Đế Bá

Chương 3736: Tập Kích (1)

- Thật sao? Nói vậy thì ngươi vẫn còn có nội tình chưa xài tới.

Lý Thất Dạ cười nhạt, vẫn đứng tại chỗ, nói chậm:

- Thôi được, có bản lĩnh gì thì cứ sử dụng, ta cũng muốn xem qua.

"Đùng..."

Trong nháy mắt, thân thể của Thang Hạc Tường dâng trào chân khí. Khi chân khí của hắn dâng trào ra ngoài thì bay thẳng lên bầu trời, giống như muốn dẫn dắt thiên địa.

"Ông"

Chỉ thấy đại trận xuất hiện, kinh tuyến vĩ tuyến giăng khắp không gian. Bất luận là dưới chân hay trên đầu Thang Hạc Tường thì đều có trận vân xa xưa, tất cả trận vân xa xưa dung hòa lại với nhau.

Cuối cùng chỉ nghe "ầm" một cái, đại trận phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, trên bầu trời rũ xuống từng sợi quang mang, giống như tinh huy của ức vạn sao trời đều bị tuyệt thế đại trận hút lấy, tất cả tinh huy đều chuyển động quay xung quanh thân thể của Thang Hạc Tường

Tiếng nổ "đùng, đùng, đùng" vang liên hồi. Lúc này tinh huy dập dờn, chỉ thấy lưu tinh xoay chuyển xung quanh thân thể của Thang Hạc Tường. Hắn như trở thành trung ương vũ trụ, nhật nguyệt tinh thần đều đang chuyển động xung quanh hắn.

Cuối cùng chỉ nghe "đùng" một cái, nhật nguyệt tinh thần đều bị hút vào bên trong cơ thể của Thang Hạc Tường. Lúc này, mỗi tấc da thịt của Thang Hạc Tường đều tỏa sáng rực rỡ, như thể thân thể của hắn được chế tạo bởi nhật nguyệt tinh thần.

Trong tiếng "đùng", thân thể Thang Hạc Tường dâng trào sức mạnh cuồn cuộn, tinh diễm hóa thành hai cái cánh khổng lồ.

"Keng keng keng"

Tiếng kim loại vang liên tục, chỉ thấy cự thuẫn cùng áo giáp đã vỡ nát bắt đầu tổ hợp lại với nhau. Chỉ thấy Thang Hạc Tường mình mặc áo giáp, tay cầm cự thuẫn, hít hà tinh huy, càng cường đại hơn vừa rồi, càng chói mắt hơn vừa rồi.

- Đã mạnh hơn.

Nhìn thấy Thang Hạc Tường hoàn hảo không chút tổn hại, tất cả mọi người âm thầm giật mình.

- Mặc dù cự thuẫn đã vỡ, thế nhưng đại trận của hắn vẫn chưa có vỡ.

Nhìn thấy màn này, có lão tổ đại giáo nhìn ra ảo diệu, thì thào rằng:

- Xem ra Thang Hạc Tường cùng đội ngũ của Trung Ương quân đoàn đã dung hòa tới mức cao nhất. Sự phối hợp này, cần mất rất nhiều thời gian thì mới có thể làm được.

"Keng..."

Lúc này Thang Hạc Tường cầm trường thương chỉ thẳng, thương mang tuôn trào. Hắn quát lên:

- Đánh tiếp một trận nữa!

Lúc này hắn vô cùng mạnh mẽ, chiến ý dâng cao, hùng hổ dọa người.

Theo Thang Hạc Tường thấy, vừa rồi là do hắn quá bất cẩn, vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Thế nhưng lần này hắn chắc chắn sẽ không thất bại dễ dàng như vậy nữa đâu.

- Ngu không ai bằng. Ngươi thật sự cho rằng bùng nổ cực hạn đại trận này thì có thể là đối thủ của ta sao?

Lý Thất Dạ nhìn Thang Hạc Tường chiến ý dâng cao, bật cười, nói chậm:

- Không biết tự lượng sức!

Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ cùng Thang Hạc Tường. Có người nói nhỏ:

- Lần này tân hoàng sẽ dùng thủ đoạn gì?

- Có lẽ không cần dùng thủ đoạn gì hết, giống như vừa rồi, một chiêu đập chết.

Có người nói nhỏ.

Nghe vậy, mọi người gật đầu tán thành. Vừa rồi khi mọi người đang suy đoán tân hoàng sẽ dùng mấy chiêu đánh bại Thang Hạc Tường thì cũng không ai ngờ tới tân hoàng chỉ dùng một chiêu mà đã đánh ngã Thang Hạc Tường.

Bây giờ xem ra tân hoàng chắc cũng như vừa rồi, một chiệu quật ngã Thang Hạc Tường.

