Cô nói với Lệ Thịnh, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè.
Cô nói cô không xứng với anh.
Nhưng cô lại không nói được nguyên nhân.
***
Hôm nay Tân Đồng thức dậy rất sớm.
Nam Hợp vẫn ngủ say, có
thể là hôm qua chơi đùa nhiều nên mệt rồi, mắt cậu nhắm lại, cái miệng
nhỏ nửa mở ra, khóe miệng có chút bóng bóng.
Là nước miếng sao? Tân Đồng cảm thấy mắc cười.
Cô vươn tay đắp lại cái
chăn bị Nam Hợp đá sang bên cạnh, đưa tay gạt mấy sợi tóc mềm trên trán
cậu, hôn lên trán một cái, mới nhẹ chân bước xuống giường.
Xoay người đóng cửa, đi đến nhà vệ sinh.
Đã sớm có một người đứng
trong đó, đúng lúc anh cầm dao cạo râu, nhìn thấy cô từ trong giương,
tay hơi ngừng một chút, xoay người lại, trên cằm có một vòng bọt cạo râu màu trắng.
“Chú trước đi.” Tân Đồng vuốt vuốt lại mái tóc rối bù, tỉnh táo hơn nhiều, mới nhớ lại đêm qua Lệ Đông Nhất cũng ở đây.
Nhà vệ sinh không lớn, cô cũng không định chen chúc với anh cùng rửa mặt chải đầu.
Lệ Đông Nhất không nói gì, khóe mắt lại rõ ràng cong lên, xoay người nhìn vào gương tiếp tục động tác trên tay.
Tân Đồng luôn luôn đánh
răng rửa mặt rất mau, lúc đi đến cạnh cửa đổi giày, Lệ Đông Nhất đang
cầm máy tính bảng ngồi trên sô pha chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tay Tân Đồng đã đặt trên cửa, “Cháu định xuống lầu mua bữa sáng.”
Cô đợi anh “ừm” một tiếng tỏ ý anh đã biết, rồi sẽ mở cửa đi ra ngoài, nhưng không ngờ Lệ Đông
Nhất lại đặt máy tính xuống, đứng lên và nói, “Tôi đi với cô.”
“Nhưng còn Nam Hợp…” Tân Đồng lo lắng Nam Hợp ở nhà một mình.
Lệ Đông Nhất nhìn đồng hồ trên tay, “Một lát thôi chắc là nó chưa thức dậy đâu.”
Tân Đồng cũng không nói thêm gì nữa.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoát dài màu hồng nhạt, lại không nghĩ rằng chỉ trong một đêm mà
nhiệt độ lại giảm xuống mấy độ, gió lại lớn, cô rụt cổ, chà chà tay mới
có chút thích ứng.
Lệ Đông Nhất đứng ở bên cạnh cô, sờ mũi.
Tân Đồng chú ý đến tầm mắt của anh, nghiêng mặt nhìn anh một cái.
Hôm nay Lệ Đông Nhất
không mặc đồ vest, với chiếc áo khoát nhẹ màu nâu nhạt, so với mấy lần
trước Tân Đồng gặp anh thì anh ít đi vài phần sắc bén, thêm vào vài phần nho nhã.
Anh tháo khăn quàng trên cổ ra, “Lại đây nào.”
“Không, không cần ạ.” Tân Đồng vội vàng xua tay, cho dù cô chết cóng cũng không dám nhận đâu.
“Lại đây đi.” Lệ Đông Nhất nhấn mạnh lại lần nữa, giống như không nhìn thấy dáng vẻ lắc đầu nguầy nguậy của cô.
Giọng điệu của anh lạnh lùng, Tân Đồng không khỏi rùng mình.
Động tác tay Lệ Đông Nhất thành thạo giúp cô quàng vào, khăn còn mang theo nhiệt độ của anh, Tân Đồng cảm thấy thật ấm áp.
