Đế Tôn

Chương 107: Đồng Môn Khi Dễ! (1)

Giang Nam gật đầu đồng ý, trong nội tâm ấm áp:

- Vị mỹ nữ sư phó này của ta, đối với ta ngược lại là không tệ, săn sóc chu đáo.

Thúy Thúy thấy hắn rời đi, quay người phản hồi trong nội cung, chỉ nghe trong nội cung truyền đến thanh âm của Lạc Hoa Âm:

- Thúy Thúy, tiểu tử kia đã đi chưa? Text được lấy tại Truyện FULL

Thúy Thúy liền vội vàng gật đầu, Lạc Hoa Âm từ sau chuỗi mành ngọc đi ra, nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

- Xú tiểu tử, sau khi học được Đại Ngũ Hành Kiếm Khí của ta, có tiểu thành liền tới khiêu chiến ta, may mắn lão nương thông minh, không có mắc bẫy của ngươi! Vạn nhất tiếp ngươi khiêu chiến, thể diện của lão nương chẳng phải là liền ném đi sao?

Vẻ mặt Thúy Thúy hiếu kỳ, cười nói:

- Phong chủ, chẳng lẽ ngươi còn sợ Đại sư huynh hay sao?

- Ta sẽ sợ hắn?

Lạc Hoa Âm cười ha ha, tiếng cười có vẻ yếu ớt:

- Ta sẽ sợ hắn... Chuyện cười! Vi sư năm đó tay cầm hai thanh dưa hấu đao... Ân, là Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, một đường từ Kinh Hoa phong phía bắc Thánh tông chém tới Tông Chủ phong, lại từ Tông Chủ phong chém tới phía nam Vọng Giang phong, tới tới lui lui, giơ tay chém xuống, chém trọn vẹn lưỡng chuyến, cái nào dám ngăn đón ta?

Thúy Thúy nghe nàng lại đang nói khoác sự tích "anh hùng" năm đó liền thè lưỡi, quay người rời đi.

Khuôn mặt Lạc Hoa Âm âm tình bất định, thầm nghĩ:

- Tiểu tử thúi này học xong Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, liền càng thêm lợi hại, tu vi cũng so với ta năm đó thâm hậu rất nhiều, rõ ràng có thể đồng thời khống chế mười sáu đạo kiếm khí, biến thái! Nếu hắn có tu vi rất cao, từ Kinh Hoa phong chém tới Vọng Giang phong, chỉ sợ dùng thời gian còn ngắn hơn.

- Nếu như động thủ, cùng cảnh giới xuống, ta tuyệt đối sẽ bị hắn đánh cho răng rơi đầy đất, vậy thì thật là mất mặt. May mắn ta cơ linh, giả bộ như sớm đã ly khai, vẫn còn quan tâm hắn một ít, để cho hắn cảm động không thôi...

Tình hình lúc Giang Nam tu luyện, cũng không có dấu diếm được thần niệm của nàng dò xét, thần niệm của nàng là cường hoành bực nào, chỉ cần tâm thần khẽ động, liền có thể kéo dài vạn dặm, toàn bộ Huyền Thiên Thánh tông đều ở dưới thần niệm của nàng bao phủ, rình coi Giang Nam tự nhiên là dễ dàng.


Lúc Giang Nam thí nghiệm Nam Nhạc Kiếm Khí cùng Bắc Nhạc Kiếm Khí, cũng không có giấu diếm được nàng, Lạc Hoa Âm thấy hắn thi triển mười sáu đạo kiếm khí, liền biết cùng cảnh giới xuống mình tuyệt đối không là đối thủ, lại thấy tiểu tử này bị kích động mà tìm đến mình, liền biết tuyệt đối không có chuyện tốt, bởi vậy mới lệnh Thúy Thúy nói ra những lời kia, đem Giang Nam đuổi đi ra ngoài.

- Tiểu đệ tử Lệnh Hồ Khang của Chưởng giáo sư huynh, tuy tư chất thật tốt, lại là chưởng giáo sư huynh tự mình bồi dưỡng, nhưng cùng cảnh giới xuống, chưa hẳn có thể vượt qua Tử Xuyên a?

Lạc Hoa Âm nghĩ nghĩ, thầm nói:

- Nếu là cùng cảnh giới, Tử Xuyên hơn phân nửa có thể cùng Lệnh Hồ Khang tranh giành cao thấp, tiếc rằng người ta tu vi cao, xa xa một chưởng đánh tới, liền đem hảo đồ đệ của ta đập thành bánh thịt rồi. Hơn nữa, chưởng giáo sư huynh hơn phân nửa sẽ truyền thụ pháp điển Thánh tông trấn giáo cho tiểu tử Lệnh Hồ Khang kia, nếu là như thế này, cùng cảnh giới Tử Xuyên chưa hẳn có thể thắng được hắn, vậy thì không dễ làm rồi...

- Yêu Vương, không cần tu luyện nữa, theo ta cùng một chỗ đi ra ngoài.

