Con đường đá nhỏ trong thôn kéo dài tới cuối thôn nhỏ, chỗ đó có một võ đài không nhỏ, võ đài này dùng đá lót thành, tuy thập phần thô ráp nhưng lại dụng tâm, mỗi một khối tảng đá đều rất lớn, hơn nữa đều rất rắn chắc, nhìn ra được, người tạo ra võ đài này rất chú tâm.
Trên võ đài có một ít cỏ dại, bên cạnh còn có một ít nông cụ đặt tán loạn, nhìn ra được, ngày bình thường võ đài này dùng phơi nông cụ.
Lúc này, trên võ đài có mười mấy hài tử, tuy tư thế ngồi rất tùy ý nhưng mỗi hài tử đều rất chú tâm.
Đây đều là hài tử trong Lưu thôn, nhỏ chỉ năm sáu tuổi, lớn có mười tuổi, bọn họ đang tập thổ nạp.
Nhìn mỗi hài tử chăm chú như thế, sẽ có người không ngờ đây chỉ là thôn nhỏ.
Trên giáo trường, Lưu Phó Hữu đang dạy bảo đệ tử, ánh mắt Lưu Phó Hữu rất sắc bén, thỉnh thoảng đảo qua người những hài tử này, hắn phát hiện có hài tử tu luyện sai lầm sẽ chỉ dẫn.
Lưu Phó Hữu là người tu luyện duy nhất trong thôn, cho nên hắn có thể truyền thụ cho hài tử trong thôn tu luyện, hắn có quyền uy rất cao trong thôn.
- Cố gắng, dùng bao lâu sẽ có tông môn đến khảo sát, đến lúc đó nếu như các ngươi bị loại, về sau không còn cơ hội, đến lúc đó các ngươi sẽ lưu lại nơi này làm ruộng! Nếu như các ngươi muốn bay lên không trung như tiên nhân, muốn đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài thì cố gắng cho ta!
Ánh mắt các hài tử sáng, Lưu Phó Hữu lập tức quát lớn.
Giọng nói của Lưu Phó Hữu lớn như sấm sét, cho nên cũng có người gọi hắn là Lưu Lôi Long.
Nghe được Lưu Phó Hữu nói chuyện như sấm sét, có hài tử tỉnh táo lại, vừa nghe đến có tông môn khảo sát, nghe thấy có thể bay như tiên nhân, những hài tử kia hưng phấn, đôi mắt bừng sáng.
Sau khi phục hồi tinh thần, những hài tử này lập tức thu liễm tâm thần, cố gắng thổ nạp, cố gắng tu luyện.
Dù sao, đây là cơ hội duy nhất giúp bọn họ rời khỏi Lưu thôn, nếu như bọn họ hiện tại không tu luyện ra một chút thành tích, vạn nhất tông môn đến khảo sát, bọn họ bị loại bỏ, từ nay về sau, chỉ sợ bọn họ chỉ có thể làm ruộng giống như phụ mẫu của mình.
Đứng xa xa, Lý Thất Dạ nhìn tất cả mọi việc, ánh mắt đảo qua những hài tử, cuối cùng lại nhìn lên người Lưu Lôi Long.
Sau khi nhìn, Lý Thất Dạ cười cười, hắn khẽ lắc đầu và không nói thêm cái gì, nhưng sau đó hắn xoay người rời đi.
Lưu thôn là thôn trang không lớn, Lý Thất Dạ chưa đi bao lâu đã đi hết, mặc dù như thế, Lý Thất Dạ rất hưởng thụ cảm giác này, nghe tiếng chim trong rừng hót, tầm mắt nhìn xa, có thể nhìn thấy những thôn dân đang làm ruộng, nhìn chó sửa gà chạy.
Tuy những thôn dân này trôi qua khổ cực, sinh hoạt không có gì đặc sắc nhưng lại rất thoải mái.
Trong thôn nhỏ này, phàm nhân sẽ không quan tâm thiên địa tồn vong, không quan tâm hắc ám khủng bố, cũng không biết trận chiến cuối cùng... Tất cả cuộc sống của bọn họ chỉ gói gọn trong vài chục năm.
Lúc này, Lý Thất Dạ hắn chỉ là phàm nhân, một phàm nhân bình thường mà thôi, cho nên hắn thoải mái hưởng thụ thời gian làm phàm nhân ngắn ngủi, hắn cũng ném tất cả lo lắng ra sau đầu.
Lý Thất Dạ bước đi rất chậm, có lẽ đây là thời khắc bước đi chậm nhất trong đời của hắn, ngẫu nhiên hắn đứng lại bên đường nhìn nước suối chảy xuôi, hơn nữa nhìn rất nhập thần.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, có phong cảnh đồ sộ ầm ầm rộng lớn nào mà hắn chưa gặp qua? Có cảnh đẹp vô song nào hắn chưa nhìn thấy? Hiện tại hắn nhìn một dòng suối bình thường rất nhập thần.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đi tới cửa thôn, cửa thôn có một tấm bia đá, không biết tấm bia đá được dựng lên bao lâu, tấm bia đá này khắc đầy văn tự.
Lý Thất Dạ đến gần xem xét, hắn nhìn thấy trên bia đá khắc một loại công pháp, đó là công pháp minh tường, tất cả chỉ có mấy trăm chữ.
Mỗi một chữ khắc vào tấm bia đá, ở bên cạnh đều có chú giải.
Sau khi xem một lúc, Lý Thất Dạ lắc đầu, hắn nhìn môn công pháp này, cảm giác quen thuộc xông thẳng lên đầu.
- Ngươi xem hiểu ‘ Vạn Vật Tâm Pháp ’ sao?
Thời điểm Lý Thất Dạ muốn quay người rời đi, hắn nghe thấy có giọng nói vang lên.
