Trong khoảnh khắc này Trì Tiểu Điệp sục sôi máu nóng, hắn như tận mắt thấy tổ tiên từng quét ngang cửu thiên thập địa, đại chiến các thần bầy ma. Đó là hào hùng, bá khí biết bao, là thần uy vinh diệu biết mấy.
Trong khoảnh khắc này Trì Tiểu Điệp thật sự cảm nhận sự vinh diệu đến từ tổ tiên, truyền kỳ từ tổ tiên. Trì Tiểu Điệp chìm đắm trong rung động khó thể tỉnh táo lại.
Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi:
- Sao ngươi biết những chuyện này?
Trì Tiểu Điệp là hậu đại Trì gia còn không biết mấy chuyện này, Lý Thất Dạ thì nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lý Thất Dạ nhìn Trì Tiểu Điệp, nói:
- Bởi vậy mới bảo là phải đọc sách nhiều. Ít đọc sách biến thành bao cỏ, nữ hài tử ngực to không đầu óc không phải chuyện tốt.
Bị Lý Thất Dạ nói làm Trì Tiểu Điệp vừa tức vừa xấu hổ, nàng hừ mạnh. Trì Tiểu Điệp xoay người, khóe mắt liếc một pho tượng khác.
Pho tượng khắc mặt chính diện, là một nam nhân cổ kính có ngàn vạn cánh tay, mỗi cánh tay động tác khác nhau, mỗi bàn tay khác hẳn. Có tay cầm binh khí, có tay nâng trời, có tay bắt thủ ấn.
Trì Tiểu Điệp nhìn pho tượng thiên thủ vạn cánh tay, hỏi Lý Thất Dạ:
- Đây là ai?
Một pho tượng là tổ tiên của nàng, vậy pho tượng khác chắc không phải nhân vật ảo.
Lý Thất Dạ nhìn pho tượng thiên thủ vạn cánh tay, thật lâu sau mở miệng nói:
- Vạn Tướng Chân Thần!
Trì Tiểu Điệp kinh ngạc nói:
- Vạn Tướng Chân Thần?
Trì Tiểu Điệp chưa từng nghe danh xưng này, nàng không biết có nhân vật như vậy.
Trì Tiểu Điệp hỏi:
- Vạn Tướng Chân Thần là thuộc hạ của tổ tiên ta sao?
- Nàng sai rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thần hoàng chưa chắc lớn hơn chân thần. Có rất nhiều cách xưng hô thần, như chư thần, thần linh hay hoặc là thần vương. Người được gọi là chư thần, thần linh, thần vương chưa chắc là thần thật sự. Thần hoàng còn đỡ, như chư thần, thần vương đa số là ngụy thần, dĩ nhiên cũng có một số được phong thần.
Lý Thất Dạ tiếp tục bảo:
- Về thần hoàng, danh hiệu không phải ai đều được phong, có rất nhiều điều cần chú ý. Không phải ai đều có tư cách phong người khác là thần hoàng. Thời viễn cổ mãng hoang, được sắc phong làm thần hoàng là việc rất hiếm có, dù tiên đế còn sống cũng phải ngước nhìn. Lúc chư đế còn, nếu nói ai có thể phong thần hoàng cho người khác thì chỉ mình tiên đế.
Trì Tiểu Điệp hỏi:
- Tổ tiên của ta được tiên đế sắc phong?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Không phải, dù là tiên đế chưa chắc có thể phong người làm thần hoàng. Cửu giới vạn tộc, chiến tướng nhiều biết mấy. Trong truyền thuyết thần linh, ban cho người làm thần hoàng là vô thượng tồn tại đăng thần đài, chân thần chi đài! Người được phong nhất định phải khiến chiến tướng vạn tộc phục. Một người khi được sắc phong làm thần hoàng đã xem như chân thần, cũng thừa nhận xưng hô đó. Thần hoàng được thừa nhận là chân thần mới là thần thật sự, không phải ngụy thần.
- Chân thần thì sao?
Trì Tiểu Điệp hỏi:
- Đó là thần linh thật sự?
Lý Thất Dạ trả lời:
- Có thể nói như vậy. Gọi là chân thần ít nhất trong cơ thể chảy một nửa huyết thống chân thần. Chân thần vừa không phải nhân tộc cũng không là chủng tộc khác.
Trì Tiểu Điệp kinh ngạc nói:
- Nói vậy là trên đời tồn tại chủng tộc chân thần thật sao? Đó là chủng tộc như thế nào?
Trì Tiểu Điệp luôn cho rằng thần linh là truyền thuyết, chưa từng nghe nói có ai thấy thần linh thật sự. Hôm nay miệng Lý Thất Dạ thốt lời, trước kia Trì Tiểu Điệp không tin lời hắn nói nhưng bây giờ cảm thấy rất đáng tin.
Lý Thất Dạ không trả lời câu hỏi của Trì Tiểu Điệp, nàng vẫn không kiềm được hỏi tiếp:
- Là ai sắc phong tổ tiên của ta?
