Lý Thất Dạ ung dung liếc Băng Ngữ Hạ, bình tĩnh nói:
- Không làm nữ hài tử, suốt ngày giả nam, coi chừng có ngày ta lột đồ nàng ra!
- Ngươi dám . . .!
Băng Ngữ Hạ hai tay chống hông, ưỡn ngực, khí thế hùng hổ trừng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười khổ, lắc đầu nói với các thiếu nữ:
- Các vị tỷ tỷ cứ chơi vui đi, tiểu đệ xin cáo từ.
Lý Thất Dạ quay người bỏ đi.
Lý Thất Dạ bước tới cửa, không quay đầu lại nói:
- Đi đi, chẳng lẽ nàng muốn ở lại?
Lý Thất Dạ đang nói với Băng Ngữ Hạ.
Băng Ngữ Hạ bật cười, xòe quạt, bộ dáng như công tử phiên phiên phong độ.
Băng Ngữ Hạ chắp tay với các thiếu nữ, mỉm cười nói:
- Các vị cô nương, tại hạ đi trước một bước.
Băng Ngữ Hạ rời đi.
Sau khi Lý Thất Dạ, Băng Ngữ Hạ đi, mấy chục thiếu nữ đang ngồi chưa lấy lại tinh thần, ngạc nhiên thẫn thờ.
Một lúc lâu sau các thiếu nữ tỉnh táo lại.
Công chúa nước láng giềng hỏi Trì Tiểu Điệp:
- Tiểu Điệp, hắn không phải là đường đệ của ngươi?
Trì Tiểu Điệp cười khổ nói:
- Ta có nói phải bao giờ?
Các thiếu nữ xôn xao hỏi Trì Tiểu Điệp:
- Trì điện hạ, hắn là ai? Có lai lịch gì?
- Hắn thậm chí không để Hổ Khiếu tông vào mắt, chắc xuất thân từ đế thống tiên môn?
Trì Tiểu Điệp thầm thở dài. Đâu chỉ là Hổ Khiếu tông, ít có tồn tại nào lọt vào mắt Lý Thất Dạ được.
Một thiếu nữ nghịch ngợm nói:
- Tiểu Điệp hay đi chung với hắn, là vị hôn phu của tỷ sao? Hai người suốt ngày ở chung, hay đã . . .
Mặt Trì Tiểu Điệp đỏ rực, quát khẽ:
- Đừng nói bậy bạ, bị người ta nghe thấy thì không hay!
Lòng Trì Tiểu Điệp buồn bã khẽ thở dài, đương thời có nữ nhân nào trị được Lý Thất Dạ?
Lý Thất Dạ trở về trong viện trên ngọn núi trong Đại Thế viện, Băng Ngữ Hạ đi theo hắn. Nàng đi một mình, không có mỹ nữ nào đi cùng.
- Hiếm khi thấy nàng không mang theo nữ hài tử nào.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, liếc Băng Ngữ Hạ:
- Nói đi, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng quanh co.
Băng Ngữ Hạ thẳng thắn:
- Chúng ta hợp tác không?
Băng Ngữ Hạ đi một mình không phải vì xem náo nhiệt, nàng có chuyện cần bàn với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Hợp tác? Hợp tác cái gì?
Lý Thất Dạ cứ tưởng Băng Ngữ Hạ nói về Tiệt Thiên Bi.
Băng Ngữ Hạ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nói:
- Ngươi không phải tình cờ vào Đại Thế viện đúng không? Chẳng lẽ ngươi không đến vì Hư Không Môn Thiên Đạo Viện?
Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ trước mắt mình. Khí chất, phong độ đó hơi giống Băng Vũ tiên đế năm xưa.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Hư Không Môn luôn là truyền thuyết, trên đời này không ai biết nó là thật hay giả. Bây giờ nói về Hư Không Môn, nàng không thấy hơi sớm sao?
- Nếu Hư Không Môn chỉ là truyền thuyết thì ngươi sẽ có mặt tại đây sao?
Băng Ngữ Hạ không phải loại người làm bộ làm tịch, nàng có thể trở thành truyền nhân của Băng Vũ cung đúng là có điểm ghê gớm.
- Ta hơi có hứng thú rồi.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Thiên Đạo Viện có nhiều người như vậy tại sao cố tình tìm ta? Chắc không phải vì ta quá đẹp trai đi?
Băng Ngữ Hạ bật cười, nàng giả nam trang ba phần sáng sủa, bảy phần nhu mì.
Băng Ngữ Hạ nói:
- Ngươi không dính gì đến đẹp trai, hơn nữa những cái gọi là truyền nhân cổ quốc, cự tử đại giáo không lọt vào mắt ta được. Đa số là mặt ngoài trang nghiêm đạo mạo nhưng toàn làm chuyện ngươi lừa ta gạt, bụng dạ khó lường.
