Lúc Lệ Đông Nhất và Nam Hợp đến đã có hơi muộn.
Thật ra Ôn Hinh cảm thấy không sao cả, dù sao đối mặt với Hứa Úy Nhiên cũng không biết phải ăn thế nào.
Sắc mặt Lệ Biên Thành thì hơi khó coi, vốn định gọi Hứa Úy Nhiên ăn trước, nhưng Hứa Úy Nhiên cứ
kiên quyết muốn đợi hai cha con Lệ Đông Nhất.
Lệ Đông Nhất nắm tay Nam Hợp, đi đến.
Thím Cao nhanh chóng đi hâm nóng lại thức ăn có hơi nguội.
Nam Hợp vẫn đội chiếc nón và khăn choàng mà Tân Đồng mới mua cho cậu, khuôn mặt nhỏ của cậu bị
che hết một nửa, chỉ để lộ ra đôi mắt to trong trẻo. Lệ Đông Nhất bế cậu ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, giúp cậu mở khăn choàng ra, mới ngồi
xuống.
Nón vẫn đội như cũ, Tân Đồng đã dặn, vào nhà cũng không được tùy tiện tháo ra, phòng ngừa bị cảm lạnh.
“Ông nội, bà nội.” Nam Hợp ngoan ngoãn chào hỏi, rồi không nói gì nữa.
Ở trên xe ba cậu đã dặn, ít nói một chút sẽ dẫn cậu về nhà sớm hơn.
Nhà, đương nhiên là chỗ ở của Tân Đồng rồi.
Mặt cậu nghiêm túc, miệng ngậm thật chặt.
Lệ Đông Nhất nhìn thấy bộ dạng của cậu, rất muốn cười nhưng phải nhịn, chỉ hơi hơi nhếch khóe miệng.
Lệ Biên Thành không thể
nổi giận trước mặt cháu, nhưng không thể không biểu hiện một chút sự
phẫn nộ của chính mình, “Ba nhớ lúc nãy gọi điện cho anh đã nói rõ, sao
còn về trễ vậy? Bắt Hứa Úy Nhiên phải đợi lâu như vậy chứ!”
“Ba, con không sao.” Hứa
Úy Nhiên vẫn duy trì nụ cười trên môi không đổi, lúc nhìn về phía Lệ
Đông Nhất, biểu hiện cứng nhắc mới có chút dao động, “Cũng không muộn
lắm mà!”
Lệ Đông Nhất đương nhiên
sẽ không nói là do anh bạn nhỏ nào đó bận ôm đùi, lăn lộn trên sô pha,
chảy nước mắt, làm ầm ĩ thật lâu, mới lưu luyến, cận thận, chầm chậm ra
cửa nên muộn giờ.
Thực tế, anh lại thấy rất hứng thú.
Nam Hợp dựa dẫm quá mức vào Tân Đồng.
Nhìn hiện tại, đương nhiên là hiện trượng tốt.
Nhưng về sau, Lệ Đông Nhất trầm tư, hay là nên sửa nhỉ.
Lệ Biên Thành thấy Lệ
Đông Nhất không nói gì, hình như ngay cả lấy cớ kẹt xe cũng lười nói,
đốm lửa trong đáy lòng lập tức văng khắp nơi, bùng cháy.
“Nam Hợp à,” Lệ Biên
Thành vẫn cố nén giận, sợ dọa đến cậu, khuôn mặt với đường nét hà khắc
lại hết sức ôn hòa, “Cháu nhìn xem ai đây?”
Nam Hợp theo ánh nhìn của Lệ Biên Thành, nhìn qua Hứa Úy Nhiên, rồi lắc đầu không nói gì.
Cậu không biết, cũng không muốn nói.
“Thằng nhỏ này,” Lệ Biên
Thành thở dài, “nó còn quá nhỏ nên không nhớ.” Như trấn an Hứa Úy Nhiên, đồng thời cũng tự trấn an mình.
