Đế Bá

Chương 769: Lấy báu vật (2)

Lý Thất Dạ có được cửu tinh thập cung chuyện này sớm đồn khắp nơi, nhưng nghe và chính mắt thấy là hai chuyện khác nhau. Tận mắt nhìn mười mệnh cung làm Toán Thiên Đạo Nhân chấn động.

Khúc cây trong mệnh cung của Lý Thất Dạ tựa như bàn tay, nhánh khô thò ra khỏi mệnh cung.

Cây khô như bàn tay rơi xuống lưng Dạ Dương Quy, nhánh như xúc tu quấn chặt Dạ Dương Quy, bám dính người nó.

Người Dạ Dương Quy có mai rùa thần liên, lưng có cây khô như bàn tay, trông rất quái dị. Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân không hiểu phối hợp như thế có đạo lý gì.

Lam Vận Trúc tò mò hỏi:

- Tại sao để khúc cây lên lưng Dạ Dương Quy?

Lam Vận Trúc từn thấy khúc cây khô của Lý Thất Dạ, hắn có được trong Mê Thất thần đảo. Khi đó Lý Thất Dạ dùng mảnh lá non báu vật báu vật quý giá nghiền thành chất dịch mới đổi được một khú cây khô.

Nhìn cây khô nhú mầm, sức sống dạt dào, cười nói:

- Dạ Dương Quy chỉ dẫn đường, không ai vào bí cảnh hồ này được, nếu rơi vào chỉ có con đường chết, nhưng sinh linh như Dạ Dương Quy thì được. Tuy nhiên Dạ Dương Quy không thể lấy mấy thứ đó, cần có gốc cây này để đợc bí cảnh công nhận.

Toán Thiên Đạo Nhân giỏi tính quẻ, gã cảm nhận được cây khô bất phàm, tò mò hỏi:

- Cây khô này là thần thụ gì?

Một gốc cây khô có thể được bí cảnh thừa nhận thì chắc lai lịch kinh thiên.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Ít ra là thần thụ ngươi không thể tính quẻ, nếu tính sẽ bị trời phạt.

Lý Thất Dạ thả Dạ Dương Quy xuống, vỗ lưng nó:

- Đi đi, chờ ngươi lấy thứ đó giúp ta sẽ được tự do.

Dạ Dương Quy bò ngay vào hồ, chớp mắt biến mất trong nước.

Lý Thất Dạ ngồi bên hồ nước, bình tĩnh nhìn mặt nước. Vẻ mặt Lý Thất Dạ ung dung nhưng đôi mắt nhìn hồ nước đăm đăm là biết hắn rất chú trọng.

Lam Vận Trúc ngồi xuống cạnh Lý Thất Dạ, nhìn hồ nước. Lam Vận Trúc không dám nió chuyện, dường như mở miệng sẽ kinh động thứ trong hồ.

Toán Thiên Đạo Nhân từng coi chỉ tay cho Lý Thất Dạ, sau khi xem gã sợ hết hồn. Bây giờ Lý Thất Dạ trịnh trọng như thế, báu vật trấn cảnh nơi này là cái gì? Là thứ gì đáng giá Lý Thất Dạ nghiêm túc như vậy?

Thời gian trôi qua từng phút giây, hồ nước bình thường như không xảy ra chuyện gì, như thể Dạ Dương Quy lặn xuống hồ rồi bỏ trốn.

Một lúc lâu sau nước hồ vẫn tĩnh lặng, Lam Vận Trúc thấy lo, khẽ hỏi:

- Có khi nào Dạ Dương Quy lặn xuống nước rồi bỏ trốn không?

- Ta không lo nó trốn.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Giờ cho nó mười lá gan cũng không dám trốn khỏi tay ta.

Lý Thất Dạ vẫn không rời mắt khỏi hồ nước.

Lam Vận Trúc tò mò hỏi:

- Báu vật trấn cảnh nơi này là cái gì?

Lam Vận Trúc tin tưởng Lý Thất Dạ không phải loại tầm mắt hẹp hòi, báu vật bình thường khó khiến hắn động lòng. Thứ đánh động được Lý Thất Dạ chắc chắn là độc nhất vô nhị.

Lý Thất Dạ ngần ngừ:

- Không biết.

Cuối cùng Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Hy vọng giống với thứ ta tưởng tượng, mong là vậy.

Lam Vận Trúc chấn động. Lý Thất Dạ do dự khiến Lam Vận Trúc hiểu nhiều điều, biểu tình như thế hiếm khi lộ ra trên mặt hắn. Lý Thất Dạ không phải loại người do dự thiếu dứt khoát, bây giờ hắn ngần ngừ tỏ rõ không nắm chắc, không đủ tự tin.

Từ khi Lam Vận Trúc quen Lý Thất Dạ đến bây giờ chưa từng thấy có lúc nào hắn thiếu tự tin, không nắm chắc. Khi Lý Thất Dạ nói muốn hủy diệt Vạn Cốt Hoàng Tọa cũng tràn đầy tự tin tuyệt đối.

Lần này người đá khổng lồ nhìn vẻ mặt Lý Thất Dạ do dự, là cái gì làm hắn không tự tin?

