Hơi thở của anh cuối cùng cũng bao phủ lấy Tân Đồng, nguy hiểm, lại mang theo sức mạnh an ủi lòng người đến kỳ lạ.
***
Khoảng 10 giờ tối, Lệ Đông Nhất gọi điện thoại đến.
Lúc đó Tân Đồng vừa mới kể chuyện cổ tích dỗ Nam Hợp ngủ xong, đang vặn đồng hồ báo thức cho sáng mai.
Đồng Dao đang nằm ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Tân Đồng đã thay ra giường và bao gối mới cho cô.
Tân Đồng còn nhớ lần đầu tiên Đồng Dao nhìn thấy giường tươm tất liền
hỏi, “Tân Đồng, đây không phải là cậu làm đó chứ?”
Có thể gấp chăn ngay ngắn như vậy, như miếng đậu hủ được cắt ra, thật sự là không giống lắm à.
Từ khi Đồng Dao biết đến
sự tồn tại của Nam Hợp, xưng hô với Tân Đồng liền từ “Đồng Đồng” chuyển
thẳng thành gọi cả tên, cô luôn yêu ghét rõ ràng, đối với chuyện Tân
Đồng giấu cô sinh Nam Hợp đương nhiên trong lòng không thể tha thứ, Tân
Đồng đối với chuyện này chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.
Đồng Dao xốc chăn lên lộn xộn, nhanh chóng chui vào, “Ngày mai sẽ tìm cậu từ từ tính sổ!” Giọng nói của cô ngấm ngầm uy hiếp.
Tính cái gì, đương nhiên là tính sổ rồi.
Tân Đồng nhìn người nào đó hoàn toàn rúc vào trong chăn, phồng lên một đống, rất giận dữ, liền lắc đầu, tắt đèn giúp cô.
Điện thoại vẫn đang không ngừng phát sáng, tiếng rung trong căn phòng yên tĩnh phát ra rất rõ ràng.
Tân Đồng sợ làm ồn Nam Hợp, cầm điện thoại lên, đi đến phòng khách mới bắt máy.
“Chú Lệ à?” Tân Đồng theo tên hiển thị trên điện thoại, nói khẽ.
Bên kia không trả lời.
Tân Đồng cảm giác được có cơn gió lạnh thổi qua, “À, cái đó, Lệ Đông Nhất?”
“Nam Hợp đang ngủ à?”
Cuối cùng cũng đáp lời.
“Nó ngủ rồi.” Tân Đồng quay lại nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ theo bản năng.
“Tôi đang đứng dưới lầu.” Tiếng Lệ Đông Nhất hình như có hơi phập phồng.
“Vâng.” Tân Đồng gật đầu, hồi lâu mới có phản ứng, “Hả?”
Anh đang ở dưới lầu?!
“Cái đó,” Tân Đồng kê điện thoại sát vào miệng, hạ thấp giọng, càng khẽ hơn, “Hôm nay tôi có bạn đến chơi, không còn dư phòng.”
Nếu anh thật sự ở lại đây, có lẽ cô chỉ có thể ngủ ở sô pha.
Đúng vậy, là cô.
Ai dám để cho tổng giám
đốc Lệ tiếng tăm lừng lẫy lại cao quý phải ngủ ở trên chiếc sô pha đơn
sơ nhỏ xíu chứ? Huống hồ, Tân Đồng âm thầm ước lượng chiều dài chiếc sô
pha với chiều cao của anh, thật sự là khác xa.
“Tôi chỉ đi ngang qua
nhìn thử thôi,” sự phập phồng trong giọng nói của Lệ Đông Nhất càng rõ
nét, “Em xuống đây một chút, tôi có mua ly thủy tinh mới cho Nam Hợp.”
Cái ly này là quà sinh nhật cho Nam Hợp, là anh quên, để riết trong phòng làm việc.
Ăn cơm xong với Hứa Úy
Nhiên, anh trở về văn phòng, uống chút rượu, cầm cái ly, khởi động xe,
không ngờ bất giác lại chạy đến đây.
“Vâng,” chỉ cần không phải ngủ ở đây, làm cái gì cũng được, Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói thoải mái, “Để …tôi đi xuống.”
Cô mặc áo khoát, trên người vẫn là đồ ngủ, cầm điện thoại, lặng lẽ mở cửa, lấy chìa khóa, đi xuống lầu.
Lệ Đông Nhất đứng bên cạnh xe, nhìn về phía cửa hành lang.
Bóng đêm rất đậm, gió cũng lớn, thoạt nhìn có chút vắng lặng, Tân Đồng bước nhanh về phía anh.
