Cởi đồ, bước vào bồn tắm, Diễm My đột nhiên cảm thấy bên vai một trận đau đớn truyền tới, nàng lập tức ôm vai.
Vai càng ngày càng đau, cơn đau khủng khiếp tới nỗi làm đại sát thủ qua bao nhiêu mưa máu gió tanh như nàng ngã quỵ xuống đất, cả người co rúm, môi cắn tới chảy máu, trán không ngừng chảy mồ hôi, môi thâm tím lại, mặt trắng bệch.
Ngay lúc Diễm My sắp ngất, cơn đau dừng lại. Nàng nằm dưới mặt đất thở hổn hển. Vài phút sau khi nhịp tim ổn định lại, hơi thở cũng đều, nàng mới từ từ đứng dậy, nhìn bên vai trái.
Vẫn là bông hồng đỏ kiêu sa, vẫn là bốn chữ cái ROSE, không hề thay đổi.
Nhìn thân thể đầy mồ hôi của mình, Diễm My vô cùng khó chịu, nàng liền tạm thời bỏ qua cơn đau vô cớ kia, bước vào bồn tắm.
oOo
Lúc này, ẩn sau những dãy núi trùng trùng điệp điệp, mây mù che phủ, có một ngôi sao kì lạ màu đen nhấp nháy giữa trời xanh từ nãy tới giờ biến mất, tất cả mọi người ở đó đều quỳ xuống đất, dập đầu.
Tại cung điện vàng son lộng lẫy nguy nga tráng lệ phô trương vẻ giàu có của chủ nhân, nam nhân mặc trường bào màu đen, dung nhan hoàn mỹ đứng bên cửa sổ, một tay để sau lưng: “Cuối cùng Thánh Nữ cũng xuất hiện rồi”
“Thánh Tử, người ấy nên đưa về luôn chứ?”
Nam nhân phất tay: “Không cần thiết, giờ tới đại lễ vẫn còn sớm. Ta rất tò mò Thánh Nữ này như thế nào”
“Thánh Nữ đời thứ 100 của Ân Điệp Thi Quốc, chủ nhân Ân Điệp Thi Cung chắc chắn sẽ vượt bậc hơn tất cả Thánh Nữ trước”
“Dung nhan cùng năng lực của Thánh Nữ đời trước đều kinh khủng, Thánh Nữ thứ 100 này, thực sự rất tò mò”
“Vậy càng nên đưa về luôn chứ ạ?”
“Ta đã nói không cần thiết rồi”
“Dạ”
“Lui đi’
“Vâng, thưa Thánh Tử”