Đế Tôn

Chương 1595: Thần nhãn ma quái (1)

Ngoại trừ Càn Khôn lão tổ không có đến đây, bảy Bổ Thiên Thần Nhân khác đều tới, đến đây khuyên bảo, loại tràng diện này có thể nói là trước đó chưa từng có, thái độ của Bổ Thiên Thần Nhân đối với Giang Tuyết cũng long trọng gấp đôi, viễn siêu Thần Đế khác.

Giang Tuyết đột nhiên cười cười, dịu dàng thi lễ nói:

- Bảy vị đạo hữu, cho chút máu được chứ?

Ở bên trong từng đạo Thần Quang, bảy Bổ Thiên Thần Nhân trầm mặc, Đạo Vương đột nhiên cười nói:

- Đang muốn thành toàn đạo hữu.

Dứt lời, trong Thần Quang một đạo thần huyết tuôn ra, dung nhập đến bên trong hoa sen trung tâm La Thiên, ở bên trong sáu Thần Quang đại đạo khác, cũng có thần huyết bay ra, dung nhập La Thiên, bổ toàn bộ La Thiên Thiên Đạo.

Hoa sen tách ra, thành từng mảnh cánh hoa hướng mọi nơi mở ra, lộ ra một tòa Thần Sơn huyết nhuộm, rất nhiều Thần Tôn, Thần Quân, Thần Đế bị nhốt trong không gian hoa sen như được đại xá, vội vàng chen chúc bay ra, bốn phương tám hướng chạy thục mạng mà đi.

- Chư vị đạo hữu minh giám, ta chỉ là bên trong hạo kiếp không tính toán với bọn họ, hạo kiếp thoáng qua một cái, sẽ so đo một phen.

Giang Tuyết lần nữa thi lễ nói.

Rất nhiều Bổ Thiên Thần Nhân gật đầu, nguyên một đám biến mất.

Giang Tuyết đưa mắt nhìn bọn hắn đi xa, nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, trở lại thần sơn bên trong hoa sen, ngồi xuống thầm nghĩ một tiếng may mắn:

- Nếu bọn họ không nói đạo lý, ta tránh khỏi một kiếp, chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn... Cũng may Đạo Vương đầu lĩnh, chủ động giao ra thần huyết bản thân.

- Máu của bọn hắn, đã nhận được a?

Đột nhiên một thanh âm ở bên tai nàng vang lên, già nua tang thương.


Giang Tuyết tựa hồ không có cảm giác được ngoài ý muốn chút nào, tự nhiên cười nói:

- Được.

Trong thanh âm tang thương kia toát ra ý mừng rỡ:

- Cho ta xem xem!

Giang Tuyết nghe vậy, tâm niệm vừa động, chỉ thấy ở chỗ sâu trong Thần Sơn bay ra tám giọt thần huyết, đúng là thần huyết của Đạo Vương, Huyền Hoàng, Tạo Hóa, Càn Khôn, Ứng Long, Thiên Đao, Thiên Ý cùng Cực Nhạc tám Bổ Thiên Thần Nhân.

Bổ Thiên Thần Nhân chủ động cắt tay, dùng thần huyết của mình đổ vào La Thiên, để cho trong máu của bọn hắn thấm Thiên Đạo giải thích dung nhập bên trong La Thiên, là vì tiến hành Bổ Thiên, để cho La Thiên trở nên viên mãn, do đó có tiền vốn cùng Địa Ngục chí bảo Minh Hải vạn ngục ấn tranh hùng, bất quá những thần huyết này đều bị Giang Tuyết lưu lại một giọt.

Thần Quang rung chuyển, một Thần Nhân xuất hiện ở trên La Thiên Thần Sơn, cùng Giang Tuyết sóng vai mà đứng, ngưng mắt nhìn tám giọt thần huyết này, thần huyết óng ánh, tràn ngập Thiên Đạo Thiên Uy.

Chỉ thấy vị Thần Nhân này thò ra một bàn tay khô gầy, trong lòng bàn tay kia cũng có một giọt thần huyết, bất quá trong đó tất cả đại đạo đều bị người xóa đi, nhìn không ra là huyết của người phương nào.

- Cuối cùng có thể thấy được, rốt cuộc là ai lấy đi chủ hồn của Tịch Ứng Tình rồi.

Vị Thần Nhân cao gầy này tinh tế dò xét, phân biệt dị đồng ở trong chín tích thần huyết này, sau một lúc lâu, trong Thần Quang đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, chỉ thấy chín tích thần huyết dung nhập đến bên trong La Thiên, biến mất không thấy gì nữa.

- Gian xảo, gian xảo, ngay cả như vậy cũng không có lộ ra chân ngựa. Ta tính toán trùng trùng điệp điệp, lại còn không có tính toán hắn đi vào, muốn bắt được hắn, chẳng lẽ thật sự phải chết một hai vị Bổ Thiên Thần Nhân hay sao?

Vị Thần Nhân này dậm chân, quay người rời đi.

