Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:
- Năm tháng vô tình, không ngờ sẽ quay lại đây.
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, trong hỗn độn vọng ra thanh âm:
- Quay về là tốt rồi.
Lúc này trong hỗn độn có một cái bóng, hỗn độn quanh quẩn bóng dáng đó nên không thấy rõ là nam hay nữ, chỉ nhìn thấy cái bóng mông lung.
Nếu các trưởng lão Thiên Lý Hà nhìn thấy bóng dáng đó sẽ giật nảy mình vì gióng y hệt tổ sư Thiên Lý tiên đế.
Lý Thất Dạ nhìn bóng dáng trong hỗn độn, hắn lặng im.
Cái bóng trong hỗn độn mở miệng nói:
- Chúc mừng ngươi, rốt cuộc ngươi lấy lại thân thể, chỉ tiếc, ta không thể đợi đến hôm nay.
- Vạn cổ trôi qua, Thiên Lý, ngươi vẫn ở đây.
Lý Thất Dạ thở dài:
- Ngươi vốn không còn trong thế gian này.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nói:
- Ta biết.
Thanh âm cái bóng ẩn trong hỗn độn rất có tiết tấu, dường như là luân âm đại đạo, người ta không nghe ra đó là nam hay nữ.
- Ta chờ ngươi trở về.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nói:
- Ở đây, tuy ta đã mất nhưng y chí dựa vào chấp niệm với mảnh đất này vẫn còn tồn tại.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, cười nói:
- Hoặc chờ ở đây vì không hy vọng ta lấy đi những thứ kia?
Cái bóng ẩn trong hỗn độn im lặng thật lâu sau nhẹ nhàng hỏi:
- Năm xưa ngươi và ta tạo nên kỳ tích này, ban đầu có mục đích gì?
Lý Thất Dạ trả lời:
- Là vì tạo nên Thiên Lý Hà nên ta chưa từng quay về. Nếu trước kia ta muốn lấy đi chúng nó thì sớm lấy rồi. Nhưng khi đồ tử đồ tôn của ngươi không đáng có được mấy thứ này thì ta sẽ lấy chúng nó đi.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy bây giờ Thiên Lý Hà đáng gái ngươi để chúng nó lại không? Sinh linh trong thiên địa này không còn chúng thì nhiều sinh linh không thể thành đạo.
Lý Thất Dạ im lặng, thật lâu sau hắn nhẹ giọng nói:
- Ta biết ngươi để chấp niệm lại đây, ta quay về cũng vì muốn gặp cố nhân.
Lý Thất Dạ buồn bã thở dài.
- Ngươi có thể tiếp tục để chúng nó lại là phúc của Thiên Lý Hà, là pchú lợi cho tất cả sinh linh trong thiên địa này.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nói:
- Mảnh sơn hà này làm ta lưu luyến.
Lý Thất Dạ im lặng thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Vậy để chúng nó lại đây đi.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
- Dường như ta không thể từ chối yêu cầu của ngươi.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nhẹ giọng nói:
- Nhưng, năm xưa ngươi từ chối.
Thanh âm rất nhẹ.
Nhắc đến chuyện cũ, Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Tuy ngươi là tiên đế nhưng nên biết tiên ma động bất tử, ngươi cũng khó thành công. Dù thành công thì ngươi sẽ mất mạng, như lúc xưa ta bồi dưỡng nhóm Minh Nhân. Ta không có ý định để bọn họ đi chịu chết vì ta.
- Ngươi cũng vậy. Mỗi thời đại rất khó ra một vị tiên đế. Tiên đế tồn tại không chỉ là vô địch cửu giới, cũng để trấn thủ thiên địa, ngươi nên hiểu điều này. Dùng một vị tiên đế đổi lại ta, đây không phải điều ta muốn thế giới này còn nhiều chuyện vui vẻ, rất nhiều chuyện chúng ta cần làm. Một con quạ cũng tốt, một vị đế sư cũng thế, đối với ta thì ta bồi dưỡng người không phải công cụ, càng không là kẻ chết thay.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài.
Thật lâu sau cái bóng ẩn trong hỗn độn khẽ hỏi:
- Ngươi có cô độc không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Khi đã thói quen sẽ không thấy cô đơn. Trăm ngàn vạn năm qua có Minh Nhân, Thon Nhật, có những người giống như ngươi cùng ta vượt qua, ta nên vui vẻ mới đúng.
Thật lâu sau cái bóng ẩn trong hỗn độn thở dài, trong tiếng than thở chất chứa buồn bã.