“Cuối cùng cần cổ cũng dài ra rồi.” Giọng nói của Lệ Đông Nhất mang theo ý cười.
Tân Đồng khẽ cắn môi im lặng.
Cô không sợ nóng, chỉ sợ lạnh.
Trước kia, Đồng Dao rất
thích làm một chuyện, chính là nhân lúc cô không chú ý, đột nhiên nhét
bàn tay lạnh ngắt của cô ấy vào cổ áo của cô, dán vào cổ cô, thấy cô bị
lạnh đến giậm chân mới hài lòng cười lớn rút tay lại.
“Bên này ạ.” Tân Đồng chỉ phía trước, trên tấm biển gỗ có mấy chữ mạ vàng thật to, ‘Tiệm bánh bao Đại Lí’.
“Sư phụ Lý, chào buổi sáng!” Tân Đồng mỉm cười đi tới, bước vào trong.
Tiệm bánh bao chỉ rộng hơn mười mét vuông, trước cửa kê vài cái bàn, đã có vài người ngồi ở đó ăn bánh.
“Tân Đồng hả.” Sư phụ Lý lấy ra một cái bánh bao, vẫn còn bốc khói, “Vẫn là hai cái bánh bao nhân thịt, một ly sữa đậu nành?”
Tân Đồng đã là khách quen nơi đây, ông chủ nhớ rất rõ sở thích của khách hàng, đương nhiên bao gồm cả cô.
“Không ạ, hôm nay cháu mua nhiều một chút.” Tân Đồng nói.
“Có khách đến à?” Sáng sớm chủ nhật thong thả, ánh mắt tò mò của sư phụ Lý lập tức quét qua sau lưng Tân Đồng.
Tân Đồng thấp hơn Lệ Đông Nhất, vốn không mong sẽ che được anh, người nào đó còn cố tình bước lên phía trước, “Chào buổi sáng, ông chủ.”
“Chào buổi sáng!” Sự tò mò của sư phụ Lý được thỏa mãn, nhiệt tình cũng tăng vọt theo, “Ăn gì nào?”
“Tôi cũng giống như cô ấy.” Lệ Đông Nhất dịu dàng nhìn Tân Đồng, vẻ mặt vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt như lúc nãy.
“Được thôi, vậy thì sáu
cái bánh bao, hai ly sữa đậu đủ chưa?” Sư phụ Lý tự án chừng sức ăn của
Lệ Đông Nhất, cầm hai túi giấy to nhanh nhẹn gắp bánh bao bỏ vào.
“Sư phụ, cho thêm hai cái bánh bao nhân bơ trứng, và một ly sữa đậu nữa.” Tân Đồng mau chóng bổ
sung, cô vẫn không quên phần sáng cho Nam Hợp.
“Được thôi.”
Mọi thứ đã đóng gói xong, Lệ Đông Nhất trả tiền, cầm lấy bánh.
“Từ từ đợi tôi thối tiền
đã.” Sư phụ Lý có hơi bực bội nhìn tờ một trăm tệ mới tinh trong tay,
tiệm của ông toàn là đồ rẻ tiền, cũng không trang hoàng sang trọng gì,
giá một cái bánh bao có 8-10 tệ, ai lại đưa 100 tệ để mua mấy cái bánh
bao?
“Sư phụ Lý, chỗ cháu có tiền lẻ, bác lấy đi.” Tân Đồng đưa tiền lẻ cho ông.
“Thôi, đừng ngại mà, để cho người yêu của cháu trả tiền cho cháu đi!” Sư phụ Lý không lấy tiền của cô.
“Chú ấy không phải…” Tân Đồng muốn giải thích.
Lệ Đông Nhất vươn tay nắm lấy cô, nói một câu về phần tiền thừa ở chỗ sư phụ Lý, “Tiền thừa để
lần sau trừ đi, chúng tôi đi trước.”
Bước chân Lệ Đông Nhất có hơi nhanh, bước chân Tân Đồng đanh phải đuổi theo thật mau.