“Lệ tổng,” Tân Đồng cố
nặn ra nụ cười, thật sự ra khỏi nhà mới biết gió đêm lớn cỡ nào, cô cảm
thấy chân mình ngày càng run rẩy, “Cái ly đâu?”
Lệ Đông Nhất sững sờ, Tân Đồng xõa tóc, trên người mặc bộ đồ ngủ vừa dày vừa bảo thủ, trên chân
lại mang đôi dép bông buồn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ có đôi mắt
trong bóng đêm đặc biệt có thần.
Tân Đồng như thế này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Tân Đồng nhìn nhìn, khẳng định không thấy cái ly đâu, trời lại lạnh như vậy, có chuyện gì cũng
mau giải quyết cho xong đi, sắp đông cứng rồi.
Nhất là, Lệ Đông Nhất có vẻ ăn mặc khá phong phanh.
Lệ Đông Nhất chú ý đến ánh mắt ngó nghiêng của Tân Đồng, mới nhớ đến mục đích của mình, quay người mở cửa xe, lấy cái ly.
Nương theo ánh đèn yếu
ớt, Tân Đồng quan sát một chút, hình như là màu xanh lam? Đưa tay nhận
lấy, cũng khá nặng, cô đưa tay nhét điện thoại vào trong túi áo khoát,
cầm bằng hai tay, “Vậy, tôi lên trước nha.”
Lệ Đông Nhất gật đầu.
Tân Đồng nhanh chóng xoay người, cẳng chân hơi run run một chút, càng gấp chân càng bước không
nổi, tư thế đi lại có chút vụng về.
“Tân Đồng!”
Sau lưng, Lệ Đông Nhất đột nhiên lên tiếng gọi cô lại.
Tân Đồng dừng bước, ngoảnh đầu, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu run rẩy, đợi Lệ Đông Nhất lên tiếng.
Lệ Đông Nhất bước dài qua phía cô, đầu hơi cúi xuống, nhìn cô, “Thật ra tôi,” anh gian nan mở
miệng, “hôm nay tôi gặp chút chuyện.”
Chuyện gì?
Tai Tân Đồng run run, dỏng lên để chờ nghe tiếp đoạn sau.
Nếu có thể, cô sẵn lòng tìm một nơi ấm áp hơn, chậm rãi ngồi xuống, nhấm nháp ly trà nóng, từ từ nghe anh nói chuyện.
“Thôi quên đi,” Lệ Đông Nhất hơi lắc đầu, “Em lên nhà đi.”
Anh bị ngốc à? Tự nhiên đến tặng ly, còn suýt nữa bị kích thích phun ra tâm sự?
“Vậy, … anh mau quay về
đi, đi đường cẩn thận nhé.” Tân Đồng nói rất nhanh, khịt khịt mũi, hình
như ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Lúc Lệ Đông Nhất hôn cô, cô mới phát hiện ra.
Hóa ra Lệ Đông Nhất vừa uống rượu.
Lệ Đông Nhất đứng dưới
lầu rất lâu nên mặt anh đương nhiên lạnh ngắt, nụ hôn của anh vừa rơi
xuống, cô chỉ cảm thấy trên môi lạnh lẽo một hồi, mặt anh không thể
không cọ vào mặt cô, vẫn là cảm giác lạnh lẽo.
Tân Đồng lui về sau hai bước, sau lưng chính là cầu thang, không thể lui nữa.
Lệ Đông Nhất từng bước ép sát, tay luồn ra phía sau, ôm lấy cô, khiến cô tiếp xúc thân mật với
anh hơn, sự ấm áp trên người và hơi thở ngọt ngào của Tân Đồng lập tức
chen chúc tiến vào buồng phổi anh, chiếm cứ toàn bộ lòng anh.
Cuối cùng, anh không hề
có ý định hôn lướt qua, anh cạy mở cánh môi cô, đầu lưỡi ấm áp mang theo mùi rượu mê ly, một mạch tiến vào.
Tân Đồng sớm cứng đờ, đôi mắt run run nhắm chặt, ngón tay gấp lại, bấu chặt vào thành ly, như thể đó là chỗ duy nhất có thể bấu víu vào.
Cắn mút, cướp bóc, tay Lệ Đông Nhất chậm rãi di chuyển lên trên, khao khát nơi đáy lòng cũng càng lúc càng dâng lên mãnh liệt.
Trong miệng anh phát ra tiếng than vãn, thì thầm, như là hai chữ.
Tân Đồng.
Tân Đồng.
Có chiếc xe lặng lẽ chạy đến gần, ánh sáng nơi đèn xe phát ra chói mắt, Lệ Đông Nhất mới đột nhiên bừng tỉnh.