- Thú vị.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Tại sao ta phải hợp tác với nàng? Nói thẳng ra Băng Vũ cung ghê gớm thật, nàng cũng là một nữ hài tử lợi hại, thực lực không tầm thường, nhưng muốn hợp tác với ta không dễ như vậy. Nói một câu, ta không thiếu ngươi. Nếu ta muốn kêu người thì có thể gọi đến lão quái vật mạnh hơn nàng.
Băng Ngữ Hạ cười nói:
- Ta biết ngươi kiêu ngạo, ngươi làm nhiều chuyện kiêu ngạo trong Trung Đại Vực.
Băng Ngữ Hạ đã phái người đi hỏi thăm chuyện Lý Thất Dạ trong Trung Đại Vực, vì tìm hiểu điều này làm nàng bỏ nhiều công sức.
Băng Ngữ Hạ mỉm cười nói:
- Nhưng có một thứ người khác không cho ngươi được, báu vật trấn cung của Băng Vũ cung ta! Nếu ngươi muốn vào Hư Không Môn không chừng cần có cái này.
- Xem ra lão già, cô nương già Băng Vũ cung rất xem trọng nàng, cho nàng mang theo thứ đó.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Hơi thú vị, được, ta cho nàng một phần, theo ta.
Băng Ngữ Hạ nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Được Hư Không Môn, ngươi chia cho ta cái gì?
Lý Thất Dạ phẩy tay ngắt lời Băng Ngữ Hạ:
- Tiểu nha đầu, đừng bàn điều kiện với ta. Nói thẳng ra Hư Không Môn có thật hay không ta nắm chắ nhiều hơn nàng. Tuy báu vật trấn Băng Vũ cung lợi hại nhưng thứ ta có thể dùng không kém hơn Băng Vũ cung. Ta cho nàng một phần vì cảm thấy nha đầu nàng không tệ, nếu không bằng vào thứ của Băng Vũ cung mà muốn chia Hư Không Môn với ta? Đã hiểu chưa?
Lý Thất Dạ nói rất bá khí, người ngoài nghe sẽ cảm thấy hắn cuồng. Băng Vũ cung chính là đế thống tiên môn, có thể tưởng tuợng báu vật trấn cung lợi hại cỡ nào.
Băng Ngữ Hạ không hề tức giận, nàng nhìn Lý Thất Dạ thật lâu sau gật đầu, nói:
- Được, một lời đã định!
Bốp!
Băng Ngữ Hạ cứng người, lại bị Lý Thất Dạ vỗ mông.
Băng Ngữ Hạ nhảy cẫng lên, tức giận trừng Lý Thất Dạ:
- Tiểu quỷ, làm gì vậy?
Lý Thất Dạ vỗ tay còn vương dư âm xúc cảm, nói:
- Nha đầu, đừng bắt chước Băng Vũ tiên đế, là cô nương đi giả nam trang làm gì?
Băng Ngữ Hạ bị chọc giận mặt đỏ rực, ngực phập phồng, bực tức trừng Lý Thất Dạ.
Băng Ngữ Hạ nói:
- Tiểu quỷ đừng ra vẻ cụ non, ta lớn tuổi hơn ngươi!
Băng Ngữ Hạ nói xong oán hận xoay người rời đi.
Lý Thất Dạ dở khóc dỡ cười, cô nương này càng lúc càng giống Băng Vũ tiên đế.
Băng Ngữ Hạ rời đi, Lý Thất Dạ định tu luyện nhưng mấy tỷm uội của Trì Tiểu Điệp xông vào viện, biểu tình hốt hoảng.
Các nàng thấy Lý Thất Dạ như gặp cứu tinh, vội nói:
- Nguy rồi, nguy rồi, xảy ra chuyện lớn!
Thấy mấy thiếu nữ bối rối hoảng hốt, Lý Thất Dạ cười nói:
- Các cô nương, có gì từ từ nói, trời sập xuống có cao nhân chống.
- Không kịp, vừa đi vừa nói!
Các thiếu nữ mặc kệ Lý Thất Dạ có đồng ý hay không, các nàng vội kéo hắn chạy ra ngoài, bộ dáng vội vã.
Lý Thất Dạ bị mấy thiếu nữ kéo ra ngoài, hắn bất đắc dĩ nhanh chân chạy theo.
- Xảy ra chuyện lớn gì?
Các thiếu nữ vừa lôi Lý Thất Dạ đi vừa nói:
- Trì điện hạ và Hoàng Phủ Phượng lên Đoạn Long đài!
- Đoạn Long đài?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Lá gan không nhỏ, xem lời ta nói như gió thoảng bên tai, cho rằng ta nói chơi sao?
Mấy thiếu nữ vội bảo:
- Ngươi đi không lâu sau Hoàng Phủ Phượng quay về, còn kêu cứu binh đén. Hoàng Phủ Phượng tìm chỗ dựa lớn.
Lý Thất Dạ híp mắt hỏi:
- A? Là thần thánh phương nào?
Một thiếu nữ trả lời:
- Quỷ Phù Thụ Diêu Quang cổ quốc, sư đệ của Tổ Hoàng Võ Diệu Quang Cự Tử, một thiên tài lợi hại của Đỉnh Thế viện.