Đế Bá

Chương 3697: Giun Dế Mà Thôi (Hạ)

Trái lại, "ầm" một cái, Mã Kim Minh bị thạch mâu đánh rớt khỏi bầu trời. Cho dù cây chùy của hắn có sức vạn quân thì cũng không thể địch lại thạch mâu. "Ầm" một cái, hắn va mạnh xuống thềm đá.

"Đùng"

Mã Kim Minh còn chưa kịp bò dậy thì thạch vệ ra tay đầu tiên đã đạp tới.

- Lên...

Mã Kim Minh biến sắc, giơ hai tay lên, một tấm cự thuẫn xuất hiện, muốn ngăn cản bàn chân đang đạp xuống.

"Ầm"

Bàn chân đạp mạnh lên cự thuẫn, chấn động lỗ tai mọi người nhức nhói.

"Răng rắc ~"

Lúc này, bậc thềm mà Mã Kim Minh đang nằm xuất hiện vết nứt, hai cánh tay của hắn gồng lên bắp thịt, cố gắng chống đỡ bàn chân đang đạp xuống. Lúc này Mã Kim Minh dốc hết sức bú sữa mẹ, thế nhưng lại có vẻ lực bất tòng tâm. Bàn chân giẫm bảo thuẫn, từ từ ép xuống lồng ngực của hắn.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người rít lạnh. Thạch vệ đột nhiên sống lại làm cho mọi người giật mình, càng không ngờ rằng thạch vệ lại cường đại đến như thế, có thể nháy mắt đánh ngã Mã Kim Minh.

- Giết...

Nhìn thấy Mã Kim Minh bị thạch vệ giẫm dưới chân, Dương Bác Phàm đột nhiên ra tay. "Keng" một cái, thần kiếm nơi tay, thần kiếm lấp lánh ánh sáng, chớp mắt xông lên.

Thế nhưng Dương Bác Phàm không cứu Mã Kim Minh, mà là hào quang chớp lóe, đâm thẳng về phía Lý Thất Dạ. Hắn muốn một chiêu giết chết Lý Thất Dạ.

"Ầm..."

Thế nhưng chiêu kiếm của hắn còn chưa đâm tới Lý Thất Dạ thì thạch vệ ở gần Lý Thất Dạ nhất trở mâu, ngăn cản chiêu kiếm này.

"Vù"

Lúc này Dương Bác Phàm trở tay tung chiêu, lòng bàn tay xuất hiện kiếm trận. Chỉ nghe "leng keng", tiếng kiếm reo vang lên từng trận.

Trong nháy mắt, đằng sau Dương Bác Phàm xuất hiện biển kiếm, ngàn vạn thanh thần kiếm xoay xung quanh một thanh thần kiếm. Chỉ nghe "đùng" một cái, biển kiếm dậy sóng, vô số thần kiếm đâm về phía Lý Thất Dạ.

- Thật mạnh...

Nhìn thấy biển kiếm dậy sóng, ngàn vạn thanh thần kiếm đâm về phía Lý Thất Dạ. Sóng kiếm mạnh mẽ có thể chọc thủng đất trời, có thể chém giết thần linh, không gì là không thể đâm thủng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người biến sắc, thậm chí còn có thế hệ trước nói rằng:

- Không hổ là đồ đệ thiên tài của Bát Trận Chân Đế. Không quá mấy năm nữa thì ở thế hệ trẻ sẽ khó gặp địch thủ.

Rất hiển nhiên, luận thực lực thì Dương Bác Phàm mạnh hơn Mã Kim Minh rất nhiều.

- Không biết lượng sức.

Nhìn sóng kiếm đánh tới, Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, ngồi yên trên ghế đá, không hề nhấc một ngón tay.

"Keng... keng... keng..."

Trong nháy mắt, ba tên thạch vệ đồng loạt ra tay. Thạch mâu từ trên trời giáng xuống, ba thanh thần mâu có thể đâm thủng mọi thứ trên thế gian nhảy vào biển kiếm.

"Đùng..."

Ba thanh thần mâu như chân long vào biển, đập nát tất cả mọi thứ, chớp mắt đâm thủng kiếm hải, toàn bộ kiếm hải đổ nát, vụn kiếm bay tán loạn.

Chỉ nghe tiếng gió "xuy" vang lên, ba thanh thạch mâu lồng vào nhau đâm về phía Dương Bác Phàm.

- Mở...

Dương Bác Phàm giật mình sợ hãi, bàn tay xuất hiện kiếm trận. Chỉ nghe tiếng kiếm reo "leng keng" vang lên, chớp mắt vạn kiếm đan dệt với nhau tạo thành một tấm kiếm thuẫn vô cùng to lớn, muốn ngăn cản thạch mâu.

