Đế Tôn

Chương 1974: Trấn Thiên cùng Nguyên Tôn (1)

Mặt kính kịch liệt run rẩy, Phật giới vô số sinh linh quỳ rạp trên đất, cúng bái dập đầu, các đại phật cũng quỳ sát xuống, kinh hồn táng đảm nhìn xem mặt tiên kính treo cao trên Tu Di sơn kia.

Chỉ thấy trong tiên kính, ẩn ẩn hiển hiện ba thân ảnh, trong đó hai đại phật, quanh thân tràn ngập tiên đạo Phật Quang, quay chung quanh một thân ảnh nho nhỏ tung hoành tấn công, thống hạ sát thủ.

Mà thân ảnh nho nhỏ kia cầm trong tay một thanh thần kiếm, kiếm quang tung bay, ba cái bóng ở trong kính đại chiến, để cho người hoa mắt, không kịp nhìn.

Đột nhiên, trên mặt kính của Sóc Nguyệt Hồi Thiên Kính, một Phật ảnh bị trảm, thân thể tan vỡ, đạo quả bay lên, lập tức bị thân ảnh nho nhỏ kia bắt trấn áp.

Cũng không lâu lắm, thân ảnh còn lại ngã xuống đất, bị sinh sinh chém giết!

Sóc Nguyệt Hồi Thiên Kính khôi phục lại bình tĩnh.

Đại Tây Thiên Phật giới cũng trở nên vô cùng bình tĩnh, yên tĩnh đáng sợ, vô số đại phật như cha mẹ chết, ủ rũ.

- Đế Huyền Đại Ma Vương thắng...

Một Phật hoàng lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ thiên muốn diệt phật môn ta hay sao?

- Đế Huyền rốt cục thắng!

Một tiếng hoan hô vang lên, chư Phật nhao nhao theo tiếng nhìn hằm hằm, chỉ thấy hoan hô là một phàm nhân, hoa chân múa tay vui sướng, gọi không ngừng. Vô số phàm nhân sinh linh đứng dậy, lên tiếng hoan hô, Tiểu Thiên Thế Giới trung tâm Phật giới, chư Phật một mảnh xôn xao.

- Thời đại mạt pháp, đây là thời đại mạt pháp!

Một lão Phật bi phẫn hô to:

- Tà sư thuyết pháp, như cát sông Hằng! Đế Huyền đại tà ma, làm hại thiên hạ, rõ ràng còn có người vì hắn hoan hô tung tăng như chim sẻ, nhân tâm không cổ! Cái này là thời đại mạt pháp ah, thiên muốn diệt phật môn ta!


- Chư Phật không cần kinh hoảng.

Sóc Nguyệt Hồi Thiên Kính lắc lư, Giang Nam cất bước đi ra kính, đứng ở đỉnh đầu Tu Di tọa phật, bao quát Phật giới phía dưới, thanh âm truyền đến, lạnh nhạt nói:

- Trẫm sẽ ban cho các ngươi một Tam Đức Phật Tổ, khôi phục Phật hiệu vinh quang. Các ngươi an phận tôn Tam Đức Phật Tổ, tự nhiên Phật môn bất diệt, nếu không an phận, trẫm diệt các ngươi, để cho Phật môn hoàn tục.

Chư Phật trầm mặc.

Giang Nam chờ đợi một lát, Tam Đức Phật Tổ bay tới, bảo tướng trang nghiêm, mang theo rất nhiều đại phật, đại bộ phận là Tam Giới Thần Ma biến thành đại phật, còn có bọn người Đông Lai Phật tổ, ôm lấy Tam Đức Phật Tổ nhập chủ Tu Di sơn.

Tam Đức Phật Tổ khom người, tiếp nhận Giang Nam ban thưởng Sóc Nguyệt Hồi Thiên Kính nói:

- Bệ hạ, từ nay về sau chỉ có Đại Tây Thiên, không có Phật giới, Đại Tây Thiên duy bệ hạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

- Nói gì vậy? Giống như trẫm muốn chiếm đoạt Đại Tây Thiên vậy, trẫm không có dã tâm lớn như vậy.

Giang Nam cười nói:

- Ngươi thường đến Đại La Thiên triều kiến là được, trẫm bình định trận phản loạn này xong, sẽ có sắc phong cho ngươi.

Tam Đức Phật Tổ nhập chủ Đại Tây Thiên, chuyện thứ nhất là trước đem đạo thân của mình luyện nhập Sóc Nguyệt Hồi Thiên Kính, khống chế cái tiên khí này, chuyện thứ hai là cùng chư Phật chung một chỗ tế luyện Tu Di sơn.

Bất quá tế luyện Tu Di tọa phật, so với tế luyện Sóc Nguyệt Hồi Thiên Kính muốn khó khăn không chỉ trăm ngàn lần, Tu Di sơn chính là vũ trụ chi sơn, Phật giới đại thế giới, Trung thiên thế giới cùng Tiểu Thiên Thế Giới hết thảy quay chung quanh ngọn núi này vận chuyển, có thể thấy Tu Di sơn là rộng lớn bực nào!

