Đế Tôn

Chương 1217: Bức tranh trong Đạo Quả (1)

Không thể phủ nhận chính là, Giang Nam "đang khai sáng" công pháp đem Kim Đế hấp dẫn thật sâu, bởi vì nhất mạch cùng thừa, càng thêm tinh thâm, hắn mới càng thêm chú ý, càng thêm để cho tinh thần của mình yên lặng trong đó, như si như say.

Sắc mặt Giang Nam càng ngày càng "ngưng trọng", cái trán mồ hôi hột càng ngày càng nhiều, sắc mặt thỉnh thoảng phát tím, thỉnh thoảng hiện xanh, thỉnh thoảng xích đỏ như lửa, thấy vậy Yêu Thần Kim Đế sợ hết hồn hết vía, e sợ cho Giang Nam trong lúc bất chợt tẩu hỏa nhập ma, ngã xuống đất mà chết.

- Mới vừa rồi hắn nói là ta thôi diễn môn thần công này có tổn hao nguyên khí, hao tổn thọ nguyên rất lớn, xem ra quả thế...

Tâm cảnh Kim Đế càng thêm phức tạp, quấn quýt vạn phần.

Hắn tuy nói bị Giang Nam hàng phục, nguyện đánh cuộc chịu thua, làm tọa kỵ của Giang Nam, nhưng trong lòng đối với Giang Nam có cừu oán không cách nào hóa giải, mà hôm nay Giang Nam "liều mình" thôi diễn hoàn thiện công pháp cho hắn, nói không cảm động đó là giả.

Chẳng qua là từ cừu nhân thoáng cái chuyển biến làm ân nhân, bao nhiêu làm cho người ta có chút khó có thể tiếp nhận.

Đột nhiên, chỉ nghe phốc một tiếng, Giang Nam phun ra một ngụm máu tươi, máu sái trường không, kinh tâm động phách.

Yêu Thần Kim Đế kinh kêu một tiếng, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Giang Nam phờ phạc, run rẩy đứng dậy, có chút suy yếu cười nói:

- Kim Đế, may mắn không làm nhục mệnh, ta cuối cùng coi là đem công pháp của ngươi hoàn thiện. Ngươi nhìn, đây chính là Thái Cực Thần Cấm Đại Điển ta hoàn thiện, có tất cả Cửu Cấm, một cấm thắng được một cấm, luyện thành Cửu Cấm, mặc dù không đến nỗi vô địch khắp thiên hạ, nhưng mà ở Thần Giới phân cương nát đất, xưng Quân xưng bá là dư dả!

Trong đầu Yêu Thần Kim Đế nhất thời nhiều ra công pháp Thái Cực Thần Cấm Đại Điển, tường thuật đầy đủ, so với công pháp lúc trước của hắn càng thêm hoàn bị, càng thêm tinh diệu, hơn nữa rầm rộ!

Sắc mặt Yêu Thần đêm ngày đen tối, đột nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt u oán nhìn Giang Nam, thanh âm khàn khàn nói:

- Vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy?


Giang Nam cười ha ha, lại ho ra một ngụm máu bầm, thở dốc một hơi nói:

- Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, nếu ngươi quy thuận ta, chính là người của ta, ta tự nhiên muốn tận hết sức lực, dốc lòng tài bồi.

Yêu Thần Kim Đế tâm cảnh phức tạp, đột nhiên khom người thi lễ nói:

- Ngươi để cho ta... tâm phục!

- Người đơn thuần.

Giang Nam xóa đi vết máu khóe miệng, thầm nghĩ trong lòng.

- Thái Cực Thần Cấm Đại Điển dung hợp công pháp của Yêu Thần Kim Đế, lại truyền thụ cho Kim Đế, lấy tư chất của Kim Đế, rất nhanh là có thể thực lực tái tiến một bước, nếu lần sau cùng Chúc gia gia chủ tranh phong, hắn có thể đem vị Chúc gia lão Thiên Thần này chém giết.

Giang Nam ánh mắt chớp động, chém giết lão Thiên Thần này xong, Kim Đế liền có thể xoay đầu lại cùng Giang Nam liên thủ đối phó Chúc Dịch Băng, những Thần Minh khác của Hỏa Vân Chúc gia, đối với bọn họ mà nói phiền toái không lớn, chỉ cần Kim Đế cùng Giang Nam liên thủ, tất nhiên có thể đem Chúc Dịch Băng áp chế xuống, khi đó chính là lá bài tẩy đối chiến lá bài tẩy!

Hắn đi tới chỗ Bỉ Ngạn Thần Đế luyện khí, nơi này so sánh với đất Bỉ Ngạn Thần Đế Ngộ Đạo náo nhiệt hơn rất nhiều, bởi vì khí cơ của Bỉ Ngạn Thần Đế thật sự quá hư vô mờ mịt, trừ Tiên Thể ra tất cả mọi người không cách nào bắt đến loại khí cơ này.