Đi ra trước cửa tiệm, lại đi khoảng mười mét, lúc này Lệ Đông Nhất mới rút tay về.
“Chú làm gì mà không để cháu giải thích?” Giọng nói của Tân Đồng hơi lớn, trong gió thu buổi sớm lành lạnh đặc biệt rõ ràng.
“Đồng Đồng.”
Lệ Đông Nhất và Tân Đồng cùng xoay người nhìn qua, dáng vẻ Lệ Thịnh hốc hác đứng ở chỗ đó, “Em muốn giải thích thế nào?”
Hôm qua, anh liên tục gọi mười mấy cú điện thoại cho cô, cuộc gọi đầu tiên cô không nói lời nào,
sau đó thì không tiếp, cuối cùng dứt khoát tắt máy luôn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, lòng dạ anh lơ lửng cả một đêm, liền đáp chuyến bay sớm nhất đến đây, kết quả chính là thế này.
Người mà anh luôn tâm niệm, lại cùng tay trong tay với chú út anh đi mua bữa sáng!
“Anh Thịnh, em…” Hết thảy sự kinh hãi, thất vọng, nghi hoặc trong mắt anh lại rõ ràng chân thật
đập vào mắt cô, Tân Đồng nhất thời nghẹn lời, “Em nghĩ đợi khi nào có cơ hội sẽ nói với anh.”
“Cơ hội ư?” Lệ Thịnh cười khẩy, giọng điệu mỉa mai châm chọc, “Bây giờ chính là cơ hội.”
Lệ Đông Nhất nhíu chặt chân mày, “Thịnh à, đừng làm loạn.”
Đây là ngoài đường, người qua lại tụm năm tụm ba dừng bước, có chút hiếu kỳ nhìn về hướng này.
“Con làm loạn ư?!” Sắc
mặt Lệ Thịnh càng thêm khó coi, “Vợ sắp cưới của con lại ở bên cạnh chú
út, con chỉ muốn một lời giải thích, tại sao lại là làm loạn?”
Lệ Thịnh đau đớn trong lòng, không riêng gì cảnh tượng trước mắt, mà còn bởi vì người tên Lệ Đông Nhất này.
Chú ấy thay thế địa vị
của cha anh trong suy nghĩ của ông nội, chú ấy lớn hơn anh được bao
nhiêu tuổi chứ, nhưng cái gì cũng thắng anh gấp trăm ngàn lần, cái gì
cũng đè trên đầu anh.
Biết bao phụ nữ xếp hàng chỉ chờ để quỳ dưới đũng quần của chú ấy, ngay cả Tân Đồng cũng không tránh được sao?
“Anh Thịnh à, không phải
như anh nghĩ vậy đâu.” Tân Đồng thử giải thích, theo ánh mắt không tin
của Lệ Thịnh, anh đang nhìn chiếc khăn choàng quấn trên cổ cô, khăn
choàng của Lệ Đông Nhất, là châm chọc lớn cỡ nào?
“Đồng Đồng,” Lệ Thịnh hít một hơi thật sâu, “Chỉ cần em nói không phải, chỉ cần em nói, tất cả
chuyện hôm nay sẽ chưa từng xảy ra, hiện giờ chúng ta đi đăng ký kết
hôn, được không?”
Lệ Thịnh lấy lại bình
tĩnh, anh hiểu Tân Đồng, nếu không cũng sẽ không thích cô lâu như vậy,
sẽ không vì sau khi cô lặng lẽ biến mất mà buồn bã xuất ngoại, cũng sẽ
không ở chỗ cô xem mắt mà thổ lộ với cô, dẫn cô đi.
Cái người đàn ông đi bên
cạnh cô làm sao xứng với cô chứ? Đúng là chú út xuất sắc đó, nhưng Lệ
Thịnh chắc chắn rằng, chú ấy sẽ không thích hợp với Tân Đồng.
