Đế Bá

Chương 4263: Ai Là Vô Địch

Học sinh nói:

- Lần này Đệ Nhất Hung Nhân đạp phải đinh rồi, khó đấu lại Lan Thư Tài Thánh.

Đinh!

Mới dứt lời chợt có tiếng kiếm ngân thiên địa, vạn kiếm hợp nhất, vạn vạn kiếm trong biển kiếm vàng hợp nhất.

Đinh!

Kiếm vàng thoát xác chuyển thành đồng kiếm, thanh kiếm đồng siêu to xuất hiện dưới trời sao. Kiếm đồng sừng sững giữa thiên địa, dường như thiên địa không to bằng nó. Khi kiếm đồng dựng đứng tại đó thì vượt qua thiên địa, thân kiếm khổng lồ khiến trời sao thiên địa trở nên thật nhỏ bé.

Mọi người ngước đầu nhìn kiếm đồng siêu khổng lồ, cùng hút ngụm khí lạnh. Có người rùng mình. Thanh kiếm đồng không gì sánh bằng như thể nó mà ngã xuống có thể đè nát đạo thống, kiếm đồng to lớn vô lượng không cần kiếm pháp gì, sức nặng của nó đủ đè sập tất cả.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc!

Từng tiếng vỡ vụn vang lên, khoảnh khắc kiếm đồng xuất hiện trời sao không chịu nổi sức nặng vô cùng của nó nứt ra vô số cái khe, trời sao sắp tan vỡ.

Đinh!

Cùng với tiếng ngân là kiếm đồng chém xuống thẳng hướng Lan Thư Tài Thánh, một kiếm tuyệt sát.

Kiếm chém xuống tuyệt sát, nó không cần kiếm pháp, cũng không cần bất cứ biến hóa, chém thẳng vào là vô địch, nghiền nát tất cả, vô địch tuyên cổ. Sức nặng của nó là tuyệt sát lớn nhất, nó cứ chém xuống là mọi thứ tan nát thành tro, thành phấn.

Nhìn kiếm đồng vạn cổ không gì sánh bằng chém xuống, đám học sinh sợ đứng tim mặt không chút máu, chân run cầm cập:

- Trời ạ!!!

Kiếm chém xuống nghiền nát mọi thứ trên cõi đời, trời sao hóa thành hạt bụi, thời gian, không gian vỡ nát.

Mạnh như Lan Thư Tài Thánh cũng biến sắc mặt, với chân tri duy nhất nhưng gã vẫn lộ vẻ căng thẳng, rút bút thần như vẩy mực.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, kiếm to vô lượng chém tới thì cõi đời này có thứ gì cản được? Ánh sáng vỡ nát, chân tri duy nhất không chịu nổi nhát kiếm siêu khủng bố phát ra tiếng nổ lớn rồi tan vỡ.

Kiếm vô lượng, thế vô địch, kiếm đồng vẫn băng băng chém vào Lan Thư Tài Thánh.

Nhìn nhát kiếm vô địch, học sinh hoảng sợ hét chói tai:

- Quá đáng sợ!!!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Đại dương vô tận dâng lên, Lan Thư Tài Thánh giơ bút vẩy mực, sóng biển ngập trời ập hướng kiếm đồng.

Biển mênh mông, Lan Thư Tài Thánh vẽ nét bút thành biển vẩy mực nghênh chiến kiếm đồng tuyệt thế không gì sánh bằng.

Bùm!

Sóng to diệt thế dấy lên nhấn chìm cả thế giới, đại dương bao la mênh mông nhưng vẫn bị kiếm đồng vô cùng xẻ ra.

Đại dương bị kiếm đồng to lớn chém bay, Lan Thư Tài Thánh văng ra.

Nhìn Thủy Tổ vô địch như Lan Thư Tài Thánh bị kiếm to đánh bay, mọi người sợ hãi hét to một tiếng:

- Trời!!!

Cảnh tượng này nếu truyền ra thì rùng rợn cỡ nào?

Ong ong ong ong ong!

Lan Thư Tài Thánh bị đánh bay lập tức múa bút viết, thứ nguyên chồng chất khoảnh khắc xuất hiện vô số không gian chiều sâu đuổi Lý Thất Dạ đi.

Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ bị đuổi vào thứ nguyên vô tận, biến mất không bóng dáng. Lan Thư Tài Thánh bị đánh bay đứng vững thân thể, ánh sáng nhấp nháy chớp tắt một lúc sau mới ổn định lại.

Mọi người nổi da gà nhìn, hai chân run cầm cập. Lan Thư Tài Thánh còn bị đánh bay, dù không phải người thật nhưng vẫn rất khủng bố.

