Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi

Chương 35

Đi hơn nửa ngày, đến khi mặt trời sắp lặn xuống núi, hai người họ đã về đến phủ.

A hoàn lập tức đi chuẩn bị đồ ăn. Lúc này, bàn cơm với đủ gia vị chỉ có một mình Diễm My.

"Vương phi, người..." A hoàn bên cạnh lo lắng nói.

Diễm My thở dài: "Ta không sao"


Bàn tay trắng nõn nhắc đôi đũa gỗ lên nhưng nhấc rồi lại đặt xuống. Có lẽ thường ngày đều ăn cơm với hắn quen rồi, nay ăn một mình lại cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng.

"Ngươi lui ra đi"

"Dạ"

Căn phòng bây giờ chỉ còn lại Diễm My và cái bàn.

Cô đơn và lạc lõng...

Phủ rộng rãi, a hoàn nhiều không đếm xuể, nhưng trong tâm Diễm My, nỗi cô đơn đang từ từ gặm nhắm. Lạc lõng là vì giữa một thế giới cổ đại, nàng chẳng thể tìm ra cho mình một người để trút hết tâm tư tình cảm.


Tâm, đột nhiên nhớ tới Dương Hy.

Với người khác, cô ấy lạnh lùng, rất hiếm khi nói nhiều nhưng với Diễm My, Dương Hy như một ánh mặt trời rực rỡ. Dương Hy kiên trì trò chuyện, quan tâm nàng đã khiến một Diễm My gần như tuyệt vọng trong bóng tối tìm ra một ánh sáng vậy. Tại sao ông trời có thể tàn nhẫn như vậy. Tại sao hết lần này tới lần khác cướp đi những người nàng yêu thương? Mỗi lần nhìn những đứa trẻ vui chơi cùng gia đình là một lần Diễm My dày vò chính bản thân mình. Mỗi lúc thấy hai cô bạn thân thiết cùng nhau đi shopping, cùng nhau tâm sự, lòng nàng đầy chua xót. Nếu ngày đó nàng phát hiện ra quả bom để ngay trong cốp xe, có lẽ Dương Hy cũng không chết đi như vậy. Nếu ngày đó nàng không nghĩ là mua một căn nhà bình thường thôi, không gắn camera bảo mật hay cài bất cứ thứ gì chống trộm thì sự an toàn sẽ tăng cao vì thường chẳng có ai làm như vậy. Nàng coi như đã gián tiếp hại chết Dương Hy, gián tiếp hại chết người chị em tình hơn tỷ muội, người cho nàng trút bầu tâm sự, cùng nàng cắn răng chịu đựng những huấn luyện địa ngục. 

Ông trời vì cớ gì đối xử với nàng như vậy? Ba mẹ đều vì cứu nàng mà hi sinh tính mạng chính bản thân, trước đây Dương Hy cũng từng thay nàng đỡ một viên đạn - đáng ra là bắn vào tim nàng nhưng lại bắn vào bụng Dương Hy. Hậu quả của việc đó, chính là Dương Hy cả đời không thể làm mẹ. Vậy mà tại sao cô ấy không hề trách nàng, tại sao vẫn duy trì sự lạc quan vui vẻ mà nói vậy thì nhận con nuôi cũng được, dù sao tớ cũng sợ nỗi đau khi sinh lắm. Tại sao tất cả mọi người nàng yêu thương đều vì nàng mà chết?

Nước mắt đã lăn tự bao giờ, Diễm My gục đầu xuống bàn. Xuyên không về đây, Diễm My đã không còn là sát thủ mà có thể bị ám sát bất cứ lúc nào mà chỉ là một Vương phi của một cường quốc. Tuy cha mẹ vẫn còn nhưng đó có thể coi là gia đình à? Sinh ra trong gia đình nghèo khó nhưng bố mẹ thương con còn tốt hơn là trở thành một con của vua, tiền không thiếu, sống trong nhung lụa nhưng mấy ai được Đế thương? Cứ nhìn công chúa Diệp Dương Diễm My đi. Rõ ràng là Nhị công chúa tôn quý, là đại mỹ nữ của cả thiên hạ, là tài nữ bậc nhất hiếm ai sánh nổi. Diệp Dương Diễm My xinh đẹp động lòng người, tài nghệ nổi tiếng rõ ràng phải được cái ông Vua kia coi trọng nhưng có không? Không hề, thậm chí còn muốn để tài nữ này vào cảnh bẽ mặt. Diệp Dương Diễm My có người cha như vậy, thà không có còn tốt hơn vì không có thì chí ít trong thâm tâm, có lẽ còn cho là cha mình rất tốt.


Hoàng An Liêm đã đứng ngoài cửa từ bao giờ. Diễm My đang chìm trong hồi ức nên không hề phát hiện. 

Bị nàng từ chối thẳng thừng, trong tâm chấn động vì chưa từng thấy ai lắc đầu trước mặt mình. Đến cả Hoàng hậu đương triều trước đây cũng đã từng rung động, nào ngờ nhìn thấy ca ca hắn thì tự dưng đổi mục tiêu, quay ngoắt luôn. 

Bị nàng từ chối nhưng chính điều này lại thúc đẩy hắn. Hắn từ sớm đã biết nàng khác biệt với người khác, nên mới đặc biệt chú ý, lúc này bị nàng từ chối, tham vọng chinh phục trong bản thân hắn lại trỗi dậy, lớn mạnh hơn bao giờ hết, quyết tâm chiếm cứ được trái tim của nàng. 

Nhìn thấy nước mắt nàng rơi, lại càng muốn đến bên, cho nàng mượn bờ vai. Nhưng hắn lại không vào. 2 tháng sống chung, có thể coi là ngắn nhưng thời gian này đủ để hắn hiểu một chút về nàng. Nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ, lúc khóc thì bên cạnh chẳng có ai là vì nàng không muốn để ai nhìn thấy, muốn ở một mình nên hắn không tiến vào. Nàng đã khóc, đã tháo cái mặt nạ lúc nào cũng mạnh mẽ, bây giờ nếu hắn vào, chỉ sợ nàng sẽ tiếp tục đeo lên. Tháo ra đã chứng minh là do quá mệt mỏi với cuộc sống, làm cho nàng đã mệt mỏi lại còn phải đeo lại, hắn không hề muốn. Đeo mặt nạ mà sống thực ra rất cô đơn. Khóc cũng phải khóc một mình, cười là cũng cười một mình, mọi chuyện đều tự làm một mình...