Vô thượng khủng bố đã tìm được cơ hội, hắn giáng một kích trí mạng lên người Lý Thất Dạ, vào lúc này, hắn mới là người thắng lớn nhất, tuy Lý Thất Dạ còn mạnh hơn hắn nhiều nhưng vẫn chết trong tay hắn.
Lúc này vô thượng khủng bố lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, hắn không có đắc ý, không có hưng phấn, hắn thắng lợi hôm nay, đối với hắn mà nói là việc không dễ, nhưng đây không phải thắng lợi đầu tiên trong đầu của hắn, hắn đã sớm quen với tư vị của thắng lợi.
Nhìn thấy thần nhận đâm thủng ngực Lý Thất Dạ, lông ngực của Lý Thất Dạ tan rã.
Vào lúc đó, tất cả Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều ngạc nhiên không nói thành lời, dường như có bàn tay vô hình đang bóp cổ bọn họ, bọn họ há miệng nhưng không nói ra lời.
Bọn họ không biết vì sao mình ngây người, vì Lý Thất Dạ tử vong? Bởi vì thế giới này sẽ hủy diệt? Hoặc là cả hai?
Nhìn thần nhận đâm thủng ngực Lý Thất Dạ, Thuỷ tổ trong Bất Độ Hải không nói ra lời, tồn tại cường đại nhất thế giới này đã chết, bọn họ còn có thể nói cái gì.
Trong nháy mắt sau đó, Lý Thất Dạ đang nhắm mắt lại mở mắt ra, vào lúc Lý Thất Dạ mở mắt, tất cả mọi người nghe thấy tiếng nổ vang.
Thời điểm Lý Thất Dạ mở mắt ra, trong đôi mắt không còn con mắt, mà là biển thiên kiếp, đó là đôi mắt tràn ngập thiên kiếp, trong con mắt còn có vô số tia chớp, có tia chớp màu vàng rực rỡ, có tia chớp đỏ như máu... Nhiều thiên kiếp đang ẩn chứa trong con mắt đó, tất cả mọi người nổi da gà.
Nói không quá lời, đôi mắt đó có thể hủy diệt tất cả, chém giết tất cả mọi thứ, chỉ bằng đôi mắt này đã có thể hủy diệt thế giới.
- Không tốt…
Thời điểm Lý Thất Dạ mở mắt ra, vô thượng khủng bố lập tức ý thức được không ổn, vào lúc này hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là tránh càng xa càng tốt.
Đột nhiên hắn không thể động đậy bởi vì thần nhận đã đâm vào ngực Lý Thất Dạ, thần nhận là một kích bổn nguyên của hắn, là một kích trí mạng, cũng dung làm một thể với hắn.
Bây giờ nghe thấy tiếng nổ vang, trên người Lý Thất Dạ xuất hiện vô số khe hở và dung nham lưu động, hắc ám thần nhận trên ngực Lý Thất Dạ lại bị đồng hóa, sau đó dung nhập làm một thể với Lý Thất Dạ.
Lúc này vô thượng khủng bố muốn quay người chạy trốn, nhưng bổn nguyên của hắn đang bị đồng hóa, hắn không thu hồi thì không thể chạy thoát.
- A…
Một tiếng gào thét thê lương thảm thiết vang lên, vào lúc vô thượng khủng bố muốn quay người bỏ chạy, bàn tay Lý Thất Dạ đã đâm thủng thân thể của hắn, hắn bị Lý Thất Dạ đục lỗ.
Phải biết rằng, vô thượng khủng bố đã sống vô số năm tháng, thậm chí có thể nói hắn sống còn lâu hơn thiên địa này, hắn rèn luyện thân thể không biết bao nhiêu năm, có thể nói, thân thể của hắn không có thứ gì đục thủng.
Nhưng thời điểm này, thân thể hắn bị Lý Thất Dạ đâm thủng, không cần suy nghĩ nữa, lúc này vô thượng khủng bố chỉ có một ý niệm trong đầu —— chết, hắn chết chắc!