- Ngươi cao hứng quá sớm rồi. Chỉ cần ta còn chưa chết thì ngươi đừng có mà dương dương tự đắc.

Nội tâm Thang Hạc Tường ùn ùn lửa giận, giận dữ quát lớn.

Bị Lý Thất Dạ coi khinh thì thôi, bây giờ ngay cả người qua đường Ất, người qua đường Giáp cũng coi khinh hắn. Thang Hạc Tường hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ.

- Thôi được, như vậy ta sẽ khiến ngươi bỏ suy nghĩ này.

Lý Thất Dạ cười nhạt, chậm rãi đạp không đi lên cao, mỗi bước đạp là một vạn trượng. Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đã đứng cao trên bầu trời.

Mặc dù thân thể của Thang Hạc Tường vô cùng cao lớn, thế nhưng lúc này Lý Thất Dạ đứng cao tới mức khiến hắn ph tính chất ải ngước đầu nhìn lên.

- Ra tay đi, mắc công ngươi không phục.

Lý Thất Dạ đứng đó, hết sức hời hợt.

So với thân thể khổng lồ của Thang Hạc Tường thì cho dù Lý Thất Dạ đứng cao cách mấy thì cũng rất nhỏ bé. Lý Thất Dạ giống như một con ruồi bay trên đầu Thang Hạc Tường, chỉ cần Thang Hạc Tường đập cự thuẫn thì Lý Thất Dạ sẽ bị đập chết.

Tuy nhiên dù thân thể của Thang Hạc Tường có khổng lồ, có lớn hơn Lý Thất Dạ gấp nhiều lần đi chăng nữa thì mọi người đều biết cũng vô dụng mà thôi.

- Giết...

Thang Hạc Tường giận dữ gầm lên, thân thể sáng chói tinh quang. Hắn như thể hóa thân thành sao trời, lòe sáng chói mắt.

"Đùng..."

Trong nháy mắt, Thang Hạc Đường nện cự thuẫn. Cự thuẫn lớn tới nỗi che khuất cả bầu trời, có các vì sao vờn quanh. Khi tấm cự thuẫn này bay lên trời thì chỉ nghe thấy tiếng vỡ nát "đùng đùng đùng", có ngôi sao bị cự thuẫn đập trúng, lập tức vỡ nát.

Khi tấm cự thuẫn này bay lên trời thì bầu trời tối tăm, trong nháy mắt, cự thuẫn đập tới trước mặt Lý Thất Dạ. So với tấm cự thuẫn to lớn vô song thì Lý Thất Dạ trông có vẻ rất nhỏ yếu, cứ như cự thuẫn có thể đập hắn thành tương thịt ngay lập tức.

- Quá yếu ớt.

Nhìn thấy cự thuẫn đập tới, Lý Thất Dạ hời hợt đứng tại chỗ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lý Thất Dạ chỉ nới lỏng bàn tay, xòe năm ngón tay, bàn tay vỗ xuống. So với tấm cự thuẫn che trời thì bàn tay của Lý Thất Dạ trông có vẻ quá bé nhỏ.

"Đùng" không gian chấn động. Mặc dù bàn tay của Lý Thất Dạ quá nhỏ so với cự thuẫn, thế nhưng khi bàn tay của hắn vỗ xuống thì lập tức cản lại cự thuẫn. Cự thuẫn kêu ken két, không thể vượt qua lôi trì. Sóng dư chấn của cự thuẫn lan tới, có thể hủy diệt nhật nguyệt tinh thần.

Thế nhưng Lý Thất Dạ lại hời hợt đứng đó, căn bản không hề bị ảnh hưởng.

- Thực lực hai bên cách nhau quá xa, binh khí to lớn cách mấy, thân thể to lớn cách mấy thì cũng không hề có tác dụng.

Nhìn thấy màn này, có cường giả thế hệ trước lắc đầu.

Theo lẽ thường thì Lý Thất Dạ quá nhỏ bé so với Thang Hạc Tường khổng lồ, có thể bị đập chết bất cứ lúc nào. Thế nhưng bất kể Thang Hạc Tường khổng lồ cách mấy đi nữa, cự thuẫn của hắn nặng cách mấy đi nữa thì cũng không thể nào làm Lý Thất Dạ rung chuyển mảy may. Lý Thất Dạ vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.

- Lên...

Thang Hạc Tường không tin tà, gầm lên một tiếng, tất cả chân khí trào hết ra ngoài, ánh sao như một cơn cuồng triều càn quét thiên địa, làm cho thực lực của hắn tăng lên điên cuồng.

Lúc này cự thuẫn dâng trào hào quang chói mắt, lực lượng mạnh hơn. Thế nhưng vẫn không thể rung chuyển Lý Thất Dạ.