Nếu chính bọn họ bị nhát kiếm đó chém trúng thì có mấy đạo thống chịu nổi nhát kiếm khủng bố như vậy?

Nhìn Lý Thất Dạ biến mất trong không gian chiều sâu vô tận, đám người rùng rợn liếc nhau, sợ hãi hỏi:

- Đã kết thúc?

Không hiểu sao lúc này không nhiều người hy vọng Lý Thất Dạ biến mất như vậy, vì Đệ Nhất Hung Nhân quá khủng bố, rất tà môn, tà đến mức tất cả học sinh hết sức e ngại hắn.

Có học sinh thầm nghĩ:

- Hy vọng kết thúc, bị trục xuất trong không gian chiều sâu vô tận như vậy thì khó trở lại.

Bóc!

Học sinh này mới dứt lời không gian vỡ nát, một người bước ra, nhàn nhã bình thản.

Hắn ung dung đi ra từ không gian chiều sâu vô tận, một sợi tóc cũng thẳng thớm như thường.

Nhìn Lý Thất Dạ bước ra khỏi không gian chiều sâu vô tận, học sinh hét to:

- Đệ Nhất Hung Nhân!

Lý Thất Dạ cười nhìn Lan Thư Tài Thánh:

- Cũng tốt, làm nóng người. Có chút bản lĩnh đấy, vậy chúng ta chính thức bắt đầu đi.

Nghe vậy mọi người hết hồn, đám học sinh trợn to mắt nói:

- Cái gì? Vừa rồi chỉ là nóng người!?

Tất cả học sinh ngây như phỗng, khó khăn lấy lại tinh thần ngơ ngác nhìn nhau, hút ngụm khí lạnh.

Nếu trận chiến khủng bố vừa rồi đơn giản là nóng người thì chiến đấu thật sự có uy lực khủng bố cỡ nào? Muốn đánh nát cả thế giới sao?

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, người Lý Thất Dạ lóe ánh sáng, ánh sáng tựa như thân diễm bập bùng cháy quanh người hắn, trông hắn như tồn tại vô thượng được thần diễm bao phủ.

Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ không toát ra thần uy vô địch cõi đời gì, nhưng thần diễm bập bùng cháy trên người hắn khiến hắn như hóa thân thành chí tôn vô địch, có khí thế duy ngã độc tôn, bễ nghễ cửu thiên thập địa, nhìn xuống xưa nay, mọi thứ thật nhỏ bé trong mắt hắn, tựa như hằng hà sa sổ.

Nhìn Lý Thất Dạ trong trạng thái đó trái tim mọi người rớt cái bịch, thầm sợ hãi.

Trước đó Lý Thất Dạ vẫn luôn ung dung, dường như chuyện gì cũng không khiến hắn quan tâm. Đối với kẻ địch nào thì Lý Thất Dạ luôn lười biếng uể oải.

Nhưng lúc đối đầu với Lan Thư Tài Thánh thì Lý Thất Dạ không nhàn nhã, uể oải nữa. Có đối lập mọi người mới nhận ra Lý Thất Dạ bây giờ mới chính thức tiến vào trạng thái chiến đấu, vừa rồi hắn chỉ chơi thôi.

Nhìn khí thế duy ngã độc tôn của Lý Thất Dạ, bao người quỳ lạy tim đập chân run nói:

- Đây là trạng thái hết sức sao?

Một học sinh thực lực Bất Hủ Chân Thần run rẩy nói:

- Không, chỉ sợ không phải trạng thái hết sức. Ta cảm thấy hắn chỉ mới hơi dùng chút sức, trước đó hắn thậm chí không dùng sức.

Học sinh khác sợ trắng mặt:

- Ngươi... ngươi nói khoa trương quá, đừng hù người! Nếu như thế này mà chỉ là dùng chút sức thì khi hắn đánh hết sức sẽ là trạng thái thế nào? Chẳng lẽ có thể đồ sát Thủy Tổ sao?

Học sinh này câm miệng, học sinh khác cảm thấy không thể nào. Nếu có thể đồ Thủy Tổ thì đó là tồn tại thế nào? Quá khủng bố rồi.

Nhìn trạng thái đó của Lý Thất Dạ, khuôn mặt Lan Thư Tài Thánh trở nên nghiêm nghị.

Ong ong ong ong ong!

Không gian như hoán đổi, thời gian đảo ngược, trong khoảnh khắc Lan Thư Tài Thánh múa bút viết nhanh. Tốc độ quá mau, chỉ chớp mắt bút rơi chương thành, giây lát viết ra tuyên cổ, viết muôn đời.

Ong ong ong ong ong!

Một thiên chương xuất hiện, vượt qua thời gian trở thành đại thế.