Một màu xanh ngát trải khắp núi rừng. Tại núi Mãi, một hỉ sự đang diễn ra.
Hỉ sự làm vô cùng đơn giản, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Đồng Lục Dạ vốn muốn làm lớn, nhưng Trưởng công chúa An Nhiên thì lại nói không thích cầu kỳ, nên thành ra vô cùng đơn giản như đám cưới của thường dân.
Không ai có thể nghĩ đây là hỉ sự của một công chúa. Diễm My cùng Hoàng An Liêm cũng kinh ngạc không thôi, còn tưởng mình tới nhầm chỗ.
An Nhiên mặc hỉ phục màu đỏ đơn giản, tóc búi thấp ra đằng sau, trên đầu cài ba bốn cây trâm đỏ, trùm khăn hỉ lên. Phục sức quả nhiên không hề cầu kỳ trâm cài rồi tết này nọ, mũ phụng,…đủ thứ.
Còn Đồng Lục Dạ, phu quân của An Nhiên thì càng đơn giản hơn. Một bộ hỉ phục là đồ đôi với bộ của An Nhiên, tóc tết đuôi sam để đằng sau gáy.
Người dự hỉ sự thì cũng chỉ là ca ca, huynh đệ thân thiết của Đồng Lục Dạ là nhiều, còn An Nhiên thì cũng chỉ có mình nàng với Hoàng An Liêm. Nhưng chung quy thì tổng số khách dự cũng chỉ có 10 người.
Không hề có kiệu hoa tám người khênh. Khi khách đã ổn định chỗ ngồi, tân nương cùng tân lang đi từ hai phía, đứng ở giữa hai hàng ghế. Sau đó bắt đầu bái thiên địa, bái cao đường, giao bái.
Bái hết, tân lang Đồng Lục Dạ hai tay một màu đồng rắn chắc nhấc chiếc khăn hỉ trùm đầu của An Nhiên lên. Và ngay trước bàn dân thiên hạ, hai người lại trao nhau một nụ hôn.
Hôn xong, chính thức thành phu thê.
Đó là toàn bộ quá trình hôn lễ của An Nhiên. Thế nên mới nói, đơn giản tới mức không ngờ tới được.
Diễm My bất giác mỉm cười. Phải rồi, đây cũng là mong ước năm xưa của tỷ tỷ nàng. Tìm một người không bận tâm tới nhan sắc nàng, không bận tâm tới thân phận nàng, thực lòng yêu nàng, cho dù sau này nàng có tàn phai nhan sắc, cũng sẽ chỉ yêu nàng. Lý tưởng này vẫn luôn nằm trong đầu nên tỷ nàng mới chỉ cần tổ chức hôn lễ đơn sơ như vậy, không cần rầm rộ phô trương, không cần hào nhoáng, vì cái quan trọng nhất vẫn là tấm lòng của nhau. Hôn lễ cho dù lớn đến đâu nhưng lòng không hướng về nhau thì cũng chỉ là đau.