"Nếu đã vậy, chi bằng lấy thân nàng báo đáp ta đi" Đồng Lục Dạ cười cười nói.
An Nhiên giật mình: "Lấy thân...báo đáp á?"
"Không phải nàng muốn báo đáp sao. Lấy thân báo đáp là được rồi"
"Không được" An Nhiên ngẩng mặt, gương mặt trắng trẻo ánh lên vẻ kiên quyết: "Cảm tạ tiên sinh hai lần ra tay tương trợ, ta chỉ có thể trả bằng tiền thôi"
Đồng Lục Dạ lắc đầu, ánh mắt đầy gian tà: "Nhưng ta không thiếu tiền"
"Ta thân là công chúa, không thể tự hạ thấp bản thân đi làm nô tỳ được" An Nhiên nói.
"Nếu ta không ra tay cứu giúp, nàng còn có thể đứng đây mặc cả tiền công của ta sao? Nàng là đang thiếu nợ ta, quyền quyết định là trong tay ta"
An Nhiên suy nghĩ, quả đúng nàng thiếu vị tiên sinh đây tới 2 mạng, nếu không có hắn hôm nay nàng chưa chắc đã đứng được ở đây. Nhưng nàng thân là công chúa, sao có thể làm việc này chứ.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng đưa ra quyết định: "Đúng là bổn công chúa thiếu ngươi tới 2 món nợ ân tình,vậy theo ý ngươi, ta dùng thân báo đáp, với điều kiện là trong một tuần thôi"
"Một tháng"
"Một tuần"
"Một tháng"
"Một tuần"
Đồng Lục Dạ chau mày, giọng nói lúc này chứa mùi nguy hiểm: "Nói cho nàng biết, quyền quyết định là trong tay ta, một tháng là quá hời cho nàng, nếu cần, ta sẵn sàng đem nàng nhốt trong nhà một năm, thậm chí..." Nói đến đây, hắn tiến lên một bước, dồn nàng vào chân tường: "Là cả đời"
An Nhiên nghiến răng, quả thật Đồng Lục Dạ vang danh thiên hạ, hắn là người nói được làm được, nếu nàng còn phản đối thêm nữa không chừng chính mình lại thiệt. Thôi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tạm thời thuận theo ý hắn, một tháng, chỉ cần một tháng thôi.
"Được" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hảo"
Lúc An Nhiên lấy thân báo đáp là hai năm sau khi Diệp Chiến Vũ đăng cơ. Nàng nói nàng muốn đi ra ngoài chơi khuây khỏa một lần, đi trong vòng một tháng, Diệp Chiến Vũ thấy vậy cũng trực tiếp đồng ý.