Tay anh nhanh chóng chuyển từ vai cô sang trán cô, ấn đầu cô vào lòng mình, để đầu cô vùi vào ngực mình.
Hơi thở của anh cuối cùng cũng bao phủ lấy Tân Đồng, nguy hiểm, lại mang theo sức mạnh an ủi lòng người đến kỳ lạ.
Đèn xe phụt tắt, Tân Đồng nghe thấy tiếng bước chân, rõ ràng rồi dần biến mất, trước mắt lại là một khoảng tăm tối.
Lệ Đông Nhất chậm rãi thu tay về, cô mới từ trong lòng anh ngẩng lên, có vài sợi tóc còn dính trên mặt.
Lệ Đông Nhất đưa tay gạt chúng đi giúp cô, khẽ hôn sườn mặt của cô, có chiều hướng muốn tiếp tục.
Tân Đồng nhanh chóng giơ cái ly lên, ngăn anh lại.
Cùng lúc đó, truyền đến tiếng rống to mạnh mẽ trong không khí, vang vọng cả hành lang.
“Tân Đồng! Cậu lại đây
cho mình.” Đồng Dao tóc tai bù xù, không đợi Tân Đồng đi qua, cô đã lạch bạch chạy đến kéo Tân Đồng ra sau lưng, rất có cảm giác gà mẹ bảo vệ gà con, hùng hổ, “Anh chính là người đó? Đúng không?!”
Cô nghĩ nghĩ, Tân Đồng không nói cho cô biết tên của anh, chỉ nói là chú út của Lệ Thịnh.
“Tôi tên Lệ Đông Nhất,”
Lệ Đông Nhất mỉm cười lịch sự, giơ tay ra, “ Cô chính là phóng viên Đồng phải không? Tôi có nghe Tân Đồng nhắc đến, cô là bạn của cô ấy.”
Đồng Dao ngoảnh lại nhìn
Tân Đồng, trừng mắt một cái, sau đó, mặt không thay đổi dời về phía Lệ
Đông Nhất, như là không thấy bàn tay đang giơ ra của anh.
Tân Đồng rụt cổ ra vẻ vô tội.
Lúc Đồng Dao nổi giận cô không dám chọc vào, đó chính là kíp nổ của trái bom, vô cùng uy hiếp.
Lệ Đông Nhất cười nhạt, thu tay lại mà không hề đánh mất phong độ.
“Tôi mặc kệ anh là Lệ
Đông Nhất hay là Lệ Đông Nhị, anh đùa giỡn tình cảm của Đồng Đồng nhà
tôi, chính là không đúng!” Đồng Dao sôi sục ý chí chiến đấu, “Loại đàn
ông như anh tôi thấy nhiều rồi, nhìn comple giày da, người lại như cầm
thú, sau lưng làm không biết bao nhiêu là chuyện xấu? Mặt người dạ thú!
Bỉ ổi vô sỉ!”
Lệ Đông Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười lúc nãy, giống như người Đồng Dao chửi không phải là anh.
Đợi phóng viên Đồng của chúng ta mắng xong, phát tiết hết tâm tình rồi, mới nhớ đến hỏi, “Anh nói anh tên gì nhỉ?”
“Là Lệ Đông Nhất.” Giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
Lệ, Đông, Nhất!
Đồng Dao cảm thấy đầu mình bị từng chuyện từng chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đánh bẹp.
Lệ Đông Nhất, xí nghiệp
Tân Quý? Người dẫn đầu kinh tế R thị? Là đối tượng đồng nghiệp mảng kinh tế nằm mơ cũng muốn được phỏng vấn?
Đồng Dao xấu hổ xoay
người, tầm mắt chuyển đến thứ Tân Đồng đang ôm trước ngực, sau khi đầu
choáng mắt hoa tỉnh táo lại, ý niệm đầu tiên chính là, mình thảm rồi!
Ý niệm thứ hai, đúng là nhà giàu mà!
Nếu cô không nhìn nhầm logo trên cái ly, đây là cái ly đáng giá hơn một năm tiền lương của cô.
“Hai người cứ từ từ tán
gẫu đi nha, ha ha.” Đồng Dao xoay người, chạy như bay lên lầu, miệng
không ngừng nói, “Tôi bị mộng du, mình bị mộng du đó.”
Chỉ còn lại Lệ Đông Nhất và Tân Đồng, cùng ánh trăng tròn ảm đạm.
Nhìn nhau không nói gì.
Tái bút: Nếu lại ế com, mình sẽ chậm tiến độ lại hehe com đi com đi.