Lý Thất Dạ cười hỏi:
- A? Khác thế nào?nói nghe thử.
Tư Không Thâu Thiên nhìn quanh quất, mở miệng nói:
- Nghe nói Vực Thần của Thiên Đạo Viện sắp chết. Vực Thần Thiên Đạo Viện có khả năng bị môn hộ lần này ảnh hưởng, không chỉ chết mà còn bùng nổ. Truyền thuyết Vực Thần Thiên Đạo Viện có chút vấn đề, chưa biết chừng nó phát cuồng hủy mảnh thiên địa này.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
- Vì vậy có người định đục nước béo cò?
Tư Không Thâu Thiên nói:
- Đúng vậy! Khi đó Thiên Đạo Viện khó tự lo thân, sẽ rối loạn lên, đó là cơ hội tốt nhất để nhân lúc cháy nhà hôi của.
Lý Thất Dạ liếc Tư Không Thâu Thiên:
- Đang nói ngươi hay người khác?
Tư Không Thâu Thiên cười gượng:
- Ta làm gì có lá gan đó? Hơn nữa nhân lúc cháy nhà hôi của là chuyện của đám trộm vặt. Ta được tin bí mật là có người muốn chiếm toàn bộ Thiên Đạo Viện!
- Nuốt nguyên Thiên Đạo Viện? Chuyện đó không dễ.
Lý Thất Dạ biết rõ thực lực Thiên Đạo Viện, dù là nội tình cổ quốc chưa chắc phong phú bằng.
Tư Không Thâu Thiên nhỏ giọng nói:
- Đúng vậy! Cho nên mọi người âm thầm kết minh, một hơi mượn mấy tiên đế bảo khí, hoặc cả tiên đế chân khí.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Thật có mặt mũi, truyền thuyết gom được vài tiên đế bảo khí còn dễ, nhưng không có nhiều. Nếu muốn gom thêm vài tiên đế chân khí thì càng khó.
Tư Không Thâu Thiên nhỏ giọng nói:
- Có nhân vật ghê gớm ra mặt, nghe bảo là cường giả trong truyền thuyết bí mật du thuyết mấy truyền thừa ghê gớm. Có một số lão bất tử lánh đời thật lâu động lòng định xuất thế. Chuyện này không chỉ dính dáng đến Đông Bách Thành mà còn có Trung Đại Vực, Tây Hoang Dã, Nam Xích Địa, Bắc Uông Dương.
Lý Thất Dạ sờ cằm. Muốn nuốt Thiên Đạo Viện thì một truyền thuyết không đủ sức, dù là đế thống tiên môn cũng không nuốt nổi. Có lẽ mấy đại truyền thuyết lén hợp tác nuốt nguyên Thiên Đạo Viện.
Lý Thất Dạ cười cười:
- Cường giả trong truyền thuyết.
Thời đại đạo khó này không thể nào có cường giả trong truyền thuyết, loại tồn tại này chắc chắn là lão già chôn mình.
Tư Không Thâu Thiên nhỏ giọng hỏi:
- Công tử thấy sao?
Lý Thất Dạ liếc Tư Không Thâu Thiên, nói:
- Ngươi đứng tham gia chuyện Thiên Đạo Viện, đừng để khi đó không có thịt ăn còn bị kéo vào. Lần này môn hộ Thiên Đạo Viện mở ra ngươi đi theo ta, không chừng có chuyện cần dùng ngươi.
Tư Không Thâu Thiên gãi mũi, do dự:
- Cái này . . .
Lý Thất Dạ cười cười, dứt khoát xoay người đi. Tư Không Thâu Thiên cắn răng, giậm chân.
Tư Không Thâu Thiên hét hướng bóng lưng Lý Thất Dạ:
- Công tử có chỗ nào cần ta tùy thời gọi một tiếng là được, ta tuyệt đối không từ chối.
Lý Thất Dạ dừng lại, xoay người nhìn Tư Không Thâu Thiên, cười cười.
Lý Thất Dạ hỏi:
- Ngươi trả lại dược diệu cho Trì tiểu tử chưa?
Lý Thất Dạ đột nhiên hỏi làm Tư Không Thâu Thiên ngây người, gã chột dạ cười gượng gạo:
- Hì hì. Bẩm công tử, tiểu tử này không rảnh để ý ta, gần đây đang nồng nhiệt với nha đầu Bảo Vân thế gia, cả ngày khanh khanh ta ta như keo như sơn không xa rời, ta ngại không quấy rầy bọn họ.
- Đưa trả đi.
Lý Thất Dạ nói:
- Bắt đầu làm từ chuyện này, ta sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Tư Không Thâu Thiên hít sâu, gật đầu, nói:
- Nếu công tử đã nói vậy thì ta nhất định sẽ đưa tận tay hắn.
Lý Thất Dạ xoay người đi.
Tư Không Thâu Thiên vội nói với theo:
- Công tử có gì cần tùy thời báo một tiếng, ta ở Nhàn Thế viện!
Tư Không Thâu Thiên đi Nhàn Thế viện, Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên về điều này. Nhàn Thế viện rồng rắn hỗn tạp, có đủ loại người, tiểu tử này ẩn vào nơi đó như cá gặp nước.
