Đế Bá

Chương 3541: Liệt Thiên Chiến Giáp (Thượng)

Lần này Mộc Thiếu Thần bởi vì nguyên nhân nào đó nên bị đày xuống Vạn Thống Giới. Vương Thế Hoa xuất thân từ Vạn Thống Giới nên quen thuộc Vạn Thống Giới hơn bất kỳ ai ở Mộc gia. Huống chi bất hủ như hắn rất ít gặp địch thủ ở Vạn Thống Giới.

Vì vậy Vương Thế Hoa trỏ thành ứng cử viên đi theo bảo vệ Mộc Thiếu Thần xuống Vạn Thống Giới.

Bất hủ đương nhiên không muốn quay trở lại Vạn Thống Giới, dù sao quay trở lại Vạn Thống Giới có ảnh hưởng rất lớn đến tuổi thọ của hắn. Thế nhưng Mộc gia có ân với hắn, Vương Thế Hoa không thể không trở lại Vạn Thống Giới, đi theo bên cạnh Mộc Thiếu Thần, bảo vệ Mộc Thiếu Thần.

Cũng chính vì có bất hủ đi theo bên cạnh bảo vệ nên Mộc Thiếu Thần càng hung hăng hơn.

Vương Thế Hoa, Liệt Thiên Cuồng Hủy năm xưa ở Vạn Thống Giới cũng là nhân vật khiến người ta phải run rẩy. Năm đó hắn từng đánh trọng thương một vị Chân Đế trẻ tuổi, thậm chí làm cho vị Chân Đế trẻ tuổi này cùng đường mạt lộ.

Nhân vật dữ dằn như vậy mà hôm nay lại trở thành hộ vệ bên cạnh Mộc Thiếu Thần, làm rất nhiều người cảm thấy không dám tin.

Chuyện này cũng khiến rất nhiều người chấn động, bởi vì chuyện này chứng tỏ Mộc gia rất mạnh. Bất hủ năm xưa uy danh hiển hách Vạn Thống Giới, không ai địch nổi, thế nhưng cuối cùng lại nương nhờ vào Mộc gia.

Có thể thấy, Mộc gia ở Đế Thống Giới mạnh như thế nào, đáng sợ như thế nào.

Ngay cả Liệt Thiên Cuồng Hủy cũng trở thành khách khanh của Mộc gia, trở thành hộ vệ của Mộc Thiếu Thần. Qua đây mọi người mới ý thức được thực lực của Mộc gia. Nội tình như thế, rất nhiều đạo thống ở Vạn Thống Giới không thể so bì.

- Cuồng Xà cũng được, Cuồng Trùng cũng thế.

Lý Thất Dạ đứng tại chỗ, cười nhạt nói rằng:

- Ai cản đường ta, chết!

Nghe vậy, mọi người cười khổ. Nếu như ngày nào đó mà đệ nhất hung nhân không ăn nói bá đạo, như vậy mọi người sẽ cảm thấy không quen. Đương thời cũng chỉ có đệ nhất hung nhân dám ở trước mặt người trong thiên hạ gọi Liệt Thiên Cuồng Hủy là cuồng trùng, nhục nhã Liệt Thiên Cuồng Hủy.

- Giỏi, giỏi, giỏi lắm.

Vương Thế Hoa cười. Bởi vì hắn đội nón che mặt nên không biết được vẻ mặt của hắn như thế nào, thế nhưng nghe tiếng thì đây là nụ cười giận dữ.

- Hậu sinh khả úy, năm đó ở Vạn Thống Giới ngay cả Chân Đế cũng không dám ăn nói ngông cuồng như thế trước mặt ta...

- Được rồi, hảo hán không nhắc chuyện năm xưa.

Lý Thất Dạ khoát tay, hời hợt nói rằng:

- Năm xưa anh hùng cách mấy thì bây giờ cũng chỉ là đầy tớ. Có bản lãnh gì thì mau mau sử dụng, tiện thể loại bỏ hai chủ tớ các ngươi.

Lý Thất Dạ vừa nói hết câu thì tất cả mọi người đều cảm nhận thấy lửa giận ngút trời của Vương Thế Hoa. Vừa rồi tâm trạng của Vương Thế Hoa còn bình tĩnh, thế nhưng lúc này hắn không bình tĩnh nổi nữa.

Dù sao hắn cũng là đại nhân vật, ít nhiều gì cũng là tồn tại từng đánh trọng thương Chân Đế, thế mà lại bị một tên vãn bối như Lý Thất Dạ miệt thị, bị nói tới mức không đáng một xu. Cho dù hắn tu dưỡng cao cách mấy thì cũng bừng bừng lửa giận. Có câu nói này nói rất hay, cho dù là Nê Bồ Tát thì cũng có ba phần là bùn nhão. Huống chi Liệt Thiên Cuồng Hủy năm xưa còn là tồn tại vô địch nữa.

