Âm Nguyệt hoàng tử tiêu sái nói:
- Nếu Lý công tử là khách quý của Tuyết Ảnh quỷ tộc, Thu Dung cô nương không đồng ý để Hắc Vân thiếu chủ mang hắn đi.
Âm Nguyệt hoàng tử hắng giọng:
- Nhưng chuyện này thì ông nói ông có lý, bà bảo bà có lý, rất khó quyết định. Thôi thì thế này, bản nhân bất tài nguyện ý quyết định thay hai bên. Nếu Lý công tử nhân tộc không trộm đồ của Hắc Vân tộc thì xin hãy lấy thứ gì ra làm bảo chứng.
Một đệ tử Tuyết Ảnh quỷ tộc hỏi xen vào:
- Lấy cái gì làm bảo chứng?
Âm Nguyệt quỷ tộc đột nhiên nhúng tay vào, rõ ràng tình huống không tốt cho Lý Thất Dạ.
Âm Nguyệt hoàng tử mỉm cười nói:
- Nếu chỗ này là Phong Đô thành thì dùng thứ trong Phong Đô thành làm bảo chứng đi. Lý công tử vớt cá Dạ Dương và con rùa vừa rồi làm bảo chứng, nếu Lý công tử trong sạch thì tùy thời sẽ trả lại cho Lý công tử. Đương nhiên nếu Lý công tử có tật giật mình chạy trốn thì vừa lúc bồi thường tổn thất cho Hắc Vân tộc, Thu Dung cô nương không cần gánh trách nhiệm.
Âm Nguyệt hoàng tử cười hỏi Thu Dung Vãn Tuyết:
- Thu Dung cô nương có đồng ý không?
Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng, nàng không tầm thường. Thu Dung Vãn Tuyết đã hiểu, trộm cắp gì, Hắc Vân quỷ tộc mất báu vật gì chỉ là cái tròng Âm Nguyệt hoàng tử và Hắc Vân thiếu chủ đặt ra. Đi một vòng lớn hai người vẫn hướng về con rùa.
Thu Dung Vãn Tuyết nghĩ sơ liền hiểu. Trong Dạ Hải chỉ có cá Dạ Dương, nên Lý Thất Dạ vớt ra một con rùa chắc chắn là thứ ghê gớm, Âm Nguyệt hoàng tử thèm muốn có con rùa này.
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu, trầm giọng nói:
- Âm Nguyệt hoàng tử, việc này không thể chỉ bằng lời của mình Hắc Vân thiếu chủ là giữ lại thứ quý trọng của Lý công tử. Nếu Âm Nguyệt hoàng tử thật lòng muốn làm trọng tài thì Tuyết Ảnh quỷ tộc ta sẵn sàng chịu trách nhiệm. Lý công tử làm khách của Tuyết Ảnh quỷ tộc, nếu Hắc Vân tộc có bằng chứng tùy thời đến Tuyết Ảnh quỷ tộc đòi người.
- Thu Dung cô nương, việc này thật khó xử.
Âm Nguyệt hoàng tử lắc đầu, nói:
- Ta tin tưởng Thu Dung cô nương, nhưng không có ngahĩ là ta tin nhân loại. Nếu hắn không chịu lấy vật bảo chứng vậy phải đi theo ta.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng giận run người, mắt ốc bưu trừng Âm Nguyệt hoàng tử, rõ ràng bọn họ muốn hãm hại Lý Thất Dạ.
Thu Dung Vãn Tuyết che trước mặt Lý Thất Dạ, thái độ kiên quyết.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
- Âm Nguyệt hoàng tử, nếu Lý công tử là khách quý của Tuyết Ảnh quỷ tộc thì Tuyết Ảnh quỷ tộc chúng ta sẽ chịu trách nhiệm an toàn của hắn. Tuyết Ảnh quỷ tộc ta sẽ không để bất cứ ai mang Lý công tử đi!
Âm Nguyệt hoàng tử nét mặt sa sầm nói:
- Thu Dung cô nương, ta rất ái mộ cô nương, muốn giúp cô nương, nhưng việc này không nhỏ. Nếu Thu Dung cô nương cứ khăng khăng che chở tên trộm nhân tộc thì dù ta muốn giúp Thu Dung cô nương, sợ là chư lão trong tộc sẽ hỏi tội. Nếu Tuyết Ảnh quỷ tộc cứ nhất quyết đối địch với toàn quỷ tộc, sau này sợ là trong U Thánh giới không còn chỗ dứng cho Tuyết Ảnh quỷ tộc. Khi ấy Thu Dung cô nương có muốn bình ổn chuyện này cũng khó, Thu Dung cô nương sẽ phải trả giá đắt hơn!
Thu Dung Vãn Tuyết tức giận hỏi:
- Âm Nguyệt hoàng tử đang uy hiếp ta sao?
Tuy Tuyết Ảnh quỷ tộc là một tộc nhỏ nhưng không có nghĩa là bọn họ không chủ kiến.
