Đế Tôn

Chương 1134: Bát hoang lui tránh, quét ngang đương đại (1)

Lão thần minh kia truy vấn:

- Ngươi không phải nói là ngươi tận mắt nhìn thấy sao?

- Cái này...

Chân Pháp Phật Đà không phản bác được, trong nội tâm âm thầm hối hận:

- Giang giáo chủ hỗn đãn này rõ ràng không chết ở bên trong Vãng Sinh đế lăng, làm hại Phật gia mất mặt, quả thực không còn mặt mũi gì nữa... Bất quá thằng này hoàn toàn chính xác rất cao minh, nơi kia hẳn là phải chết, hắn còn có thể vui vẻ chạy ra...

Đột nhiên, Hoang Cảnh thiếu tôn cười ha ha:

- Giang giáo chủ, ngươi chưa chết, rất tốt, rất tốt! Ta vốn đối với cái chết của ngươi rất là thương tâm, thương tâm ngươi chết quá sớm, ta không có thể tự tay đánh bại ngươi, đánh chết ngươi! Hiện tại, trời xanh có mắt, ngươi rốt cục xuất hiện!

Hi Hoàng thái tử đã từng ở trong tay Giang Nam nếm qua thiệt thòi lớn, bị qua khuất nhục, lạnh lùng nói:

- Thiếu tôn, Giang giáo chủ bại, cũng chỉ có thể thua ở trong tay của ta!

Thanh âm của Vi Tuyết Chủ đột nhiên truyền đến, vang tận mây xanh, cười khanh khách nói:

- Chúng ta tu thành Thần Ma, rất khó định ra ai mới là đệ nhất cường giả bên trong tuổi trẻ Thần Ma thế hệ này. Giang giáo chủ đã từng là trẻ tuổi đệ nhất cao thủ, chiến bại qua Đế Hoàng thần thể, tài nghệ trấn áp quần hùng leo lên Tiên đài, ai nếu có thể chiến bại hắn, ta liền tôn hắn làm đệ nhất nhân!

Cô gái này e sợ cho thiên hạ bất loạn, nhưng mà nói ra tiếng nói của quần chúng, từng bóng người vạch phá bầu trời mà đi, thẳng hướng Đông Cực đại hoang!

Hoang Cảnh thiếu tôn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thân thể va chạm, đem hư không đụng nát, trốn vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa, Hi Hoàng thái tử cười lạnh, tử khí rung chuyển, hóa thành một đạo tử kiều, một chỗ khác của tử kiều trốn vào hư không, vị Thái Tử này cất bước đi đến trên cầu, phiêu nhiên mà đi. Mặt khác rất nhiều tuổi trẻ cường giả tu thành Thần Ma tất cả lộ ra thần thông, nguyên một đám biến mất không thấy gì nữa, vốn là tràng diện quyết chiến kinh thiên động địa ở vùng phía nam Hoang thành, lập tức trở nên lãnh lãnh thanh thanh.

Đông Cực Đại Hoang, thánh tông phân đà, Huyền Thiên Thánh Tông vốn là một mảnh tường hòa yên lặng trong lúc bất chợt không khí vô hình trung nhiều hơn rất nhiều xơ xác tiêu điều khí.

Vốn là tinh lãng không mây, mặt trời chói chan nhô lên cao, nhưng sắc trời đột nhiên thay đổi, mây đen giăng đầy, Lôi Đình bộc phát, trong lòng hai tỷ muội Tử Huyên Tử Uyển buồn bực, bức thiên tượng này, thấy thế nào cũng là một bức Phong Mãn Lâu mưa gió sắp đến, mây đen áp thành.

- Thiên tượng đột nhiên thay đổi, tất có yêu nghiệt.


Một tiểu nha đầu hàm trắng noản cắn ngón út, miệng còn hơi sữa nói.

Đây là nữ yêu tinh tân sinh của thánh tông, một cái mới vừa biến hóa thành tiểu yêu tinh không có bao lâu.

- Nhưng mà, nhưng mà, Lan tỷ các nàng không phải nói, chúng ta là yêu nghiệt sao?

Cô bé còn lại nghi ngờ nói.

Ầm!

Bầu trời đột nhiên hé ra, một Thần Ma thân cao mấy vạn trượng lộ ra thân thể dữ tợn, khắp cả người thần quang trán phóng, thần uy khó lường, từ trong hư không đi ra, khuôn mặt khổng lồ dò ra, ngó chừng thánh tông phân đà phía dưới!

Mắt của hắn như hạt châu cổn động, ánh mắt rơi vào trên người Giang Nam, đột nhiên cười ha ha:

- Giang giáo chủ, ngươi quả nhiên không có chết!

- Thiếu Tôn, đã lâu không gặp?

Giang Nam khẽ mỉm cười, phong khinh vân đạm, Hoang Cảnh Thiếu Tôn thần uy vô cùng kinh khủng, thâm trầm nặng nề, phảng phất vô số tòa núi lớn đè xuống. Bất quá thần uy của hắn đến trên đỉnh mấy trăm Linh sơn của thánh tông phân đà, liền đột nhiên băng tuyết tan rã, bị khí tức vô hình của Giang Nam trừ khử không còn, cũng không có cho chúng nữ yêu tinh trong núi bao nhiêu áp lực.

