất chứa tiên uy vô tận, nhưng mà đâm vào trên bàn tay Giang Nam, đạo đại thần thông này lập tức sụp đổ tan rã, phảng phất đâm vào màn sắt!