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết che trước mặt mình như gà mẹ bảo vệ gà con, hắn mỉm cười.
Lý Thất Dạ vỗ vai Thu Dung Vãn Tuyết, ung dung cười nói:
- Thu Dung tộc trưởng, giao chuyện nhỏ này cho ta đi.
Thu Dung Vãn Tuyết hơi lo lắng nói:
- Nhưng mà . . .
Lý Thất Dạ xua tay ngăn Thu Dung Vãn Tuyết, hắn cười bước ra, biếng nhác nhìn đám người Âm Nguyệt hoàng tử.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Ta cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc cút ngay hoặc ta tự tay giết các ngươi! Biết điều thì biến thật xa, nếu chọc giận ta sẽ diệt toàn tộc các người!
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng trợn tròn mắt, Lý Thất Dạ nói quá kiêu ngạo, bá khí. Thu Dung Vãn Tuyết ngây người, nàng thầm lo lắng. Lý Thất Dạ hoàn toàn trở mặt với đối phương.
Đối với Thu Dung Vãn Tuyết, Hắc Vân quỷ tộc không có gì nhưng Âm Nguyệt quỷ tộc không dễ chọc. Âm Nguyệt hoàng tử không chỉ đại biểu mình gã, sau lưng gã có một tông tộc cường đại, đây là lực lượng một nước.
Bị tiểu tử nhân tộc coi khinh, Âm Nguyệt hoàng tử nổi giận:
- Hứ không biết sống chết! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa . . .
Huyết khí tăng vọt, khí thế vương giả cuồn cuộn.
Nhưng Âm Nguyệt hoàng tử chưa nói hết câu thì á một tiếng, gã bị Lý Thất Dạ bóp cổ, bị hắn nhấc lên cao.
Tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, không ai nhìn rõ ràng, không rõ hắn ra tay như thế nào. Chỉ thấy bây giờ một tay Lý Thất Dạ nhấc bổng Âm Nguyệt hoàng tử lên.
Thấy hoàng tử gặp nạn, đệ tử Âm Nguyệt quỷ tộc giật mình kêu lên:
- Dừng tay!
Mấy chục đệ tử lao lên, tất cả đệ tử lấy bảo binh ra giết hướng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn đám đệ tử Âm Nguyệt quỷ tộc xung phong, bàn tay xòe ra, một tay che trời, nháy mắt tóm gọn các đệ tử Âm Nguyệt quỷ tộc trong bàn tay.
Xoẹt!
Nhứng đệ tử Âm Nguyệt quỷ tộc lấy bảo binh xông lên chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bọn họ và bảo binh bị Lý Thất Dạ bóp bể thành bãi máu.
Biến dị đột ngột làm mọi người sợ ngây ngẩn. 14 bị Lý Thất Dạ bóp cổ càng mặt trắng bệch, tè ra quần.
Âm Nguyệt hoàng tử sợ teo tim, lắp bắp nói:
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Nếu ngươi dám đối . . . Đối địch với quỷ tộc . . . U Thánh giới sẽ . . . Sẽ không chứa ngươi . . .
Lý Thất Dạ hờ hững nhìn Âm Nguyệt hoàng tử, cười ung dung nói:
- Đối địch với quỷ tộc? Một tiểu tộc như Âm Nguyệt quỷ tộc các ngươi không có tư cách đối địch với ta. Hơn nữa đối địch với quỷ tộc thì sao? Ai chắn đường ta, đừng nói là quỷ, xem như là chư thần, tiên vương thì ta vẫn giết không tha!
Âm Nguyệt hoàng tử sợ mất hồn mất vía:
- Ngươi . . .!
Âm Nguyệt hoàng tử chưa nói hết câu thì phụt một tiếng, nắm ngón tay Lý Thất Dạ co lại bóp bể gã thành bãi máu.
Hắc Vân thiếu chủ, mười mấy đệ tử Âm Nguyệt quỷ tộc sợ chết khiếp, tè ra quần:
- Má . . . Má . . . Má . . . ơi, chúng . . . Chúng . . . Chúng ta mau chạy đi!
Bọn họ tỉnh táo lại, cả đám lật đạt bỏ chạy.
Lý Thất Dạ nhếch mép, biếng nhác nói:
- Nếu đã đên thì đừng đi.
Lý Thất Dạ búng tay cái bóc, đám người Hắc Vân thiếu chủ chưa chạy hai bước đã thành mấy bãi máu.
Lý Thất Dạ giải quyết xong đám Âm Nguyệt hoàng tử, phủi tay, mỉm cười nói:
- Đối địch với ta không phải hành động sáng suốt.
Đối với Lý Thất Dạ thi đây là chuyện nhỏ như con thỏ.
Thu Dung Vãn Tuyết, nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng đều sợ hết hồn. Nhiều người bị Lý Thất Dạ tiêu diệt trong chớp mắt. Hắc Vân thiếu chủ hay Âm Nguyệt hoàng tử không có sức chống cự trong tay Lý Thất Dạ, bọn họ như con kiến, thậm chí không bằng con kiến.