Bàn chân rút về, mọi người phát hiện một thanh niên thấp lùn đứng trên Dạ Hải. Thanh niên chỉ cao cỡ một nửa người bình thường, nhưng không ai dám nhìn dáng người mà coi thường thanh niên.
Thanh niên thấp bép nhưng toàn thân cơ bắp tràn ngập lực lượng, đôi tay có thể xé rách tất cả. Thanh niên có thể tay không xé rồng phân thây cọp. Đặc biệt đôi mắt thanh niên rực cháy thần diễm, thần diễm giao nhau bện thành pháp tắc, lực lượng đại đạo đáng sợ tựa sóng thần rít gào, làm người nhìn tim đập chân run.
Thấy rõ thanh niên thấp lùn kia, đám người trẻ tuổi trong Dạ Hải hút ngụm khí lạnh, biến sắc mặt nói:
- Cự Khuyết thánh tử!
Thanh niên thấp lùn nhưng không ai coi thường gã vì chiều cao khiêm tốn đó. Ngược lại, nhiều thiên tài thấy thanh niên đều biến sắc mặt, thụt lùi.
Cự Khuyết thánh địa là đế thống tiên môn nổi tiếng như cồn tại Bắc Trạch Địa, nó do bàn tay Cự Thiên tiên đế sáng tạo ra. Cự Thiên tiên đế có danh hiệu là cự thiên nhưng sự thật Cự Thiên tiên đế lùn tịt, vì tộc nhân là người lùn bẩm sinh. Từng có người gọi quỷ tộc bọn họ là quỷ tộc đinh ba tấc.
Nhưng khi Cự Thiên tiên đế chịu tải thiên mệnh, thành tựu tiên đế thì không ai dám gọi tộc đó là đinh ba tấc nữa.
Tuy Cự Khuyết thánh tử thấp bé nhưng gã là hậu đại của Cự Thiên tiên đế, là truyền nhân, là thánh tử của Cự Khuyết thánh địa. Tại Bắc Trạch Địa Cự Khuyết thánh tử nổi tiếng tâm ngoan thu lạ, có nhiều người chết trong tay Cự Khuyết thánh tử.
Truyền nhân đế thống tiên môn cũng đến làm không khí Phong Đô thành căng thẳng. Đế thống tiên môn cũng ngồi không yên, mọi người chợt nhận ra núi báu sắp xuất thế.
Bởi vậy vô số tu sĩ ùa vào biển cả bên dưới Dạ Hải, liều mạng vượt biển đến bên bờ.
Nhưng khi mọi người bơi vượt biển, chưa đến bên bờ đã bị chặn đường. Khi bọn họ vào sâu trong biển cả, bị cảnh tượng rung động. Bọn họ bị buộc phải ngừng lại, không cách nào bơi xa hơn, càng đừng nói tới lên bờ.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết ở lại Tổ Lưu làm lỡ nhiều thời gian, khi bọn họ chạy tới Dạ Hải thì thuộc tốp tu sĩ trẻ tuổi đến muộn.
Hai người đến Dạ Hải, Thu Dung Vãn Tuyết không dám tin vào mắt mình. Bọn họ từng bắt cá một tháng tại đây, sắp thói quen nước biển đen như mực.
Nhưng lúc này Dạ Hải sóng xanh dập dờn, nước biển trong veo, chim bay cá lội. Dạ Hải từng khiến người cẩn thận lúc này thành thắng cảnh xinh đẹp.
Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng nói:
- Là cái gì biến Dạ Hải thành như vậy?
Lý Thất Dạ nhìn Dạ Hải phía xa, hắn có nghe nói vòng xoáy trong Dạ Hải, về đại bí cảnh bên dưới Dạ Hải thì hắn biết nhiều hơn mọi người.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết cùng đến Dạ Hải, chợt nghe có tiếng reo vui:
- Tộc trưởng, tộc trưởng, Lý huynh, Lý huynh, chúng ta ở đây!!!
Có người phất tay, chạy tới gần Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết.
Sáu người đó là nhóm Bành Tráng. Bọn họ quanh quẩn bên bờ biển, thấy Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết thì hưng phấn chạy đến.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng phấn khởi nói:
- Tộc trưởng, Lý huynh, các người đến rồi, chúng ta chờ đã lâu!
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, cười nói:
- Xem ra các người có thu hoạch không nhỏ, bảo quang khắp người.
Bành Tráng gãi đầu, vui vẻ nói:
- Cũng nhờ Lý huynh chỉ điểm chúng ta tìm đúng chỗ, hì hì, cá Dạ Dương đúng là thứ tốt.
- Không được vô lễ, xưng công tử!
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng, trầm giọng nói:
- Lý công tử là ân nhân lớn của Tuyết Ảnh quỷ tộc chúng ta, sau này không được càn rỡ biết không?