Đồng thời, thần kiếm trong tay Lý Thất Dạ rung động, màn kiếm ngập trời, từng tầng màn kiếm buông xuống, thủ hộ quanh thân hắn. Trong nháy mắt đã tung ra hai chiêu phòng thủ kiên cố nhất, không thể không nói, thực lực của Dương Bác Phàm rất mạnh.

- Đúng là rất mạnh, kiếm trận vô song.

Nhìn thấy Dương Bác Phàm ra tay, mọi người ai cũng khen ngợi. Thiên tài trẻ tuổi cũng vậy, cường giả thế hệ trước cũng vậy, mọi người ai cũng thừa nhận Dương Bác Phàm rất mạnh.

"Ầm ầm ầm"

Tiếng đổ nát vang lên, cho dù kiếm thuẫn của Dương Bác Phàm rất dày, cho dù màn kiếm của hắn ngập trời thì cũng không thể ngăn cản được ba mũi thạch mâu. Trong nháy mắt, kiếm thuẫn cùng màn kiếm của Dương Bác Phàm đều bị thạch mâu đâm thủng.

- Không ổn...

Dương Bác Phàm biến sắc, cơ thể như chân long, bay vút lên trời, muốn bỏ chạy.

"Xì..."

Ngay khi Dương Bác Phàm muốn chạy trốn thì một thạch mâu vô thanh vô thức xuất hiện sau lưng hắn. Thạch mâu như chớp giựt, chớp mắt đâm tới.

- Không...

Dương Bác Phàm giật mình sợ hãi, muốn tránh né, thế nhưng đã muộn rồi. Chỉ nghe "phốc" một cái, máu tươi tung tóe. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe "ầm" một cái, thạch mâu trĩu xuống đâm xuống mặt đất, đóng đinh Dương Bác Phàm lên trên thềm đá.

"Ầm..."

Lúc này bảo thuẫn của Mã Kim Minh đổ nát. Chỉ nghe "răng rắc", thạch vệ đạp lên lồng ngực của Mã Kim Minh.

- A...

Tiếng hét thảm vang lên. Mã Kim Minh kêu thảm, mở miệng phun máu. Bị bàn chân này đạp lên, lồng ngực của hắn bị giẫm nát, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.

Trong nháy mắt, Mã Kim Minh bị đạp dưới chân, Dương Bác Phàm thì bị đóng trên thềm đá, máu tươi chảy xuôi xuống, nhuộm đỏ từng bậc thềm đá.

- Quá khủng bố...

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ngơ ngác lùi lại một bước.

Mã Kim Minh cùng Dương Bác Phàm là những thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất, thế nhưng nháy mắt thất bại, một người bị đạp dưới chân, một người thì bị đóng đinh trên mặt đất. Cảnh tượng này quá mức chấn động lòng người.

- Quá nhạt nhẽo.

Lý Thất Dạ ngồi trên ghế đá, vỗ vỗ miệng, ngáp một cái, nhàm chán nói rằng:

- Một bầy kiến hôi mà thôi, không có hứng thú tự mình ra tay.

Nhất thời, không khí trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người không hiểu vì sao thạch vệ ở hai bên thềm đá lại sống lại, hơn nữa lại còn mạnh mẽ như thế, khủng bố như thế.

Nhất thời, tất cả mọi người trắng hết cả mặt.

Lúc này người phản ứng nhanh nhất chính là Thang Hạc Tường. Khi nhìn thấy Dương Bác Phàm bị thạch vệ đánh bại thì hắn lập tức rút lui. Khi tất cả mọi người kinh ngạc đờ đẫn thì Thang Hạc Tường đã rút khỏi thạch lâm, vô cùng linh hoạt.

Nhất thời, thiên địa yên tĩnh. Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều không khỏi hít lạnh.

Mã Kim Minh bị đạp dưới chân, Dương Bác Phàm bị đóng đinh trên mặt đất. Mã Kim Minh cùng Dương Bác Phàm so ra thì Mã Kim Minh có hơi yếu, thế nhưng Dương Bác Phàm lại là Chân Thần tầng ba.

Đây chính là Chân Thần đăng thiên nha, hơn nữa Dương Bác Phàm trận pháp vô song, hắn vừa ra tay là sử dụng tới kiếm trận, uy lực kinh khủng.

Thế nhưng ngay cả Dương Bác Phàm kiếm trận vô song trong hai chiêu, ba thức thì đã bị thạch vệ đóng đinh trên thềm đá. Dường như bất kể là Mã Kim Minh hay là Dương Bác Phàm thì bọn họ đều yếu ớt như sên, giống như Lý Thất Dạ đã nói, một đám sâu kiến mà thôi, hoàn toàn không cần hắn đích thân ra tay.