Nhưng mà chỗ luyện khí lại bất đồng, chỗ Bỉ Ngạn Thần Đế luyện khí để lại rất nhiều Thần Đế di tích, có lò lớn kích thước khổng lồ, có pháp bảo bán thành phẩm, có Hỗn Độn dị hỏa hừng hực thiêu đốt.

Trừ lần đó ra, còn có những luyện bảo đồ khác, tỷ như một ao nước xanh, hàn khí um tùm, đây là ao nước rèn luyện, bất quá trong ao nước rốt cuộc là thần thủy gì, cho dù là Giang Nam cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mà, hắn biết ao nước xanh này, tuyệt đối nếu so với thần thủy trong Bạch Ngọc Bình của hắn càng thêm cao đẳng! truyện được lấy tại TruyenFull.vn


Nơi này còn có một guồng quay tơ vạn thoi ngàn đĩnh, phức tạp vô cùng, hẳn là một loại trận đồ pháp bảo, cấu tạo tinh diệu, làm cho người ta xem thế là đủ rồi.

Trừ lần đó ra, còn có loại loại khí cụ luyện bảo kỳ lạ, cách dùng bất đồng.

Những luyện bảo khí cụ này đối với mọi người lực hấp dẫn không lớn, bởi vì căn bản không cách nào thu, cũng không cách nào lấy đi. Lực hấp dẫn lớn nhất vẫn là trong những pháp bảo này tích chứa Thần Đế đạo tắc cùng lý niệm luyện bảo.

Thần Đế đạo tắc cực kỳ khó lĩnh ngộ, nhưng đối với Thần Chủ Thần Tôn cấp cường giả này mà nói. Đã có thể từ đó lĩnh hội tới Thần Đế Đại Đạo tinh diệu, vì vậy ở đây chủ yếu là Thần Chủ Thần Tôn cấp cường giả.

Trong nháy mắt Giang Nam tới, liền thấy ba Thần Chủ Tố Thần Hầu, Phàn đô thống, Tử Phòng đạo nhân, ở bên một Thần Lô tham quan học tập, lại có mấy Thần Chủ tính toán một pháp bảo bán thành phẩm, còn có hai người tham quan học tập Hỗn Độn dị hỏa kia.

Mà vị bạch y nữ Thần Chủ Nguyệt Lưu Ly kia, thì đứng ở trước guồng quay tơ vạn thoi ngàn đĩnh, nhìn tới nhập thần.

Giang Nam chung quanh quay một vòng, khẽ lắc đầu, nơi này Thần Đế đạo tắc đối với hắn mà nói, vẫn còn là quá bí hiểm, rất khó lĩnh hội.

Đây là cảnh giới hạn chế, cũng không phải là ngộ tính không kịp.

- Tiên các này đối với ta vô dụng, đi những địa phương khác xem một chút... ân? Bức họa này...

Dư âm ánh mắt của Giang Nam đột nhiên thấy một mặt bình phong, đợi thấy tranh vẽ trên bình phong, thân thể đột nhiên chấn động, bất giác dừng bước lại.

Tranh vẽ trên bình phong là dùng một chút sợi tơ sắc thái bất đồng đan vào mà thành, tích chứa Đế uẩn. Để cho hình ảnh rất sống động, nhân vật trong bức họa từng cái từng cái tươi sống dị thường, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể từ trong tranh đi ra.

Để cho Giang Nam khiếp sợ cũng không phải là lý niệm cùng thủ pháp luyện chế bức họa này, cũng không phải là Thần Đế đạo tắc, mà là nhân vật trong bức tranh.

Bức tranh trên bình phong chính là một bức Cổ Tiên truyền đạo đồ, thanh tùng cổ thạch, cao gió trăng sáng, ý cảnh sôi nổi muốn ra. Cổ Tiên ngồi cao, phía dưới môn sinh mười ba người, hình thái khác nhau, có người lóng tay lắng nghe, tựa hồ không muốn bỏ qua một chữ, có người cao quan bác mang, trang trọng trang nghiêm, có người hành vi phóng đãng, cười ha ha, như có thông ngộ, còn có người mặt mỉm cười, như có thông hiểu, có người lộ ra vẻ mờ mịt, phảng phất không giải thích được, còn có người đau khổ suy tư, tựa hồ muốn cỡi bỏ vấn đề khó khăn, còn có người há mồm, tựa hồ đang hỏi thăm.

Mười ba người nghe Cổ Tiên giảng đạo thần thái bất đồng, động tác bất đồng, nhưng tươi sống vô cùng, tôn nhau lên như thật.

- Trong Đạo Vương Thần Đình, cũng có một mặt bình phong như vậy!

Trong lòng Giang Nam giật mình, tinh tế tham quan học tập bức tranh vẽ này, phát hiện rất nhiều chỗ bất đồng, bức tranh của Đạo Vương gió không có nhẵn nhụi như vậy, mà lộ ra vẻ tinh tế rất nhiều, đem nhiều chi tiết biểu hiện được vô cùng nhuần nhuyễn.