Đế Tôn

Chương 207: Long Quy dưới đất (2)

Qua không lâu, thần niệm của Giang Nam cơ hồ đạt đến cực hạn, rốt cục gặp phải địa mạch của Huyền Thiên Thánh Tông, bên tai hắn nhất thời truyền đến tiếng nổ vang, đinh tai nhức óc, thần niệm về phía trước "nhìn lại", chỉ thấy dưới đất có một đại hồ, rộng khoảng trăm dặm, không biết tích chứa bao nhiêu Linh Dịch, linh khí vô cùng nồng nặc, trên dưới một trăm đạo linh tuyền xuyên thấu dưới đất, từ dưới đất xông ra, dễ chịu các đại linh sơn!

Giang Nam đang muốn thu hồi thần niệm của mình, đột nhiên đáy hồ quay cuồng, Linh Dịch phá vỡ, lộ ra một đỉnh đầu cự đại, hai con mắt giống như hai mặt trời chói chan, tràn ngập uy nghiêm vô cùng kinh khủng, một thanh âm ùng ùng truyền đến:

- Người nào dám can đảm theo dõi linh hồ chủ tuyền của thánh tông ta?

Thần niệm của Giang Nam cơ hồ bị ép tới nát bấy, cổ hơi thở này thậm chí ngược dòng mà lên, tác dụng ở trên người của hắn, gắt gao áp chế, bất kỳ tu vi cũng không cách nào nhúc nhích, Thần Luân Thần Thông, hết thảy không cách nào vận chuyển!

Đây là một con rùa cực lớn, chỉ một đỉnh đầu liền có mười dặm, to đến đáng sợ!

Đỉnh đầu của con rùa này đã sinh ra Long Giác, đầu như đầu rồng, dử tợn hung ác, hàng năm đem đầu chôn ở trong linh hồ, dễ chịu thân thể.

Chân thân của nó lưng đeo hàng trăm Linh sơn của Huyền Thiên Thánh Tông, nếu Giang Nam không đem thần niệm dò hỏi đến dưới đất, cũng không biết phía dưới Huyền Thiên Thánh Tông, lại còn có một đầu quái vật lớn như vậy!

Tu vi của nó không biết cao bao nhiêu, thực lực không biết mạnh mẽ cỡ nào, có lẽ lịch đại chưởng giáo của Huyền Thiên Thánh Tông sai nó trấn thủ linh hồ, tu vi thực lực của nó nhất định cao đến dọa người!

- Nguyên lai là đệ tử của Lạc Hoa Âm.

Đầu Long Quy này ánh mắt lấp lánh hữu thần, nhìn về phía Giang Nam, trong mắt Giang Nam không có Long Quy, chỉ nhìn thấy hai mặt trời chói chan ở trước mặt mình hừng hực thiêu đốt.

Long Quy thần thái không vui, thanh âm ở bên tai Giang Nam nổ vang, tựa hồ trực tiếp truyền đến trong đầu của hắn, úng thanh úng khí nói:

- Tiểu tử thúi, thật là to gan. Lần trước sư phó của ngươi Lạc Hoa Âm quấy nhiễu ta ngủ say, muốn ta thương lượng cửa sau cho nàng, ta đánh không lại nàng, mới cho nàng một đạo Linh Tuyền so sánh với Linh sơn khác còn muốn thô to. Bất quá, ta xem ngươi tu vi thấp kém, cũng dám tới tìm ta phiền toái, chẳng lẽ thực lực của ngươi so với ta còn mạnh hơn sao?

Giang Nam mắt mũi trợn tròn, lúng ta lúng túng nói:

- Tiền bối...

- Cái nào là tiền bối của ngươi? Ít nhận họ hàng đi!

Đầu Long Quy kia dựng râu trợn mắt, long tu bị thổi thẳng tắp, dài đến mấy dặm, giống như xúc tua vũ động, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn vơ vét tài sản của ta, cửa cũng không có!


Giang Nam dở khóc dở cười nói:

- Tiền bối, ta...

- Câm mồm!

Long Quy thần thái xấc láo, cười lạnh nói:

- Ta phụng mệnh trấn thủ linh hồ, tuyệt sẽ không bị ngươi uy hiếp làm việc thiên tư trái pháp luật! Ta nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi Linh Tuyền thô như vậy, có lấy hay không!

Xuy...

Một đạo Linh Tuyền lớn bằng chiếc đũa từ trong hồ dâng lên, bùm bùm phá vỡ núi đá nặng nề, trong chớp mắt liền xuyên thấu dưới đất, lao ra ngọn núi, rơi vào trong cung điện mà Giang Nam mới vừa chế tạo!

Ặc...

Giang Nam trát trát nhãn tình, nhìn đạo Linh Tuyền đột nhiên nhiều ra này nói:

- Đa tạ thịnh tình của tiền bối, vãn bối chỉ có thu nhận.

- Vốn là ngươi chỉ có trở thành đứng đầu một ngọn núi, mới có tư cách nhận được Linh Tuyền lớn như thế, ta bất quá là trước thời hạn cho ngươi mà thôi, không tính là làm việc thiên tư trái pháp luật.