Ầm!

Nguyên bí cảnh lắc lư, dường như có cái gì lay động bí cảnh. Bí cảnh bị lay động, hồ nước dậy sóng, nước hồ bắn lên cao, bọt nước tung tóe.

Lý Thất Dạ mừng rỡ:

- Thành công!

Lý Thất Dạ vội đứng dậy nhìn chằm chằm vào hồ nước gợn sóng.

Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân cũngc căng thẳng theo. Hai người nhìn hồ nước dậy sóng, chờ Dạ Dương Quy xuất hiện.

Một lúc lâu sau nước hồ bằng phẳng trở lại, Dạ Dương Quy trồi lên, bơi tới gần bờ.

Nhìn ra được Dạ Dương Quy rất mệt mỏi, bơi một li làm nó mất nhiều sức lực. Mai rùa do trật tự thần liên đan thành hoàn toàn vỡ ra, cơ thể Dạ Dương Quy nứt từng cái khẽ. Dù Dạ Dương Quy nuốt vào ngân hà vạn vật thủy nhưng vết thương khó thể nhanh chóng khép lại.

Rõ ràng Dạ Dương Quy bị thương, ngọn lửa trên người nó vụt tắt. Nếu trước khi đi vào Dạ Dương Quy không uống một giọt ngân hà vạn vật thủy thì có mười cái mạng cũng chết trong hồ.

Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân rất rung động, bọn họ chấn động không phải Dạ Dương Quy bị thương mà thứ trên cây khô giống bàn tay.

Bàn tay cây khô nâng một thứ tỏa tiên quang vô tận, từng đợt tiên đạo pháp tắc chảy xuôi. Mỗi tiên đạo pháp tắc diễn biến đại đạo huyền diệu nhất trần đời, từng tiên đạo pháp tắc có thể đè sụp chư thiên, điên đảo âm dương. Dường như tiên đạo pháp tắc này phát ra từ người vô thượng tiên nhân.

Nhìn các tiên đạo pháp tắc, thiên tài như Lam Vận Trúc cũng không chịu nổi chân mềnh nhũn. Tiên đạo pháp tắc làm người ta kính sợ, khi tiên đạo pháp tắc đến gần ai cũng cảm nhận được nó trấn áp đại đạo thân mình, như thể pháp tắc, đại đạo của mình vùng vẫy rít gào dưới thần uy tiên đạo pháp tắc.

Lam Vận Trúc tu luyện thiên mệnh bí thuật nhưng không thể đối kháng với tiên đạo pháp tắc đó, thiên mệnh bí thuật không chống lại nổi, đáng sợ biết mấy.

Trong tiên quang vô tận loáng thoáng có thứ gì nhưng không thấy rõ được. Tiên quang rực rỡ chói lòa, Lam Vận Trúc buộc phải mở thiên nhãn ra Lam Vận Trúc dùng thiên mệnh bí thuật thúc giục thiên nhãn mới thấy rõ thứ trong tiên quang rực rỡ.

Đó là một quyển sách, một quyển sách cổ xưa. Trông quyển sách hồn nhiên thiên thành, ai nhìn nó cũng không giống sách mà vật thiên địa tạo hóa. Quyển sách này đặt ở đâu đều hòa cùng thiên địa, như tùy thời tùy chỗ dung hợp với thiên địa.

Lam Vận Trúc không thể tưởng tượng khi quyển sách mở ra sẽ có uy lực như thế nào, hoặc khi quyển sách mở ra thiên địa kinh, vạn giới vô thanh, trời đổ huyết lệ, đất run rẩy.

Tóm lại Lam Vận Trúc không thể tưởng tượng khi quyển sách mở ra sẽ xảy ra chuyện kinh thế hãi tục gì.

Lý Thất Dạ nhìn thứ cây cô nâng, kích động nhỏ giọng nói:

- Đúng . . . Đúng thật, đúng như suy đoán, thật sự có!

Năm xưa Lý Thất Dạ làm Âm Nha quen iết chủ nhân Tổ Lưu, cùng nhau trải qua nhiều chuyện. Chủ nhân Tổ Lưu từng nói trong một bí cảnh đệ nhất hung mộ giấu một quyển sách, Lý Thất Dạ luôn tìm nó. Một quyển sách độc nhất vô nhị, một quyển sách tiên đế thèm thuồng, không tiếc mọi cái giá để giành lấy.

Sau này Lý Thất Dạ không chỉ một lần vào đệ nhất hung mộ, có lần hắn không lấy báu vật gì, chỉ nghiên cứu lặp đi lặp lại điểm dừng chân của thi huyết vân. Cuối cùng trời không phụ lòng người, Lý Thất Dạ thăm dò được một bí cảnh.

Có một lần Lý Thất Dạ cùng Thiên Lý tiên đế đến đây, tiếc rằng hắn không chiếm được quyển sách. Lý Thất Dạ luôn canh cánh trong lòng, nghiên cứu rất lâu, đi nhiều chỗ, lật xem vô số sách cổ, tìm nhiều cổ bia. Cuối cùng Lý Thất Dạ biết một cách.