Cùng lúc đó, vô thượng khủng bố cũng hiểu hắn trúng kế, Lý Thất Dạ cố ý đào hố chờ hắn nhảy vào, từ đó chôn vùi hắn xuống hố.
Lúc này vô thượng khủng bố đã hiểu, Lý Thất Dạ có thể chịu đựng thiên kiếp oanh kích, chẳng qua hắn cố ý làm thế chờ hắn nhảy vào mà thôi.
Thời điểm Lý Thất Dạ thu tay lại, tất cả hắc ám trên người vô thượng khủng bố đều biến mất.
Sau khi tất cả lực lượng hắc ám không còn, vô thượng khủng bố lộ ra chân thân, thời điểm chân thân của hắn xuất hiện, hào quang chiếu sáng toàn bộ Bất Độ Hải, nó óng ánh và xinh đẹp.
Chân thân của vô thượng khủng bố xuất hiện, tất cả mọi người há hốc mồm, các Thuỷ tổ trong Bất Độ Hải nhìn chân thân của vô thượng khủng bố, bọn họ không dám tin vào mắt mình.
Đó lfa thần thú vô thượng, là Độc Giác Thú, Độc Giác Thú vô cùng hoàn mỹ, con Độc Giác Thú kia tỏa ra ánh sáng thánh khiết, mỗi một tia sáng đều thần thánh và quang minh.
Tại Tam Tiên giới, quang minh của Quang Minh Thánh Viện đã từng là thần thánh vô thượng, từng phổ độ Tam Tiên giới, nhưng so với quang minh của Độc Giác Thú, quang minh của Quang Minh Thánh Viện chỉ là dân chơi gặp thứ thiệt.
Nếu như nói quang minh của Độc Giác Thú giống như trăng sáng trên bầu trời, như vậy quang minh của Quang Minh Thánh Viện chỉ là một chút lửa mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Nhìn thấy con Độc Giác Thú, tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Tam Tiên cũng không ngoại lệ, bọn họ suy diễn qua rất nhiều, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có kết quả như vậy.
Con Độc Giác Thú rất xinh đẹp, hoàn mỹ, dùng từ ngữ như vậy trên người nó là không sai.
Trên người Độc Giác Thú còn ẩn chứa thiên địa đại đạo, mỗi một hoa vân trên người đều ẩn chứa ảo diệu, trên đỉnh đầu Độc Giác Thú có tiên quan năm màu, tiên quan này không phải gỗ, tiên quan như mũ miện vạn đạo, thời điểm đội tiên quan lên đầu, ngươi sẽ chi phối thiên địa vạn đạo.
Hấp dẫn người ta chú ý nhất chính là cái sừng của Độc Giác Thú, cái sừng như vậy quá mức hoàn mỹ, thậm chí dùng từ “hoàn mỹ” cũng không thể hình dung nó, hoàn mỹ, cũng phải ảm đạm.
- Làm sao có thể? Nhìn thấy Độc Giác Thú hoàn mỹ như vậy, tất cả Thuỷ tổ không dám tin vào mắt mình, có Thuỷ tổ còn cho rằng mình hoa mắt.
Đây là việc không có khả năng, phải biết rằng, hắc ám chính là tồn tại khủng bố nhất thế gian, nó đối lập với quang minh, quang minh nhất định là khắc tinh của hắc ám.
Nhưng thường thức như vậy lại bị vô thượng khủng bố đánh vỡ, con Độc Giác Thú này chính là chí tôn của quang minh, cái sừng của nó là khởi nguyên của quang minh, nhưng hiện tại lại là hắc ám.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không thể hiểu nổi, cho dù là Thủy tổ cũng khó hiểu..
Rõ ràng là hắc ám đáng sợ nhất, kinh khủng nhất nhưng lại bao phủ lấy quang minh! Việc này làm mọi người rung động, tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi.
- Vì cái gì quang minh lại có vẻ ngoài là hắc ám.