Khi Lý Thất Dạ quay về Đại Thế viện thì sân đã vắng lặng, không có cảnh đẹp mỹ nữ thành đàn như sáng sớm.
Trì Tiểu Điệp hầu hạ Lý Thất Dạ tẩy rửa, mãi đến hôm nay nàng tự cho mình là người hầu bên cạnh hắn, nhưng Lý Thất Dạ chưa từng nhắc đến vị trí của Trì Tiểu Điệp như thế nào.
Lý Thất Dạ tẩy rửa xong Trì Tiểu Điệp hỏi ý hắn:
- Ngày mai ta vào thành tụ họp với tiểu tỷ muội được không?
Lý Thất Dạ khẽ hỏi:
- Tụ họp?
Trì Tiểu Điệp vội trả lời:
- Có học sinh Đại Thế viện, mấy học sinh Đỉnh Thế viện. Bọn họ là tu sĩ thế hệ trẻ đến từ Sư Hống quốc hoặc nước láng giềng, có mấy người từ hoàn thất.
Lý Thất Dạ đã hiểu, gật gù:
- Liên lạc cảm tình đi.
Đây là điểm khác nhau giữa Trì Tiểu Điệp và Lý Sương Nhan. Nếu nói Lý Sương Nhan như ngạo tuyết hàn mai thì Trì Tiểu Điệp là hồng trần giai nhân.
Trì Tiểu Điệp là công chúa của Sư Hống quốc, điểm khởi đầu không cao bằng Lý Sương Nhan. Nói cách khác, Trì Tiểu Điệp càng gần tiểu môn tiểu phái, Lý Sương Nhan thì cao cao tại thượng, cao không thể với tới trong mắt tiểu môn tiểu phái.
Trì Tiểu Điệp đi giao thiệp với người trẻ tuổi Sư Hống quốc, nước láng giếng đề ổn định địa vị cho Sư Hống quốc, tăng thêm bằng hữu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta đi cùng nàng vậy.
Trì Tiểu Điệp kinh ngạc nói:
- A?
Trì Tiểu Điệp không ngờ Lý Thất Dạ đòi đi chung.
Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Điệp, thản nhiên nói:
- Mỹ nữ như mây, oanh thanh yến ngữ, như Tiểu Nê Thu đã nói, chân đẹp trắng nõn không xem thì phí. Các nữ nhân vòng quanh là hưởng thụ, sao ta có thể bỏ qua cơ hội được?
Lời này rất háo sắc, xấu xa, đổi lại người khác nói sẽ bị đánh giá là hạ lưu dê xồm. Nhưng Lý Thất Dạ nói lại có ý khác, thản nhiên nhàn nhã, như phong hoa tuyết nguyệt, ưu nhã.
Trì Tiểu Điệp sửng sốt. Trì Tiểu Điệp không ngờ Lý Thất Dạ có mặt này, từ khi nàng đi theo hầu bên cạnh hắn, Lý Thất Dạ cho Trì Tiểu Điệp ấn tượng là cao thâm khó dò, uy như núi cao, làm người ta kính sợ. Tư Không Thâu Thiên như thế, Bành lão đạo sĩ cũng kiêng dè Lý Thất Dạ ba phần.
Rõ ràng Lý Thất Dạ nhỏ tuổi hơn Trì Tiểu Điệp rất nhiều, nhưng từ khi theo bên hắn nàng chưa từng xem hắn là một thiếu niên. Lý Thất Dạ tựa như một kẻ bề trên trang nghiêm uy nghi.
Giờ Lý Thất Dạ biến đổi làm Trì Tiểu Điệp ngây người, khác hẳn với tưởng tượng của nàng.
- Được rồi, đừng ngây người, đi ra ngoài thư giãn là chuyện tốt.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Gần đây ta khá ghiêm khắc với nàng, đi thả lỏng chút. Ta cũng là một người trẻ tuổi đang lứa thanh xuân đúng không? Chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể không đi góp vui?
Lý Thất Dạ hơi cảm thán, gần đây hắn khá nghiêm khắc với Trì Tiểu Điệp. Sau khi trở về Đông Bách Thành, thật nhiều dĩ vãng ập đến, huyết chiến phủ bụi, nhớ lại quá khứ làm lòng Lý Thất Dạ nặng trĩu.
Yêu sâu, trách cũng nhiều. Yêu đây không phải Lý Thất Dạ yêu Trì Tiểu Điệp mà là tổ tiên Trì gia, Bách Chiến Thần Hoàng, ái tướng của hắn. Lần này đến Đông Bách Thành gặp hậu nhân của Bách Chiến Thần Hoàng, Lý Thất Dạ không định bồi dưỡng Trì Tiểu Điệp, nhưng nghĩ tình Bách Chiến Thần Hoàng từng rất trung thành nên hắn đổi ý, đối xử với Trì Tiểu Điệp rất nghiêm khắc.
Trì Tiểu Điệp mỉm cười nói:
- Được rồi, ta sẽ sắp xếp ngày mai giới thiệu công tử với các tỷ muội.
Trì Tiểu Điệp trở nên thân thiết với Lý Thất Dạ hơn, xưng hô công tử rất tự nhiên.