Đó là Lưu Lôi Long, hắn vẫn chưa tới gần nhưng từ xa đã nghe thấy tiếng nói của hắn, quả thật giống như sấm sét.
Lý Thất Dạ xoay người lại, cười cười, nói ra:
- Vạn Vật Tâm Pháp!
Lưu Lôi Long nhìn Lý Thất Dạ liếc, hắn gật đầu, nói:
- Đúng thế, nó chính là một trong bảy đại tâm pháp bình thường nhất thế gian, còn gọi là Đại Thế Thất Pháp, cũng có người gọi nó là Ma Tiên Thất Pháp.
Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn vào tấm bia đá.
Tấm bia đá này do tu sĩ đầu tiên của Lưu thôn lưu lại. Đương nhiên, đặt Vạn Vật Tâm Pháp ngay cửa thôn, việc này không có gì lớn, bởi vì Đại Thế Thất pháp chính là tâm pháp được truyền bá phổ biến nhất trong Bát Hoang, cho dù là công pháp nào trong Đại Thế Thất Pháp đều có thể mua được trong nhà sách.
Cho nên, Đại Thế Thất Pháp không phải công pháp bí mật bất truyền gì, mỗi người đều có thể có được.
Tu sĩ đầu tiên của Lưu thôn đi ra ngoài và quay về nơi này thăm quê cũ, hắn dựng tấm bia đá dưới gốc cây trên giao lộ ở cửa thôn, hắn khắc Vạn Vật Tâm Pháp lên đó, hắn hi vọng người trong thôn cũng bước lên con đường tu luyện.
Nếu có một ngày không có người chỉ điểm, thôn qua môn công pháp tầm thường này cũng có thể bước vào con đường tu luyện.
Đại Thế Thất Pháp chính là công pháp truyền bá phổ biến mất, nhưng đệ tử trong các đại giáo sẽ không tu luyện công pháp trong đó, bọn họ có công pháp nhập môn cường đại hơn nhiều.
- Ma Tiên Thất Pháp?
Lý Thất Dạ hỏi.
Lưu Lôi Long nói với Lý Thất Dạ:
- Ma Tiên Thất Pháp, thất pháp này do Ma Tiên Đạo Quân truyền ra, thậm chí có người nói, bảy tâm pháp do Ma Tiên Đạo Quân sáng chế, cho nên có người xưng là Ma Tiên Thất Pháp.
Nghe thấy lời này, Lý Thất Dạ cười cười một tiếng, hắn không nói gì.
Sau khi nói chuyện cả buổi, Lưu Lôi Long cũng ngạc nhiên, bởi vì hắn là người ít nói, hắn cũng không biết tại sao mình giải thích nhiều với phàm nhân như Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không nói gì, hắn quay người đi dọc theo đường mòn tiến lên phía trước.
Lưu Lôi Long cũng đi theo, hắn không hiểu tại sao mình lại làm như thế, đi theo sau lưng Lý Thất Dạ, đuổi kịp bước chân của Lý Thất Dạ, dường như tất cả đều là tự nhiên.
Lý Thất Dạ không nói gì, Lưu Lôi Long chỉ đi theo sau Lý Thất Dạ, dường như mọi việc tự nhiên và không có gì phải giải thích, chính Lưu Lôi Long cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
- Trong Lưu thôn, ngươi cam tâm sao?
Thời điểm đi đường, Lý Thất Dạ nói một câu rất tùy ý.
Lưu Lôi Long bước theo hắn, Lý Thất Dạ nói những lời này đánh trúng tâm khảm của hắn, thân thể hắn hơi co rúm lại.
Sau khi khôi phục tinh thần, Lưu Lôi Long không tự giác đi theo bước chân Lý Thất Dạ, hắn ngạc ngạc và khó hiểu hỏi Lý Thất Dạ:
- Ngươi tu luyện qua sao?
- Tu luyện?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Tu luyện qua, đó là chuyện cách đây rất lâu, những thứ lúc trước đã quên rồi.
- Cách đây rất lâu?
Lưu Lôi Long nghe xong lời này, hắn bán tín bán nghi, cũng nhìn Lý Thất Dạ vài lần, Lý Thất Dạ chỉ mới hai mươi tuổi, trước đây thật lâu của hắn là bao lâu?
- Quên?
Lưu Lôi Long cau mày, hắn không tin tưởng lời này:
- Tại sao lại quên?
Cũng không trách Lưu Lôi Long không tin tưởng Lý Thất Dạ, đối với một tu sĩ mà nói, đồ vật mình tu luyện thì làm sao quên? Lại nói, Lý Thất Dạ còn trẻ như vậy, hắn không có già mà hồ đồ, càng không có khả năng quên công pháp mình tu luyện qua.
- Đại đạo đã quên, nhớ để làm gì?
Lý Thất Dạ nói rất tùy ý.
Lưu Lôi Long ngây ngốc, những lời này như sấm sét giữa trời quang, giống như xúc động thứ gì trong lòng hắn, hắn đứng tại chỗ và sững sờ thật lâu.
Lời này rất thâm ảo, Lưu Lôi Long không hiểu nên hắn lại dò xét Lý Thất Dạ vài lần, hắn cho rằng, Lý Thất Dạ chỉ là người trẻ tuổi, hơn nữa còn là phàm nhân, thân thể phàm thai, hắn không phải là cao nhân gì, sao có thể nói ra lời lẽ thâm sâu như thế?
Nếu như nói Lý Thất Dạ lấy ra lời này trong điển cố nào đó còn hiểu được, nhưng lời này không giống như trích dẫn từ lời của người khác, Lý Thất Dạ nói ra giống như rất tự nhiên, rất tùy ý giống như nước chảy bèo trôi.