Đế Tôn

Chương 1850: Một trận chiến cuối cùng của hạo kiếp (2)

Mà ở bên kia, chín Ma Hoàng khí tức cổ xưa vô cùng, xuất hiện ở trước mặt Huyền Hoàng lão tổ, sau lưng từng người mở ra giới vực, Thiên Đạo chi uy không ngừng gia trì Hoàng Đạo cực binh của bọn hắn, một Ma Hoàng cầm đầu ha ha cười nói:

- Huyền Hoàng lão nhi, chín Ma Hoàng chúng ta, phải chăng đủ để lưu ngươi lại?

Huyền Hoàng lão tổ sắc mặt không hề bận tâm, lạnh nhạt nói:

- Đủ để ngăn trở ta rồi.

Mà đỉnh đầu bọn hắn, Minh Hải Vạn Ngục Ấn cùng Đạo Kim Ngọc Bàn như trước đang không ngừng va chạm, hai đại bảo vật đụng nhau, uy năng vô biên không ngừng hướng lên không vỡ bờ, để cho bầu trời càng ngày càng cao, ẩn ẩn muốn đả thông tiên nhân chi cách, thậm chí ngay cả Tiên Giới tiên nhân cũng cảm ứng được loại xung đột này!

- Hơn năm ngàn bốn trăm vạn năm, ta và ngươi đã từng kề vai chiến đấu, vì trấn áp Huyền Đô cổ tiên mà cùng chung mối thù, vì cùng một mục tiêu mà phấn đấu quên mình.

Đạo Vương cùng Đô Thiên Thần Đế tương đối, Đạo Vương chắp hai tay sau lưng, nói khẽ:

- Ta và ngươi tầm đó, cần gì phải ồn ào đến một bước bây giờ này?

Đô Thiên Thần Đế phong độ tư thái trác tuyệt, có một loại khí độ làm lòng người kính ngưỡng, cách năm ngàn bốn trăm vạn năm, Đạo Vương cũng lộ ra có chút lão thái, mà hắn như cũ tuổi trẻ, giống như lúc trước, thản nhiên nói:

- Bởi vì không công bình.

- Không công bình?

Đạo Vương nghi hoặc.

- Không công bình.

Đô Thiên Thần Đế cười nói:

- Mười ba người chúng ta xuất lực, đến cuối cùng hái trái cây lại là chín người các ngươi, đây là công bình sao? Ta tinh luyện Thiên Đạo, cứu vớt Chư Thiên vạn giới ở bên trong tan vỡ, cuối cùng còn bị chín người các ngươi giám thị giam lỏng, công bình sao? Hỗn Độn Cổ Thần ta tham dự khai thiên tích địa, cuối cùng đứng đầu Hỗn Độn Cổ Thần ta lại chết ở trong tay Đế cùng Tôn, công bình sao? Hỗn Độn Cổ Thần chúng ta cũng là một trong vạn tộc, lại chịu không nổi thịnh thế, bị tiên nhân chèn ép, công bình sao?

Hắn cất bước tiến lên, mỉm cười nói:

- Thiên Đạo đã bất công, vậy thì lật tung Thiên Đạo, tiên nhân bất công, vậy thì đánh giết tiên nhân, Đế cùng Tôn bất công, vậy thì hủy diệt Đế cùng Tôn! Đạo hữu, ta muốn leo lên Tiên Giới, hướng những người này, những tồn tại này, tranh giành một cái tiền đồ cho Hỗn Độn Cổ Thần ta, tranh giành một cái công đạo!

Đạo Vương thở dài, nghiêm nghị nói:

- Mời!

Hắn không có tiếp tục khuyên bảo, mà là trực tiếp khiêu chiến!

Bởi vì đối với bọn hắn cái cấp độ tồn tại này mà nói, đạo bất đồng, căn bản không cách nào khích lệ đối phương thay đổi tuyến đường, thay đổi lề lối, chỉ có một trận chiến, chém đối phương, đoạn đạo của đối phương, mới là giải quyết chi đạo!


- Mời!

Đô Thiên Thần Đế nghiêm nghị.

Trận đại chiến này, rốt cục toàn diện bộc phát, Đạo Vương cùng Đô Thiên Thần Đế, rốt cục lần nữa đối kháng!

Mà vào lúc này, trong Chư Thiên phủ phía trên La Thiên, trong hậu hoa viên, tiên âm chấn động, một khỏa hồ lô lung la lung lay, đột nhiên từ trên giàn dây hồ lô tróc ra.

Đông...

Hồ lô rơi xuống đất, chấn đến La Thiên lắc lư không ngớt, đem Chư Thiên phủ tất cả Thần Ma đều kinh động!

Vô cùng tiên chỉ từ trong hồ lô kích xạ mà ra, tiên hà tràn ngập La Thiên, mùi thơm lạ lùng khắp nơi trên đất, sắc khí phiêu đãng, tiên đạo bay ra, quay chung quanh Chư Thiên phủ xoay tròn không ngớt.