Lúc cô bỏ đi, Nam Hợp vẫn chưa biết nhớ là gì, lúc Hứa Úy Nhiên quay lại, nó đã là một anh bạn nhỏ có cá tính rồi.
Nhất thời không tiếp nhận được cũng là bình thường thôi.
“Ăn cơm, ăn cơm đi.” Rốt cuộc Lệ Biên Thành cũng mất kiên nhẫn, cầm đũa trước.
Một bữa cơm ăn trong im lặng.
Lệ Đông Nhất cũng không
nói nhiều, nhiều nhất cũng chỉ vâng vâng dạ dạ rồi gật đầu trả lời vài
câu, phần lớn thời gian đều tự gắp thức ăn, đút canh cho Nam Hợp.
Còn Hứa Úy Nhiên, hình như rất có hứng thú trò chuyện, Lệ Biên Thành luôn mỉm cười khen cô.
“Tiến sĩ kinh tế học à, học xong chưa?” Lệ Biên Thành buông đũa, uống một hớp rượu.
Hứa Úy Nhiên tỏ vẻ không
quan tâm hơn thua, “Vẫn có chút khó khăn, dù sao cũng xa nhà, ngôn ngữ
cũng không thạo, nhưng nghĩ đến anh Đông Nhất lợi hại như vậy, nên con
cũng có động lực ạ.”
“Nó là đàn ông, đương
nhiên phải hiếu thắng hơn rồi.” Lệ Biên Thành có vẻ rất vui, vừa uống
một ly rượu, mặt hỏi đỏ lên, có chút hãnh diện nhìn về phía Lệ Đông
Nhất.
Đứa con này quả thật là niềm kiêu hãnh của ông.
Tiếc là, Lệ Đông Nhất
không thèm ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm dùng đũa nhanh nhẹn bóc vỏ tôm, bỏ vào cái đĩa nhỏ trước mặt Nam Hợp.
Nam Hợp học theo bộ dạng
thường ngày của Tân Đồng, há miệng thổi thổi, mới bỏ vào miệng, sau đó
mỉm cười thật tươi với Lệ Đông Nhất.
Ba người còn lại đương nhiên thu hết cảnh này vào đáy mắt.
Ôn Hinh ngầm cảm thán, con trai bà quả nhiên tiến bộ không ít, công lực nuôi con đột nhiên tăng mạnh.
Trước kia Nam Hợp ở đây,
tuy rằng anh cũng thường xuyên ghé qua, nhưng cũng chỉ là ôm một cái,
tắm cho nó vài lần hay đại loại thế, nhưng mấy chuyện đơn giản vậy còn
luống cuống tay chân.
Lệ Biên Thành thì nuôi hy vọng Lệ Đông Nhất và Hứa Úy Nhiên sẽ hợp lại.
Nhiều lúc đều là như thế, con cái đối với hai vợ chồng mà nói có thể là ràng buộc, cũng có thể là sợi dây gắn kết.
Nhìn con trai chăm sóc Nam Hợp tỉ mỉ chu đáo như vậy, chắc hẳn vẫn còn tồn tại chút tình cảm với Hứa Úy Nhiên.
Nghĩ đến đây, Lệ Biên Thành hài lòng gật gù.
Hứa Úy Nhiên lại cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt thế nào.
Ăn cơm xong, Nam Hợp đã khá sốt ruột.
Đành vậy, phải ngồi trên sô pha cạnh ba, nghe mọi người nói chuyện gì đó mà cậu không hiểu lắm.
“Nam Hợp, đây là quà mua
cho con đó, thích không?” Hứa Úy Nhiên đưa mô hình xe đua được gói thật
đẹp trong hộp lớn đến trước mặt Nam Hợp.
Nam Hợp nhìn thấy ánh mắt ngập tràn chờ mong của Hứa Úy Nhiên thì hơi gật đầu.