Trì Tiểu Điệp rất tò mò, nếu không phải tiên đế thì là ai? Vào lúc đó có ai đủ tư cách hơn tiên đế sắc phong cho tổ tiên Trì gia?
Lý Thất Dạ liếc Trì Tiểu Điệp:
- Ta khẳng định không phải là tiên đế.
Suy nghĩ trong đầu Trì Tiểu Điệp không che giấu được mắt Lý Thất Dạ, hắn chậm rãi nói:
- Thời đại đó tiên đế sẽ không sắc phong tổ tiên của nàng làm thần hoàng. Nàng có biết trận chiến dịch tổ tiên nàng tham gia gọi là gì không?
Trì Tiểu Điệp kinh ngạc nói:
- Hình . . . Như là . . . Chiến dịch tiên gì đó?
Trì Tiểu Điệp ngẫm nghĩ, nàng có nghe nói về truyền thuyết này nhưng tình hình cụ thể thì đừng nói là nàng, dù là người già nhất Trì gia cũng không nói được, không còn ghi chép chuyện năm xưa.
Lý Thất Dạ nói:
- Cuộc chiến trảm tiên, hay còn gọi là chiến dịch trảm tiên.
Trì Tiểu Điệp hỏi:
- Cuộc chiến trảm tiên, chẳng lẽ là giết tiên nhân trần gian? Thế gian thật sự có tiên nhân?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Không, không phải chém tiên nhân mà là tiên đế.
Trong phút chốc đôi mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm, khoảnh khắc này hắn như trở về thời đại nhiệt huyết mà bi tráng kia.
Nghe Lý Thất Dạ nói làm Trì Tiểu Điệp chấn động:
- Trảm tiên đế!
Trì Tiểu Điệp không dám tưởng tượng, trảm tiên đế, chuyện đáng sợ biết bao.
Tiên đế lúc còn chưa chịu tải thiên mệnh, chưa trở thành vô địch thì có khả năng bị người giết, bị người đánh bại. Nhưng một khi tiên đế chịu tải thiên mệnh, thành tựu vô địch thì suốt đời tiên đế đứng trên đỉnh cao nhất, duy ta vô địch!
Tuy nhiên thời địa xa xưa có người trảm tiên đế, có người săn giết tiên đế, quá khó tin.
Trì Tiểu Điệp cực kỳ rung động, thật lâu sau không lấy lại tinh thần.
Trì Tiểu Điệp thẫn thờ nhỏ giọng nói:
- Chiến dịch trảm tiên, chém giết tiên đế!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc không ai tin. Tổ tiên Trì gia từng tham gia chiến dịch trảm tiên, có mặt trong chiến tranh đồ sát tiên đế. Chuyện như vậy đừng nói người ngoài không tin, Trì Tiểu Điệp cũng không tin, nhưng lúc này nàng tin tưởng có chuyện đó xảy ra.
Đồ sát tiên đế, không cần tưởng tượng, nghe truyền thuyết đủ làm người ta sôi sục máu nóng, hưng phấn vô cùng.
Một lúc lâu sau Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, nàng hít sâu, đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ.
Trì Tiểu Điệp hỏi:
- Cuối cùng như thế nào?
Trì Tiểu Điệp rất muốn biết kết cuộc chiến tranh có sắc màu truyền kỳ này như thế nào.
Nhưng Lý Thất Dạ không trả lời câu hỏi của Trì Tiểu Điệp, hắn nhìn ra xa, đôi mắt sâu thẳm.
Thật lâu sau Lý Thất Dạ thu tầm mắt về, hắn nhìn Trì Tiểu Điệp, nói:
- Nàng cũng mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi, qua mấy ngày nữa sẽ có rất nhiều chuyện cần làm.
Lúc này người Trì Tiểu Điệp bẩn tèm lem, khuôn mặt xinh đẹp dính đầy bùn đất. Trì Tiểu Điệp làm khổ sai một ngày sắp thành mèo hoa.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần. Trì Tiểu Điệp ngửi mùi hôi trên người, nàng vừa bực bội vừa khó chịu vội vàng chạy đi tắm rửa.
Sau khi Trì Tiểu Điệp rời đi, Lý Thất Dạ nhìn pho tượng tổ tiên của Trì gia, chậm rãi nói:
- Năm xưa ngươi trung thành tận tâm, lấy chết hộ giá. Ta từng cho hậu đại của ngươi ba đời hưởng phúc, nhân quả nên xong. Hôm nay mang hậu nhân của ngươi đến đây là nghĩ tình năm xưa ngươi có tấm lòng son, nàng có được tạo hóa hay không phải xem chính bản thân nàng.
Lý Thất Dạ nhìn pho tượng tổ tiên của Trì gia một lúc sau chuyển sang nhìn Vạn Tướng Chân Thần, hắn nhỏ giọng nói:
- Năm xưa ngươi hứa với ta, hôm nay ta đến lấy đi nó. Còn vè Hư Không Môn thì ta sẽ thăm dò thật giả thế nào.