- Không việc gì, không việc gì!

Hoang Cảnh Thiếu Tôn cười to, thần thể kịch liệt thu nhỏ lại, mấy vạn dặm hư không ngưng tụ ở quanh thân, tạo thành Thần Minh Động Thiên tiểu thế giới, như cũ để cho hắn thoạt nhìn thân thể rộng lớn khôn cùng, cười lạnh nói:

- Những năm này ta sống rất tốt, không có bệnh không có tai họa, hơn nữa tu thành Thần Ma, mà ngươi vẫn còn là như bụi đời, vĩnh viễn quắt ở Thiên Cung tam trọng cảnh giới!

Đột nhiên, hư không rung chuyển lần nữa, một tòa tử cầu xuất hiện, đáp ở trên hư không, Hi Hoàng Thái Tử đi ra hư không. Tử cầu hóa thành mấy vạn dặm tử khí, rung chuyển không nghỉ, ánh mắt giống như trước rơi vào trên người Giang Nam.

- Huyền, Thiên, Giáo, Chủ!

Hi Hoàng Thái Tử ánh mắt sắc bén như đao, gằn từng chữ.


- Thái tử điện hạ.

Giang Nam khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Giang mỗ mới vừa trở về, làm phiền thái tử điện hạ tự mình đến đây nghênh tiếp ôn chuyện, thẹn không dám nhận.

Hi Hoàng Thái Tử hừ lạnh một tiếng, kiềm chế tính toán lập tức xuất thủ xuống, thản nhiên nói:

- Giáo chủ, mấy năm này ngươi giống như không có bao nhiêu tiến bộ, tu vi chỉ là Trường Sinh Thiên Cung cảnh giới, để cho ta ngay cả hứng thú hướng ngươi xuất thủ cũng không có.

Hư không rung chuyển, từng tôn thiếu niên Thần Ma đột nhiên hiện ra ở Đông Cực Đại Hoang, giữa không trung là các lộ trẻ tuổi mới vừa tu thành Thần Ma, thần uy hạo hạo đãng đãng, để cho rất nhiều yêu ma ẩn cư tị thế uy tín lâu năm trong Đông Cực Đại Hoang cũng không dám thò đầu ra.

Sắc mặt đám người Tử Huyên Tử Uyển nhất thời thay đổi, cho dù là Lan tỷ luôn luôn chững chạc giờ phút này cũng trong lòng thấp thỏm:

- Những người này tới Huyền Thiên Thánh Tông ta, rốt cuộc tính toán làm cái gì? Không phải là muốn đẩy bình thánh tông ta chứ? Đẩy bình thánh tông, cũng không cần dùng nhiều người như vậy a...

- Huyền Thiên Giáo Chủ, ngươi đã trở thành lịch sử. Hôm nay tất cả hào quang của ngươi, đều sẽ tan biến!

Một Thần Ma tám thủ một cước đạp xuống, thiên địa chấn động không ngừng, cười lạnh nói:

- Danh tiếng trẻ tuổi đệ nhất nhân của ngươi chẳng những đổi chủ, thậm chí ngươi còn có thể bị chúng ta hết thảy đánh bại một lần, chứng minh ngươi ngay cả cái rắm cũng không phải!

Đám người Hoa Trấn Nguyên, Diệu Đế, Tam Khuyết, Âu Tùy Tĩnh, Thiệu Thiên Nhai cũng tỉnh rượu, từng cái từng cái sắc mặt ngưng trọng, tụ tập ở bên cạnh Giang Nam.

- Giáo chủ, nhiều lão bằng hữu tề tụ như vậy, không giống như là hoan nghênh ngươi, ngược lại giống như là tới đập bãi.

Hoa Trấn Nguyên hừ lạnh một tiếng:

- Trước chúng ta một bước tu thành Thần Ma, là có thể càn rỡ sao? Ai mạnh ai yếu, còn phải đánh qua một cuộc mới biết được!

Thiệu Thiên Nhai cười ha ha, chiến ý dạt dào nói:

- Năm đó chúng ta có thể đem bọn người kia đánh cho hoa rơi nước chảy, hiện tại tự nhiên cũng không nói chơi!

- Không cần, bọn họ chẳng qua là tới tìm ta, cùng các ngươi không liên quan.

Giang Nam cất bước đi ra thánh tông phân đà, cười nói:

- Mấy vị đạo hữu, các ngươi giúp ta bảo vệ thánh tông là đủ, những chuyện khác giao cho ta. Hồi lâu không thấy, ta cũng muốn gặp lại bọn họ.

Hắn đi lên trời cao, mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy mấy chục Thần Ma trẻ tuổi đứng vững vàng ở trong hư không, riêng phần mình ngưng tụ Động Thiên tiểu thế giới, đạo tắc bốc hơi, hóa thành từng đạo Thần hà quấn quanh thân, có thần thánh, có túc mục, có trang nghiêm, có dữ tợn, có hung ác.