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng cùng nhìn Lý Thất Dạ, bọn họ không biết hắn đã làm gì nhưng không dám làm trái lời tộc trưởng, đề sửa miệng.
Bành Tráng hớn hở, hưng phấn hỏi:
- Công tử, trong Dạ Hải xuất hiện một vòng xoáy có thể đi thông lòng đất, chỗ đó là đại dương mênh mông, nghe nói là một đại bí cảnh. Nhiều người nói bên trong sắp ra núi báu, chúng ta có đi thám hiểm thử không?
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng sớm đi mở mắt, nhưng đạo hạnh mỏng, bọn họ không dám lỗ mãng. Đám người Bành Tráng quanh quẩn bên Dạ Hải chờ tộc trưởng đến rồi tính.
Lý Thất Dạ cười cười không nói, đến bên bờ Dạ Hải, múc nước lên uống một ngụm nhấm nháp.
- Vạn tiên quy nguyên thảo, chư thần phục ma thụ, thiên cứu vô song thủy, bách đạo cực bằng huyết . . .
Lý Thất Dạ nhấm nháp kỹ mùi vị trong nước biển, chấn động. Thứ ẩn chứa trong nước siêu tuyệt thế.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng còn đỡ, Lý Thất Dạ nói mấy cái tên bọn họ chưa từng nghe qua. Thu Dung Vãn Tuyết thì giật nảy mình, Lý Thất Dạ đọc tên mấy thứ vô thượng tiên vật hiếm có muôn đời, nàng chưa từng thấy qua mà chỉ nghe tên. Những thứ này là tiên vật cả đời Thu Dung Vãn Tuyết cũng không với tới được.
Khi Lý Thất Dạ đọc từng cái tên, Thu Dung Vãn Tuyết run rẩy. Sao nước biển Dạ Hải lại có mấy thứ này?
Lý Thất Dạ chép miệng:
- Còn có lá non Thế Giới Thụ!
Lý Thất Dạ lẩm bẩm:
- Má ơi, Tiểu Quỷ bỏ vốn lớn, thứ như vậy phải tìm mấy đời mới đủ, dù là tiên đế không thể tìm được hết trong vòng một thời đại.
Khi Lý Thất Dạ nếm mùi lá non Thế Giới Thụ trong nước biển liền biết ai ra tay, trước đó trong lòng hắn đã có phỏng đoán, bây giờ uống nước Dạ Hải càng khẳng định là Tiểu Quỷ ra tay.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động hỏi:
- Ý công tử Dạ Hải biến trong liên quan đến Tiểu Quỷ?
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Là Tiểu Quỷ ra tay. Tiểu Quỷ ơi Tiểu Quỷ, ngươi vẫn không chết tâm, đây là đang tìm chết.
Lý Thất Dạ nhìn Dạ Hải, nhỏ giọng nói:
- Phải tìm Tiểu Quỷ mới được.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng không biết Tiểu Quỷ là ai, nghe nói Lý Thất Dạ sẽ đi biển cả dưới lòng đất thì phấn khởi.
Bành Tráng nói ngay:
- Chúng ta xuất phát ngay bây giờ?
- Nên chuẩn bị một chút đã.
Nữ đệ tử duy nhất lên tiếng:
- Mười mấy ngày nay có nhiều người đi vào, có cả truyền nhân đại giáo cường quốc. Nghe nói xảy ra mấy trận đại chiến, nhiều người chết.
Đệ tử khác nói:
- Đúng rồi, không chỉ thiên tài như Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử đến, Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử cũng tới. Bọn họ là truyền nhân đế thống tiên môn, hậu đại tiên đế, nghe nói sắp vô địch.
Bành Tráng gật gù đồng ý:
- Đúng rồi, má ơi, Quỷ Trùng Ma Tử rất đáng sợ, còn sợ hơn cả quỷ. Sau này ta gặp Quỷ Trùng Ma Tử không dám nhìn mặt hắn.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng dặn dò:
- Các người đừng thêm phiền cho công tử, bây giờ Phong Đô thành là đất thị phi, nguy hiểm khó đoán. Các người rời khỏi Phong Đô thành trước đi, hội hợp với nhóm Trí lão.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Tộc trưởng của các người nói có lý, các người không nên đi chỗ đó. Nếu đi, ta không bảo đảm an toàn cho các người, nơi đó nguy hiểm hơn cả Dạ Hải trước kia.
Thu Dung Vãn Tuyết ra lệnh:
- Công tử sắp làm chuyện lớn, các người đừng để công tử nhọc lòng thêm. Đi về trước.
Thu Dung Vãn Tuyết biết tình huống nghiêm trọng, nàng không hy vọng công tử nhà nàng bị nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng phân tâm mất mạng trong Phong Đô thành.