Giang Nam tìm Thần Thứu Yêu Vương, chỉ thấy đầu Yêu Vương này biến hóa ra bản thể, lông cánh đầy đủ, mặc dù là lông vũ rất nhỏ cũng có Thượng Thanh Thần Quang lưu động.

Đầu đại điểu này trải qua một tháng khổ tu, cảm giác cực độ hài lòng, chỉ cao khí ngang, kêu lên:

- Chúa công, trải qua một tháng này tu luyện, ta lại cảm thấy đến tu vi thực lực của mình có đại tiến bộ, sắp vô địch thiên hạ rồi!

Xùy~~!

Giang Nam giơ ngón tay giữa lên, một đạo kiếm phong đột nhiên xuất hiện, tràn hỏa lưu quang, Thần Thứu Yêu Vương chứng kiến đạo Kiếm Phong này, rùng mình một cái, vội vàng câm miệng, ngoan ngoãn chở hắn hướng sơn môn bay đi.

- Biến thái, nguyên lai kiếm khí của hắn chỉ có dài ba xích, nhưng bây giờ có một trượng, kiếm khí dài ba xích chọc ta thoáng một phát còn có thể thừa nhận, nhưng một trượng là muốn cái mạng già của ta rồi...

Trong nội tâm Thần Thứu Yêu Vương có chút không cam lòng, thầm nghĩ.

Giang Nam đứng ở trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, thầm nghĩ:

- Ta đối với Thánh tông bố trí vẫn là biết không nhiều lắm, không biết đến tột cùng muốn ở nơi nào tiếp sư môn nhiệm vụ, xem ra vẫn là muốn phiền toái La sư tỷ mới được.

Hắn biết rõ địa chỉ của La Thanh, lúc này khống chế Thần Thứu bay thẳng đi.


…..

- La Thanh sư tỷ, không phải lần này sư môn nhiệm vụ mấy người chúng ta không liên thủ cùng ngươi, mà là ta nghe nói, lần trước bảy người các ngươi cùng một chỗ đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, thậm chí có bốn người chết ở trong tay yêu thú, thương vong thảm trọng.

Trên Linh Sơn ngoại môn, bốn gã thanh niên nam nữ đứng chung một chỗ, trong đó một vị nữ tử cười nhạt, hướng La Thanh nói:

- La Thanh sư tỷ, ngươi có chỗ không biết, giờ phút này bên trong Ngoại môn có người nói ngươi số phận quá kém, cùng ngươi chung một chỗ đi ra ngoài, đều đột tử, cái này cũng trách không được chúng ta. Huống chi, tu vi cùng thực lực của ngươi tuy là vô cùng tốt, nhưng mà hai người đồng bạn của ngươi, thực lực quá thấp, cùng chúng ta chung một chỗ đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, cũng là cản trở. Bởi vậy, chỉ có thể xin lỗi.

Trên mặt La Thanh thất vọng, Uông Phong cả giận nói:

- Thủy sư tỷ, lời này của ngươi là có ý gì? Nói là ta kéo các ngươi lui về phía sau sao?

Ngụy Hạo cũng có chút ít nộ khí nói:

- Thủy sư tỷ, tuy chúng ta bản lĩnh thấp kém đi một tí, nhưng mà gặp được yêu thú cũng là kiệt lực chém giết, phấn đấu quên mình, La sư tỷ cũng chưa bao giờ nói qua chúng ta kéo chân sau của nàng!

Thủy sư tỷ kia cười lạnh nói:

- Không có cản trở, bảy người các ngươi như thế nào sẽ một lần chết bốn cái?

- Thủy sư muội, không cần cùng bọn họ nói nhảm.

Một gã nam tử trẻ tuổi cười nói:

- Môn sinh bên trong Thánh tông ta, hàng năm đều có không biết bao nhiêu thất ý chi nhân, trước mắt chúng ta liền có ba cái.

La Thanh nghe nói như thế, trong nội tâm cũng không khỏi có nộ khí, lạnh lùng nói:

- Uông sư đệ, Ngụy sư đệ, không cần cầu bọn hắn, chúng ta đi! Ta cũng không tin, ba người chúng ta liền không thể lịch lãm rèn luyện!

Nam tử trẻ tuổi kia cười cười, cất cao giọng nói:

- Uông sư đệ, Ngụy sư đệ, nếu các ngươi thức thời, vẫn là sớm ly khai bên người La sư tỷ, miễn cho ba người đi ra ngoài, chỉ có một trở về, đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi!

Sắc mặt La Thanh kịch biến, ngực kịch liệt phập phồng, kiềm nén không được nộ khí.

Sau lưng vị Thủy sư tỷ kia cười khanh khách nói:

- La sư tỷ, nghe nói khi các ngươi trở về mang theo một người, người nọ đã trở thành nhập thất đệ tử, sao các ngươi không đi cầu hắn, để cho hắn mang các ngươi lịch lãm rèn luyện?