Không chỉ có như thế, nếu như tòa Tu Di tọa phật này thúc dục, thậm chí có lực lượng hùng vĩ có thể điều động một đại vũ trụ, ngay cả Giang Nam cường giả bực này cũng không phải đối thủ!

Nhưng mà tế luyện cũng càng thêm gian nan, cũng may hôm nay Phật giới đã bình định, Phật Tiên hết thảy bị tru, để cho hắn có đầy đủ thời gian.


Những Phật Tiên này bị trảm, một thân tu vi quay về Thiên Địa, hóa thành vô cùng linh khí linh dịch, thoải mái Phật giới, để cho Phật giới nguyên vốn đã lộ ra xu thế héo rũ lại tự khôi phục sức sống, chỉ là sinh linh chết vì những Phật Tiên cướp đoạt linh khí kia, lại không cách nào sống lại.

- Thiện thay, thiện thay!

Tam Đức Phật Tổ ngồi ở trên đỉnh Tu Di sơn, trong nội tâm sinh ra cảm khái vô tận, cuối cùng nhất nói:

- Phật nói ngươi là ma, chúng sinh nói ngươi là Phật, Càn Khôn thác loạn, thị phi điên đảo, ta thực không biết ai có thể tới viết thị phi ưu khuyết, thực không biết thời đại này rốt cuộc là thời đại mạt pháp, hay là thời đại tốt nhất?

- Chẳng lẽ đây cũng là kiếp số của chư thần hoàng hôn kiếp?

Đại phật tự nói, chấn động Phật giới.

Giờ phút này, Tam Giới Đại La Thiên, Nguyên Tôn Chân Tiên xâm nhập Huyền Thiên Kim Khuyết, chỉ thấy Huyền Thiên Kim Khuyết hư không, không có Thần Ma trấn thủ, chỉ có Trấn Thiên Thần Đế đứng trên cung điện.

- Bệ hạ.

Trấn Thiên Thần Đế chào, thần sắc có chút kích động cùng phức tạp.

Nguyên Tôn đã từng thống trị qua Chư Thiên vạn giới một cái thời đại, trấn áp muôn đời, khi đó Chư Thiên vạn giới có rất nhiều Thần Đế, quần tinh sáng chói, Chư Thiên cùng vạn giới đều có thần đế trấn thủ, các Thần Đế chung chủ Nguyên Tôn Đại Đế.

Trấn Thiên Thần Đế là Thần Đế lúc trước trấn thủ Huyền Minh Nguyên Giới, thành lập Trấn Thiên Thần quốc, sau khi Nguyên Tôn phi thăng, thần triều tan rã, Địa Ngục xâm lấn, Nguyên Giới Trấn Thiên Thần quốc bị diệt, Trấn Thiên Thần Đế tự phong ở bên trong khối Hồng Mông khí.

Trấn Thiên Thần Đế bị Giang Nam cứu tỉnh, sau khi sống lại, đã trải qua hai đại vũ trụ dung hợp đại kiếp nạn, đối mặt Bổ thiên thần nhân không đạt được gì, đã từng không chỉ một lần cảm khái, nếu Nguyên Tôn còn tại, chúng sinh Chư Thiên vạn giới quả quyết không đến mức rơi vào kết cục lang bạc kỳ hồ (*sống đầu đường xó chợ), có thể thấy trong lòng hắn, địa vị Nguyên Tôn là cao thượng bực nào!

Hôm nay, Trấn Thiên Thần Đế rốt cục lần nữa nhìn thấy Nguyên Tôn, nhưng lại là một tâm tính bất đồng khác, kích động là vì gặp lại cố chủ, phức tạp là vì hôm nay Nguyên Tôn là Tử Tiêu Tiên Vương phái đến hạ giới, vi tru sát Đế Huyền cùng Thánh Thiên Tử Quân mà đến, vì phân liệt Tam Giới bát đại vũ trụ mà đến.

Kiến thiết Tam Giới, Trấn Thiên Thần Đế cũng bỏ ra tâm huyết thật lớn, há có thể cho phép Tam Giới lọt vào phá hư?

Tâm tính hắn phức tạp, có thể nghĩ.

- Ngươi là Trấn Thiên.

Ánh mắt Nguyên Tôn Chân Tiên rơi vào trên người Trấn Thiên Thần Đế, hồi tưởng lại lúc trước, thản nhiên nói:

- Ta phi thăng đến bây giờ, đã qua hơn năm ngàn vạn năm, ta nguyên lai tưởng rằng bạn cũ ngày xưa đã qua đời, chưa từng nghĩ ngươi còn sống. Gặp lại bằng hữu cũ, để cho tâm cảnh của ta hơn năm ngàn vạn năm chưa từng dao động rõ ràng cũng nổi lên gợn sóng.

Sở dĩ hắn nói như vậy, là vì tâm cảnh của hắn hoàn toàn chính xác nhẹ nhàng mà tạo nên gợn sóng, tồn tại như hắn này khinh thường giả bộ, Trấn Thiên Thần Đế cũng không đáng được hắn giả bộ.