Một lúc lâu sau cái bóng ẩn trong hỗn độn mở miệng nói:
- Ta tìm một thứ cho ngươi.
Một thứ bay ra từ hỗn độn, rơi xuống trước mặt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn thứ đó, rung động kêu lên:
- Thiên tàng bình!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt ve cổ bình.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn nói:
- Ta biết ngươi tìm thứ này rất lâu, sau khi ngươi ngủ say ta từng mở thiên địa, cuối cùng trời không phụ lòng người đã tìm được.
Lý Thất Dạ cẩn thận cất thiên tàng bình đi, cười nói:
- Ngươi không nói chuyện này ta cũng quên mất, năm xưa ta rất có hứng thú với nó. Ta muốn nghiên cứu Thiên Tàng sơn trong truyền thuyết, sau nay ta gác nó qua một bên.
Cái bóng ẩn trong hỗn độn bật cười, thanh âm cực kỳ êm tai:
- Bởi vì ngươi là một người bận rộn.
Lý Thất Dạ mỉm cười, mọi chuyện năm xưa còn rõ ràng trước mắt, tiếc rằng thời gian xa xôi bị phủ bụi sâu trong ký ức, hôm nay gợi lên dĩ vãng.
Một lúc lâu sau cái bóng ẩn trong hỗn độn hỏi:
- Ta nhìn ngươi được không?
Lý Thất Dạ nhìn cái bóng ẩn trong hỗn độn, yên lặng thật lâu sau thở dài, đi vào hỗn độn.
Trên thần điện hoàng kim, Lam Vân Trúc ngửa đầu nhìn hoàng kim thần liễu, nàng thấy một con tinh linh như hải quỷ bay lượn.
Không, đó không phải hai quỷ mà là âm dương tiên quỳ, hơn nữa còn là âm dương tiên quỳ hoàng. Nhìn thấy nhiều âm dương tiên quỳ hoàng làm Lam Vân Trúc rung động.
Giá trị một con âm dương tiên quỳ hoàng hơn hẳn bát biến hồn thảo nhiều, ngang ngửa với dược vương hai, ba trăm vạn năm. Đây còn là âm dương tiên quỳ hoàng đã chuyển thành màu vàng ròng, loại tiên quỷ hoàng này quý giá hơn dược vương hai, ba trăm vạn năm.
Thiên Lý Hà hay có người lặn xuống âm dương đàm bắt tiên quỷ nhưng ít khi bắt được âm dương tiên quỳ hoàng, càng đừng nói đến âm dương tiên quỳ hoàng vàng ròng.
Lam Vân Trúc nhìn thấy nhiều âm dương tiên quỳ hoàng thì rất rung động, nàng muốn bắt vài con về. Nhưng mặc cho Lam Vân Trúc thi triển thần thông như thế nào đều không bắt được âm dương tiên quỳ hoàng bay dưới hoàng kim thần liễu.
Lam Vân Trúc đang vắt óc nghĩ cách bắt một con âm dương tiên quỳ hoàng thì bên tai nghe tiếng Lý Thất Dạ cười nói:
- Dưới hoàng kim thần liễu thì nàng không bao giờ bắt được âm dương tiên quỳ hoàng.
Lam Vân Trúc ngoái đầu thấy Lý Thất Dạ đứng bên cạnh từ bao giờ.
Vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ là Lam Vân Trúc nổi khùng:
- Tiểu quỷ chết tiệt, dám ném ta ở bên ngoài!?
Lam Vân Trúc giương nanh múa vuốt càu nhàu:
- Chờ xem bản cô nương đập bẹp ngươi.
- Nha đầu, không phải ta muốn bỏ nàng ở bên ngoài mà vì nàng không vào được.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không phải ai cũng vào thần điện hoàng kim được.
Lam Vân Trúc tức giận ngứa răng, hừ lạnh.
Lam Vân Trúc tỉnh táo lại, nàng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hỏi:
- Ngươi đã lấy cái gì từ bên trong?
- Nhìn ta như vậy làm chi?
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vân Trúc:
- Dù ta có lây thì cũng chỉ lấy thứ thuộc về mình. Nhưng Thiên Lý Hà các người may mắn, nghĩ tình tổ sư của các người, ta để mấy thứ đó lại.
- Thật không?
Lam Vân Trúc nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Thất Dạ như muốn xem trên người hắn có giấu báu vật gì không.
Lý Thất Dạ bực tức trừng Lam Vân Trúc:
- Nếu ta muốn lây mấy thứ kia thì Thiên Lý Hà các người làm gì được ta? Xem như hết duyên phận với Thiên Lý Hà đi.
Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.