Rất nhiều tồn tại cường đại xuất từ Chư Thiên phủ, như là bọn người Nhạc Ấu Nương, Tịch Trọng, Lạc Hoa Âm, Tương Ngạn, Mộ Yên Nhi, Hoa Trấn Nguyên, Thiệu Thiên Nhai, Kim Đế nhao nhao vọt tới, dũng mãnh vào hậu hoa viên, mọi người kinh nghi bất định, chỉ thấy phía trước tiên đạo như rồng, bao phủ hậu hoa viên, để cho bọn hắn không cách nào tiếp cận.

Chính vào lúc này, chỉ nghe ở bên trong tiên đạo tiên quang, có một tiếng bạt tai thanh thúy truyền đến.

- BA~!

Mọi người đang buồn bực, Thi Hiên Vi cũng chạy đến, mọi người vội vàng nhường đường, lại nghe trong tiên quang tiên đạo lại truyền tới một tiếng "BA~" giòn vang. Lúc này, một thân ảnh từ trong tiên quang tiên đạo đi ra, mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Giang Nam ôm ấp một trẻ mới sinh đi ra.

- Là cái nam hài.

Giang Nam cười nói, nhéo nhéo chim con giữa hai chân ấu hài, cười nói:

- Còn có Tiểu đinh đinh.

Sắc mặt ấu hài kia đỏ lên, Giang Nam nghi ngờ nói:

- Chỉ là không khóc, không biết chuyện gì xảy ra...

BA~

Hắn lại ở trên bờ mông ấu hài hung hăng vỗ một cái.

- Ngươi lại đánh, có gan ngươi lại đánh!

Ấu hài kia nhảy bật lên, giơ lên nắm tay nhỏ ở trên ót Giang Nam hung hăng đánh xuống, cả giận nói:

- Ngay cả lão sư ngươi cũng dám đánh, ngươi lật trời rồi!


Mọi người nguyên một đám ngạc nhiên, lập tức hoảng sợ, trẻ mới sinh này vậy mà dám can đảm nhảy dựng lên hành hung Huyền Thiên giáo chủ, hành hung chủ nhân Chư Thiên phủ!

Người nào không biết Huyền Thiên giáo chủ hung tàn thành tính, chính là đệ nhất nhân dưới Tam Hoàng, cùng tồn tại Hoàng Đạo Cực Cảnh bình khởi bình tọa, Thần Đế chết trong tay hắn cũng có mấy tôn, cái ấu hài này nhìn như vừa mới sinh ra không bao lâu, rõ ràng đưa tay đi gõ cái trán Giang Nam, thật sự là to gan lớn mật!

- Giáo tôn, đây là ngươi sinh hay sao?

Nhạc Ấu Nương giơ tay vịn chặt cái trán, thất thanh nói.

- Ngươi sinh đấy!

Tiểu ấu hài kia bị tức váng đầu, hướng nàng trợn mắt nhìn.

Nhạc Ấu Nương phốc phốc cười ra tiếng, cười khanh khách nói:

- Giáo tôn, ngươi sinh ra yêu quái, vừa ra đời liền rất biết nói chuyện!

Ánh mắt bọn người Tịch Trọng nhìn về phía Giang Nam, cũng có chút quỷ dị, nguyên một đám tính toán nam nhân như thế nào sanh con, lại có thể sinh ra một yêu nghiệt vừa xuất thế liền có thể nói chuyện, nhảy dựng lên đánh người.

Tiểu ấu hài này trắng nõn, mắt to, cái trán rộng, âm thanh nói chuyện như trẻ đang bú, nhưng bên trong mặt mày có tiên quang mờ mịt, tuy vừa sinh ra, nhưng nói chuyện lại rất làm ra vẻ.

- Thần Ma như chúng ta, phải mang thai mấy trăm năm mới sinh con, tiểu oa nhi này không là yêu nghiệt, là ở trong bụng mẹ nuôi mấy trăm năm, thật ra là lão quái vật.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả có cách nghĩ, thầm nghĩ:

- Có lẽ cũng có khả năng là tồn tại nào đó chuyển thế. Vừa rồi hắn còn ở trước mặt giáo tôn tự xưng lão sư...

- Các ngươi biết cái gì!

Giang Nam trừng bọn hắn, cười nói:

- Cái ranh con này chính là gốc tiên đằng kia của ta kết xuất Tiên Hồ Lô, tiên thể trời sinh đất nuôi, vừa ra đời liền có được năm mươi ba đạo tiên đạo, lợi hại phi thường!

- Ngươi mới là ranh con!

Tiểu ấu hài kia nổi giận, nhảy dựng lên trừng mắt.

- Đừng cãi.

Giang Nam nắm lên bàn tay nhỏ bé của hắn, đem ngón tay của Tiểu ấu hài nhét vào trong miệng Tiểu ấu hài nói:

- Ngậm lấy.

Thi Hiên Vi kinh nghi bất định, cất bước tiến lên, truyền âm nói:

- Phu quân, cái này là Hồ Thiên lão sư?

- Còn ai vô nữa.

Giang Nam cười tủm tỉm nói.

Thi Hiên Vi không khỏi im lặng nói:

- Ngươi hồ nháo như vậy, không sợ hắn đánh bờ mông ngươi...