Đầu Long Quy kia ầm ầm rơi vào trong linh hồ, trong lòng vẫn còn có chút căm tức:

- Tiểu tử thúi, mới Thần Thông cảnh liền dám tới uy hiếp ta, muốn ta cho hắn Linh Tuyền, không hổ là đệ tử của Lạc Hoa Âm, rất lớn lối, cũng rất rắm thúi. Ta cũng không phải là sợ hắn, mà là vì duy trì hòa bình của thánh tông ta, nhịn một chút cũng không sao...

Giang Nam ngơ ngác nhìn Linh Tuyền trong cung điện, chỉ cảm thấy vừa rồi phảng phất như một đại mộng, để cho hắn có loại hạnh phúc tới quá nhanh, nện đến hắn có chút phát cuồng.

- Vị Long Quy tiền bối kia thật là hào sảng, ta rất kinh trọng!

Hắn không khỏi cảm khái.

Tin tức Giang Nam mở động phủ rất nhanh truyền ra, hắn ở Huyền Thiên Thánh Tông bằng hữu không nhiều lắm, trừ muội muội Giang Lâm, liền chỉ có đám người Mộ Yên Nhi, Vân Bằng, La Thanh, Uông Phong cùng hắn giao tình rất sâu. Mấy người này nghe nói hắn mở động phủ, cũng không lâu lắm liền rối rít tìm tới chúc.


Giang Nam đem Thần Thứu Yêu Vương từ trong Tử Phủ phóng thích đi ra, để cho hắn đi lấy Linh Dịch, lấy Linh Dịch làm trà rượu khoản đãi mọi người.

Vân Bằng bưng chén ngọc lên, đưa mắt nhìn Linh Dịch trong chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thở dài nói:

- Giang sư đệ, ngươi lại có thể được đến một đạo linh tuyền, Lạc sư thúc thật là đối đãi ngươi không nhỏ, ngay cả ta cũng muốn phản bội đầu nhập vào Lạc sư thúc.

Đám người La Thanh Mộ Yên Nhi cũng hâm mộ không dứt, than thở liên tục.

La Thanh cùng Uông Phong tu vi còn thấp, không dám trực tiếp dùng để uống, chỉ có thể hấp thu Linh Dịch phát ra linh khí. Giang Lâm cũng không dám giống như Vân Bằng uống một hơi cạn sạch, nhợt nhạt nhấp một miếng liền đem chén ngọc thả xuống, tránh cho hấp thu quá nhiều Linh Dịch bạo thể mà chết.

- Đây cũng không phải.

Giang Nam thay Vân Bằng cùng Mộ Yên Nhi rót thêm một chén, cười nói:

- Ta vẫn không nhúc nhích Linh Tuyền của Lĩnh Tụ Phong, đạo linh tuyền này là lão Long Quy thủ hộ thánh tông ta tặng.

Mộ Yên Nhi trợn to mắt, giật mình nói:

- Long Quy kia rất hẹp hòi, sẽ trực tiếp đưa một đạo linh tuyền? Lần trước sư tôn ta muốn mời nó đem Linh Tuyền khuếch trương lớn hơn một chút, hắn cũng không chịu!

- Đầu Long Quy kia đích xác là quỷ hẹp hòi.

Vân Bằng gật đầu nói:

- Không biết có bao nhiêu sư thúc sư bá cầu nó nhiều một chút Linh Dịch, nó cũng chết sống không chịu, lần này đưa ngươi một đạo linh tuyền đoán chừng cũng là xuất huyết. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Giang Nam cười nói:

- Đạo linh tuyền này chảy ra Linh Dịch một mình ta cũng dùng không hết, nếu như chư vị không chê, có thể thường tới tu luyện.

Mọi người không khỏi mừng rỡ, Mộ Yên Nhi hé miệng cười nói:

- Giang sư đệ, ngươi có điều không biết, lần này ngươi muốn thiệt thòi lớn. Loại vật Linh Dịch này cực kỳ trân quý, chính là đồng tiền mạnh, có thể dùng để đổi lấy một chút tài liệu trân quý, thậm chí đổi lấy pháp bảo. Ngươi cho chúng ta ở chỗ này tu luyện, chỉ sợ tổn thất không nhỏ.

- Đồng tiền mạnh?

Giang Nam kinh ngạc hỏi:

- Sư tỷ, cái gì là đồng tiền mạnh?

Mộ Yên Nhi giải thích:

- Người trong thế tục lấy hoàng kim bạc trắng làm tiền, giao dịch hàng hóa, hoàng kim bạc trắng chính là đồng tiền mạnh, mà hoàng kim bạc trắng đối với tu sĩ chúng ta mà nói không khác cặn bã. Chỉ có vật mà vô luận Chính Đạo, Ma Đạo, hay là Yêu Tộc cũng muốn, mới có thể làm tiền, đây chính là Linh Dịch. Loại bảo vật Linh Dịch này, có thể ở trong thương hội mua tài liệu cùng pháp bảo quý trọng, còn có thể đổi lấy linh đan, đan phương, công pháp,... bất kỳ thứ gì ngươi muốn, cũng có thể mua.