“Thật vui khi con thích
nó,” Ý cười của Hứa Úy Nhiên tăng thêm mấy phần, quả nhiên nghe theo
giới thiệu của nhân viên cửa hàng là không sai, “Chúng ta cùng nhau chơi được không?”
Cô muốn đến ôm Nam Hợp một cái, Nam Hợp lại né tránh.
“Nam Hợp buồn ngủ rồi, giờ này là giờ ngủ trưa.” Lệ Đông Nhất nói xong, bế Nam Hợp lên đầu.
Hứa Úy Nhiên thu lại cánh tay hụt hẫng, trên mặt ánh lên vẻ cô đơn.
“Úy Nhiên, thằng bé hiện
giờ chưa hiểu chuyện, chờ thêm một chút, chờ nó tiếp nhận thì tốt rồi.”
Lệ Biên Thành rất hiếm khi nói nhiều như vậy.
“Cám ơn ba,” Hứa Úy nhiên mỉm cười gượng gạo,”Nghe ba nói như vậy con rất vui.”
“Ba nghe nói con đã vào công ty làm?” Lệ Biên Thành dựa lưng vào sô pha, đổi đề tài.
“Dạ,” Hứa Úy Nhiên gật đầu, “Là Đông Nhất sắp xếp, công việc rất thích hợp với con, mọi người cũng rất chiếu cố con.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Lệ Biên Thành càng gật đầu, “Con thích là được, nhưng phải nhớ, dù sao cũng đừng mệt nhọc quá.”
“Con biết,” Hứa Úy Nhiên như cảm thấy chút an ủi, giọng nói nhẹ đi, “Bức tranh chữ kia ba có thích không ạ?”
“Thích, con thật có lòng.” Lệ Biên Thành nói.
Một bức tranh chính gốc từ đời Thanh, không có chút bản lĩnh thì không dễ có đâu.
“Sao Đông Nhất còn chưa xuống?” Lệ Biên Thành nhíu mày, nhìn đồng hồ, lên lầu bao lâu rồi chứ.
Lệ Đông Nhất cũng hơi phiền não.
Người vốn nên ngủ trưa, giờ phút này tinh thần lại hăng hái, mở to mắt đối diện với anh.
“Ba ơi, chừng nào mới được về nhà mẹ?”
“Đợi con ngủ, đến lúc tỉnh lại sẽ đang ở nhà.” Lệ Đông Nhất khẽ nói.
“Nhưng mà, nhưng mà,” Nam Hợp rối rắm trở mình, “Không phải chiều con còn phải đi nhà trẻ sao?”
“Ừm,” Lệ Đông Nhất bật
cười, “Đi nhà trẻ, tan học, mẹ sẽ đến đón con.” Anh vươn bàn tay ấm áp
ra xoa đầu cậu, từ sau đến trước rồi từ trước ngược ra sau.
Nam Hợp thoải mái nhắm hai mắt lại.
Lệ Đông Nhất nghĩ cậu đã ngủ, động tác nhẹ hơn, chuẩn bị ra ngoài.
“Ba, ba nói xem, tối nay
mẹ có kể cho con nghe truyện Pippi- Cô bé tất dài không?” Tay trái Nam
Hợp cầm tay phải, đếm từng ngón từng ngón.
Cho đến khi đếm hết, mới nhìn ba cậu.
Tân Đồng làm trong thư
viện, cũng thuận tiện cho cô không ít, ví dụ như sách, hoặc mua hoặc
mượn về vài cuốn, để đọc cho Nam Hợp nghe trước khi ngủ.
Lệ Đông Nhất cũng không gấp lắm, dù sao thì anh cũng không muốn gặp người ở dưới lầu.
“Tất nhiên.”
Theo quan sát của Lệ Đông Nhất, tỷ lệ Tân Đồng từ chối yêu cầu của Nam Hợp là cực nhỏ.
Huống hồ, đó là một yêu cầu khá hợp lý.