"Đùng..."

Trong nháy mắt, một luồng khí tức phóng thẳng lên trời. Luồng khí tứ này vừa âm lãnh vừa mạnh mẽ, gió cắt khủng bố nháy mắt cắt nát mây trên bầu trời, san phẳng vạn dặm bầu trời. Trong nháy mắt, một luồng khí tức bàng bạc phả vào mặt.

Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy bên dưới lòng đất như có một con độc trùng cổ xưa đang thức tỉnh. Con độc trùng cổ xưa này không hít hà nọc độc, mà là hít hà thời gian của mọi người.

Như thể cái miệng của nó có thể cắn nuốt thời gian của ngàn tỉ sinh linh trên thế gian, chớp mắt có thể khiến vô số sinh linh biến thành tro bụi. Dường như thời gian chính là đồ ăn ngon nhất trong cái miệng như bồn máu của nó.

Sau khi cảm nhận thấy khí tức bàng bạc này thì tất cả mọi người đều rùng mình. Khí tức này quá khủng bố, bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt mình không phải là thiên địa, cũng không phải là không gian, mà là một cái miệng rộng như bồn máu.

"Leng keng" Từng trận kim loại vang lên. Lúc này trên người Vương Thế Hoa xuất hiện vừng mảnh giáp vàng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một cái áo giáp được mặc lên người hắn.

Sau khi Vương Thế Hoa mặc áo giáp này vào thì cả người trở nên khác hẳn. Tuy rằng Vương Thế Hoa vẫn đội nón che mặt thế nhưng khi mặc bộ áp giáp này lên người thì hắn như thể vừa thoát thai hoán cốt vậy.

Lúc này Vương Thế Hoa không còn là một ông lão nữa. Khi hắn mặc bộ áo giáp này vào thì nhìn chẳng khác gì một vị thiên tướng, hất tay một cái là có thể khai thiên phách địa, tiêu diệt nhật nguyệt tinh thần, khí tức ác liệt khiến mọi người không rét mà run.

Áo giáp trên người Vương Thế Hoa lập lòe ánh sáng. Thế nhưng ánh sáng này khác với ánh sáng kim loại. Ánh sáng này có phần mờ ảo, giống như thời gian trôi chảy, nhưng cũng giống như ánh sáng hư vô, khiến cho Vương Thế Hoa như thể hóa thành hư không.

Cũng chính vì vậy, dù Vương Thế Hoa đứng đó rành rành, thế nhưng lại khiến người ta thấy ảo giác rằng hắn đang đứng ở mọi nơi, hắn có mặt ở khắp mọi nơi trong vùng không gian này.

- Liệt Thiên Chiến Giáp!

Nhìn thấy bộ áo giáp trên người Vương Thế Hoa, vị lão tổ nhận ra lai lịch của Vương Thế Hoa thì thào:

- Đồn rằng, năm xưa hắn mặc bộ áo giáp này đánh bại Chiến Bào Chân Đế.

Nghe vị lão tổ này nói vậy, không ít người lén rùng mình. Coi như có người chưa từng nghe tới uy danh Vương Thế Hoa, chua từng nghe tới uy danh của Liệt Thiên Cuồng Hủy, thế nhưng rất nhiều người biết tới Chiến Bào Chân Đế. Chiến Bào Chân Đế là Chân Đế của Thánh Y đạo thống, thành đế khi còn trẻ, thiên phú khiến người khác phải xuýt xoa.

Thử nghĩ mà xem, thiên tài như thế, còn trẻ đã thành đế, mà lại bị Liệt Thiên Cuồng Hủy đánh trọng thương. Có thể thấy năm xưa Liệt Thiên Cuồng Hủy kinh khủng như thế nào.

Lúc này Liệt Thiên Cuồng Hủy lơ lửng giữa trời. Khi hắn đứng im giữa không gian và thời gian như thế này thì rất có tư thế vượt trên thiên hạ, chưởng ngự bát hoang. Tuy hắn đứng không quá cao, thế nhưng lại mang tới cảm giác cao cao tại thượng, khiến người ta phải ngước đầu nhìn lên.

- Đánh một trận đi.

Lúc này Vương Thế Hoa đứng im trong hư không, nói chậm. Lời nói của hắn rất thẳng, rất mạnh mẽ, rất bá đạo.

- Được thôi.

Lý Thất Dạ cũng không làm dáng, mỉm cười, đạp không bước lên trên, thần thái vô cùng tùy ý.