Lệ Đông Nhất nhìn thấy vẻ mặt rối bời của Tân Đồng, liền thay cô lên tiếng, “Thịnh à, Tân Đồng và chú đã sớm ở bên nhau rồi.”
Anh tự tin như vậy, giống như đang nói một chuyện rất thật.
“Không, không thể nào.”
Lệ Thịnh không tin nhìn Tân Đồng, anh đang chờ, chờ cô phủ nhận.
“Có cái gì là không thể chứ? Cháu xuất ngoại ba năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra,” Tay Lệ Đông Nhất dần dần nắm chặt lại.
“Xin lỗi anh Thịnh, em từng nói với anh tổng cộng ba lần, anh đều không cho là thật sao.”
Lần đầu tiên là khi cô và giáo sư đại học nọ đi xem mắt. Anh xuất hiện, nhận ra cô.
Lần thứ hai là lần đầu tiên hai người ăn cơm riêng với nhau trong một quán ăn gia đình, mang phong cách cổ xưa.
Lần thứ ba là lần anh đưa cô đi gặp gia đình.
Cô nói với Lệ Thịnh, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè.
Cô nói cô không xứng với anh.
Nhưng cô lại không nói được nguyên nhân.
“Cho nên, đây chính là
nguyên nhân sao? Đồng Đồng, anh không tin.” Anh không tin, anh cũng chưa từng nói gì về chú út Lệ Đông Nhất của anh, chí ít là trước khi anh về
nước.
Cho nên, anh không tin là cô mượn anh để quen biết với chú út.
Anh chỉ là một người cực
kỳ bình thường trong nhà họ Lệ thôi, nhắc đến nhà họ Lệ, người đầu tiên
mà mọi người nghĩ đến chỉ là Lệ Đông Nhất.
Cho nên, anh không thích nhắc đến những chuyện này.
Tân Đồng, hóa ra em nhìn trúng là những thứ này hay sao?
“Đồng Đồng, em có biết là chú ấy có con rồi không? Chú ấy không thích hợp với em đâu, sao em không suy nghĩ lại chứ?”
“Sự thật chính là, Nam Hợp là con trai của em.” Tân Đồng cố gắng nhắm hai mắt lại, rồi mở ra.
Nắm tay đang siết chặt của Lệ Đông Nhất cuối cùng cũng buông ra.
Anh thành công rồi, anh đánh cược địa vị của Nam Hợp trong lòng Tân Đồng, đánh cược xem cậu có quan trọng với cô hay không.
Tuyệt vời, anh đã đúng.
“Anh không tin,” Mắt Lệ
Thịnh mở cực lớn, gân xanh nổi lên, vài bước vọt tới trước mặt của Lệ
Đông Nhất, “Là chú lừa cô ấy, là chú lừa cô ấy đúng không?!”
Lệ Đông Nhất chỉ đưa tay
ngăn Lệ Thịnh lại, khi Lệ Thịnh vừa đụng vào áo mình, anh gạt tay Lệ
Thịnh qua một bên, anh ta loạng chạng té xuống đất.
“Lệ Thịnh, con chỉ cần
biết sự thật vậy thôi, nếu còn muốn biết thêm gì nữa, chú sẽ sắp xếp
thời gian, nhưng không phải là bây giờ, cũng không phải ở đây.” Lệ Đông
Nhất bắt lấy tay của Tân Đồng, nắm thật chặt, “Bánh bao cũng sắp nguội
rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”
Tân Đồng muốn quay đầu lại, nhưng anh kéo cô đi quá nhanh, lảo đảo mấy bước, đã rẽ ngay khúc ngoặt, lại nhìn không thấy.
Cách đó không xa, một phiến lá miễn cưỡng bay lên, chậm rãi chao nghiêng trên không trung lại rơi xuống trước mặt Lệ Thịnh.
Nó vẫn là nó.
Nhưng cô đã không còn là cô.