“Nhưng mà con lại muốn nghe bây giờ.” Trong mắt Nam Hợp tràn đầy khao khát.
Kệ vậy, Lệ Đông Nhất đến tủ sách tìm một lượt, chỉ tìm được quyển bằng tiếng Anh.
Anh bảo trợ lý Từ chuẩn
bị sách cho Nam Hợp, phần lớn là song ngữ Trung-Anh, để Nam hợp tiếp xúc với tiếng Anh sớm một chút, sau này có học cũng dễ hơn nhiều.
Cuốn Pippi- Cô bé tất dài bản Trung để ở nhà Tân Đồng rồi, chỗ này chỉ còn bản tiếng Anh thôi,
anh đành phải vừa đọc vừa dịch, lúc dịch phải vô cùng chuẩn xác, không
hoàn mỹ thì sẽ mất đi lý thú.
Giọng anh trầm ấm, hoàn
toàn khác với giọng của Tân Đồng, nhưng lại mang theo tác dụng xoa dịu
lòng người, cuối cùng Nam Hợp cũng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.
Lệ Đông Nhất để cuốn truyện vào chỗ cũ, nhẹ tay đóng cửa lại.
Lúc xuống lầu, phòng khách chỉ còn có mình thím Cao đang thu dọn mọi thứ.
Có lẽ Hứa Úy Nhiên về rồi.
“Cái này chắc mắc lắm,
tôi thấy Nam Hợp rất vui.” Thím Cao cảm thán, đồ chơi của trẻ con bây
giờ cũng mắc tiền như vậy, món đồ lớn như thế, ai bỏ được?
Suy cho cùng cũng là con, tuy rằng không có màn xuất hiện rung động lòng người như tưởng tượng,
nhưng như vậy cũng xem như không tệ.
Lệ Đông Nhất cũng không tiếp lời, “Ba đâu rồi?”
“Ở trên lầu.”
Thư phòng sao?
Lệ Đông Nhất nhíu mày, nhớ lại còn có chuyện của Lệ Thịnh phải giải quyết, vẫn nên lên đó hỏi.
Hai cha con nói chuyện với nhau khoảng mười phút.
Lệ Đông Nhất đã nắm rõ tình hình.
Đặng Lị bỏ qua anh, trực tiếp đi tìm ba để báo cáo, không biết là tại sao?
Chị ấy hẳn nên biết, hiện giờ ba đã là người không màng chuyện đời, tu thân dưỡng tính, người
cuối cùng phải giải quyết chuyện này chỉ là anh, Lệ Đông Nhất.
Từ trước đến nay anh luôn tin chắc, đã là bí mật thì vẫn sẽ có một ngày bại lộ chân tướng.
Nhưng anh cũng có tự tin, chuyện về Nam Hợp, người biết không nhiều, ít nhất Đặng Lị, Lệ Thịnh là thuộc dạng người chưa biết, cũng vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được
chân tướng đó. Anh cũng sẽ không để cho nhiều người biết được.
“Con sẽ tìm.” Tìm một người, có cách là được rồi, còn sợ tìm không thấy sao?
Ông Lệ hài lòng gật đầu,
“Đến khi tìm được, bảo nó đến gặp ba.” Giọng điệu ác liệt hơn, “Chỉ là
một đứa con gái thôi mà, đàn ông vẫn nên xem sự nghiệp làm trọng.”
“Đúng rồi, Úy Nhiên lên lầu tìm con, sao vẫn còn chưa xuống?”
Tìm mình?
Lệ Đông Nhất gấp gáp ra ngoài, đến phòng ngủ của Nam Hợp.
Cánh cửa vừa mới được anh đóng kín, giờ đây đã khép hờ.
Anh đẩy ra, liền thấy Hứa Úy Nhiên ngồi trên ghế bên cạnh giường, móng tay sơn đỏ đang sờ má của Nam Hợp.