Giang Tuyết đứng ở trên đỉnh núi, đột nhiên cao giọng nói:


- Lão đầu, ta bây giờ là Thần Đế rồi, có tư cách làm đệ tử của ngươi chưa?

Thần Nhân kia dừng bước lại, quay đầu lại cười nói:

- Còn chưa đủ.

Giang Tuyết có chút tức giận, cao giọng nói:

- Ta trước kia mấy lần hỏi qua ngươi, lúc ly khai Hồ Thiên cũng hỏi qua ngươi, ta có thể làm đệ tử của ngươi không, ngươi nhiều lần cự tuyệt ta. Khi đó ta nhỏ yếu, nhưng hôm nay ta chính là Thần Đế của Chư Thiên vạn giới, lực áp đương thời, tru sát vô số cường giả, đánh bại bảy Thần Đế, đoạt số mệnh của bọn hắn, thậm chí ta ngay cả Bổ Thiên Thần Nhân cũng tính kế! Chỉ cần La Thiên thâu tóm Địa Ngục Thiên Đạo, ta liền một lần hành động thành tựu Hoàng Đạo Cực Cảnh! Hai đại vũ trụ dung hợp, ta liền có thể phi tiên mà đi! Ta so với ngươi còn mạnh hơn, phóng nhãn lịch sử của Chư Thiên vạn giới, có chiến tích của Thần Đế nào có thể cùng ta so sánh? Ta còn chưa đủ làm đệ tử của ngươi sao?

- Đệ tử của ta, chẳng những muốn làm Thần Đế của Chư Thiên vạn giới, hơn nữa còn phải trấn áp cổ tiên, bình định hạo kiếp, có thể ngăn cơn sóng dữ, mở một thời đại, mở muôn đời thịnh bình, có ý chí phun ra nuốt vào vũ trụ, quét ngang Lục Hợp bát hoang. Ngươi chỉ có thể thành Tiên mà thôi, nhưng ngươi không có dã tâm bực này.

Thần Nhân kia phiêu nhiên mà đi, cười nói:

- Ta và ngươi đều là nhàn vân dã hạc, ngươi có thể làm đạo hữu của ta. Đông Cực đạo hữu, sau khi chúng ta từ biệt, cái từ biệt này, không biết còn có thể gặp lại hay không...

Nữ Đế của Chư Thiên vạn giới im lặng, sừng sững ở trên thần sơn, gió phất mái tóc, tay áo tung bay.

Làm đệ tử của hắn, là một tâm nguyện từ nhỏ của nàng, nàng ở trước nhà tranh của vị lão giả này nghe đạo, cảm thấy chiếc bóng cô đơn của lão giả này, rất là đáng thương.

Vì vậy về sau nàng lại mang đến một con cua, một đầu bạch ngưu cùng một đầu đại xà, vị lão giả này đối với bọn họ những dị loại này không có bất kỳ kỳ thị, đối xử như nhau, vô luận cái gì đều hướng bọn hắn giảng, các loại pháp, các loại đạo, đạo lý vô cùng cao thâm dùng ngữ điệu êm tai nói rất dễ hiểu dễ hiểu.

Về sau lão giả lại ôm đến một cô nhi, gọi là Linh Đạo Tử, với tư cách đạo đồng, đạo đồng kéo lấy nước mũi cùng bọn họ chung một chỗ nghe giảng.

Không biết từ lúc nào, trong nội tâm ngây thơ của Giang Tuyết liền muốn làm đệ tử của lão giả này, thời điểm lão giả này cự tuyệt nàng lần thứ nhất, nàng rất căm tức, cùng mấy yêu quái chung một chỗ trộm cắp nhà của hắn.

Lão giả kia lơ đễnh, tùy ý nàng trộm cắp, mặc dù Giang Tuyết cùng mấy yêu quái đánh hắn và đạo đồng, chiếm thần đình, thậm chí ngay cả chân tiên đỉnh cũng bị nàng trộm đi, lão giả đối với cái này cũng là thủy chung lơ đễnh.

Thẳng đến lão giả kia bị trộm sạch, ngay cả giầy cũng trộm, lão giả này vẫn là phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), không có để ở trong lòng, mà là sai đạo đồng bện giầy rơm, tiếp tục mỗi ngày truyền đạo thụ nghiệp.

Giang Tuyết bất đắc dĩ, chỉ phải mặt dày mày dạn tiếp tục đến nghe giảng, rốt cục, nàng học có thành tựu, tự giác lưu ở nơi đây khó tiến bộ hơn nữa, liền quyết định ly khai Hồ Thiên thế giới, trước khi ly khai Hồ Thiên thế giới nàng lần nữa ý định bái sư, như trước lọt vào cự tuyệt.

- Ta là đế sư, chỉ dạy Đế Hoàng, ngươi không phải người ta muốn dạy. Đi thôi, nếu ngươi có khó khăn, lại đến gặp ta.

Lão giả kia ở lúc nàng ly khai nói với nàng.