Có Thuỷ tổ cảm thấy rung động và lẩm bẩm.
Thường thức của mọi người đã sụp đổ, thậm chí là tín ngưỡng sụp đổ, có người từng thủ hộ quang minh, nhưng hiện tại quang minh lại khoác áo ngoài là hắc ám, thậm chí có khả năng quang minh chính là khởi nguyên của hắc ám, đối mặt với chân tướng tàn khốc như thế, đó là việc làm người ta phải run rẩy.
- Tại sao phải như vậy?
Có người nghẹn ngào, giọng nói của bọn họ run rẩy.
- Thế gian vốn không có quang minh và hắc ám, đó chỉ là định nghĩa của tục nhân mà thôi, đây đều là lực lượng.
Vào lúc này cùng, vô thượng khủng bố thở dài một hơi, hắn nói câu này chẳng khác gì cho các Thủy tổ trong Bất Độ Hải một đáp án.
- Thế gian vốn không có quang minh và hắc ám, chẳng qua là định nghĩa của tục nhân mà thôi.
Có Thuỷ tổ lẩm bẩm những lời này.
Nhìn thấy Độc Giác Thú vô cùng hoàn mỹ kia, có Thuỷ tổ không cách nào dùng từ ngữ để hình dung tâm tình của mình.
Quang minh lại khoác lên áo ngoài hắc ám, có lẽ, quang minh đang uẩn dưỡng hắc ám, nghĩ đến việc này, rất nhiều người sợ hãi.
Dù sao, Thuỷ tổ là người trải qua vô số sóng to gió lớn, bọn họ có thể nghĩ sâu xa hơn, thời điểm này, nội tâm bọn họ nổi da gà.
- Là ta thua.
Thời điểm này, vô thượng khủng bố nhìn thẳng con mắt Lý Thất Dạ, hắn rất bình thản và tự nhiên, không có sợ hãi, chỉ có bình tĩnh và bình tĩnh.
Vào lúc này, hắn đã nhận thua, hắn thua sạch sẽ, hơn nữa hắn không còn cơ hội lật bàn.
- Đúng, ngươi thua.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi thắng! Là ta chủ quan.
Vô thượng khủng bố cũng không hối hận, hắn thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình.
- Bằng không làm sao đoạt bổn nguyên của ngươi? Thứ tốt như thế, nếu bị hủy thì đáng tiếc.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Vào lúc đó, bàn tay của Lý Thất Dạ khép lại, một âm thanh vang lên, chỉ thấy thân thể Độc Giác Thú dần dần hòa tan.
Là Lý Thất Dạ luyện hóa thân thể Độc Giác Thú, muốn chiếm lấy tất cả lực lượng của đối phương.
Vào lúc này vô số hạt quang minh xuất hiện, cảnh tượng như thế rất đồ sộ, rất nhiều Thủy tổ chưa từng gặp qua dị tượng như thế, những dị tượng này chính là lạc ấn của vô thượng khủng bố.
Thử nghĩ xem, vô thượng khủng bố sống vô số năm tháng, hắn trải qua vô số đại sự, trong đời hắn lưu lại lạc ấn nhiều vô số kể, đó là tồn tại mạnh mẽ thế nào, ầm ầm sóng dậy, thời điểm nhìn thấy dị tượng trên không trung, không biết bao nhiêu Thuỷ tổ ngơ ngác.
Cuối cùng Độc Giác Thú bị Lý Thất Dạ luyện hóa triệt để, Lý Thất Dạ đã luyện hóa tất cả lực lượng hữu dụng cho mình.
Tồn tại khủng bố vô địch lưu lại thứ trân quý nhất của mình, cái sừng.
Lúc này cái sừng đang đâm vào ngực Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nắm lấy nó và rút ra khỏi ngực.
Thời điểm cầm lấy cái sừng kia, quang minh chiếu sáng toàn bộ Bất Độ Hải, chiếu sáng Tam Tiên giới.