Đế Bá

Chương 3391: Biến Thành Tro Bụi

Vương đình bị nổ thành tro bụi, đại thế Vạn Thọ quốc lập tức vỡ nát, những đệ tử vốn hòa làm một thể với đại thể giống như thoát khỏi trói buộc, cả người hư thoát, tất cả đệ tử đều nằm tê liệt trên mặt đất.

Có đệ tử nhìn ra xa, nhìn vương đình bị nổ thành hang lớn tựa như chưa từng tồn tại, không biết là tuyệt vọng hay là bất lực. Vương đình Vạn Thọ quốc đã biến thành tro bụi, như vậy cũng có nghĩa Vạn Thọ quốc đã xong đời rồi. Từ đây về sau, Trường Sinh đạo thống không còn Vạn Thọ quốc nữa.

Trong nhất thời, những đệ tử may mắn còn sống không biết nên diễn tả cảm giác của mình như thế nào. Nếu như vương đình không bị hủy thì có lẽ vận mệnh của họ sẽ giống như những đệ tử bị huyết tế, ngàn vạn đệ tử biến thành sương máu trong nháy mắt, ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có.

Thế nhưng vương đình mất rồi, cũng có nghĩa vương triều của bọn họ, cương quốc của bọn họ cũng tan biến theo mây khói. Ở Trường Sinh đạo thống đã không còn quê nhà của bọn họ nữa.

Trong nhất thời, đệ tử Vạn Thọ quốc may mắn sống sót hai mặt nhìn nhau, hai mắt trống rỗng, bất lực nhìn lên bầu trời.

Vào lúc này, Trường Sinh đạo thống hoàn toàn yên tĩnh. Bất luận Dược Lư hay là những nơi khác, không ai biết nói gì. Vô số người nhìn cái hố lớn ở Vạn Thọ quốc hồi lâu không nói. Vương đình của một cương quốc bị nổ thành tro bụi, rất kinh khủng.

Vạn Thọ quốc là cương quốc mạnh mẽ nhất Trường Sinh đạo thống, võ lực đệ nhất. Thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, nói bị diệt thì liền bị diệt, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có nhiều.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, có người hoàn hồn lại, mọi người không khỏi rùng mình. Trước đây có rất nhiều người cho rằng Trường Sinh cốc đã xuống dốc, mọi người đều cho rằng Trường Sinh cốc không còn đủ thực lực để thống trị Trường Sinh đạo thống nữa.

Thế nhưng trên thực tế Trường Sinh cốc lại mạnh mẽ hơn sức tưởng tượng của bọn họ, thậm chí tới mức không thể tưởng tượng nổi. Nội tình của Trường Sinh cốc, quá khủng bố.

Lúc này, có người nhìn xa về phía Trường Sinh cốc. Cánh cửa ở Trường Sinh cốc đã đóng lại, bóng người cầm cung cũng đã biến mất, không ai biết người ra tay là ai, cũng không biết người này là vị lão tổ nào của Trường Sinh cốc, cũng không biết hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

Lúc này Trường Sinh cốc có vẻ rất yên tĩnh, rất bình yên, không tranh với đời.

- Không ---

Qua hồi lâu, hoàng đế Vạn Thọ quốc hoàn hồn, không khỏi hét dài một tiếng, giống hệt như dã thú gầm gừ trong tuyệt vọng.

Tuy rằng hoàng đế như hắn chưa chết, thế nhưng Vạn Thọ quốc đã tan thành mây khói, hoàng đế như hắn còn sống thì cũng không còn ý nghĩa nữa gì nữa. Huống chi, lần soán vị đoạt quyền này là do chính tay hắn khởi xướng, hắn mới là kẻ đầu sỏ khiến cho Vạn Thọ quốc bị hủy diệt, hắn mới là tội nhân hủy diệt Vạn Thọ quốc, không còn mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông Vạn Thọ quốc.

- A ---

Cuối cùng, hoàng đế Vạn Thọ quốc hét lên, lao ra khỏi Dược Đàn, thả người nhảy khỏi Dược Đàn. Chỉ lát sau, dưới Dược Đàn truyền lên một tiếng "phịch", hoàng đế Vạn Thọ quốc nhảy nhai tự sát. Nhảy từ độ cao này, hắn té thành một đống thịt vụn.

Trong nhất thời, toàn bộ Dược Đàn im phăng phắt, không ai dám lên tiếng. Còn những cường giả nương nhờ Vạn Thọ quốc thì xụi lơ trên mặt đất, không có can đảm chạy trốn.

Bây giờ bọn họ có chạy trốn thì cũng không thể làm nên chuyện gì, cho dù thoát được hòa thượng thì cũng không thoát được miếu. Chỉ mình bọn họ chạy trốn thì cũng không có ý nghĩa gì, môn phái cương quốc của bọn họ cũng không thoát được sự trừng phạt của Trường Sinh cốc. Đã vậy nên bọn họ không trốn, chờ Trường Sinh cốc xử lý. Bằng không thì tội chồng thêm tội.

Vạn Thọ quốc đã diệt, không ai có thể lay động quyền uy của Trường Sinh cốc. Lúc này không có cương quốc tông môn nào dám khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc nữa. Vạn Thọ quốc chính là minh chứng, ai dám khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc thì chắc chắn sẽ biến thành tro bụi.

Lúc này Lý Thất Dạ trở lại ngai vàng, vẫn nhàn nhã như cũ, nằm lười ở nơi đó, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Còn cây Ngô Đồng Phượng Hoàng Thụ trên Thải Dược Phong cũng biến mất không thấy tung tích.

Mọi người nhìn Lý Thất Dạ, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Vừa rồi hắn mới ra tay nổ tung Vạn Thọ quốc thành tro bụi, vừa ra tay là giết chết trăm vạn người. Thế mà bây giờ lại lười biếng như một con mèo ốm, nhìn rất bình thường, rất ung dung.

Làm ngươi không sao liên hệ hắn với người nam nhân thiết huyết vô tình, vừa ra tay la giết trăm vạn người mới ban nãy. Lúc này trên người của hắn không hề có khí tức sát lục, thậm chí lúc này hắn tạo cho người ta một cảm giác chẳng khác gì phàm nhân bình thường.

Hoàn hồn lại, rất nhiều người rùng mình. Như thế này mới là đáng sợ nhất, bởi vì đối với hắn mà nói thì hủy diệt một cương quốc là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn, giống như là cơm bữa vậy.

Lý Thất Dạ nằm lười biếng trên ngai vàng, hưởng thụ ba sư tỷ muội Phạm Diệu Chân hầu hạ, y như đế hoàng hưởng lạc. Lúc này hắn mới lười biếng nhìn tất cả mọi người, nói rằng:

- Hừm, mọi người nói xem xem, bây giờ ai là người đứng đầu? Ta là một người rất thích nghe ý kiến của người khác, nếu như mọi người có ý kiến bất đồng thì có thể nói ra nghe thử, ta sẽ rửa tai lắng nghe.

Nhất thời, hiện trường yên tĩnh lại. Đừng nói cường giả nương nhờ Vạn Thọ quốc mà ngay cả những tu sĩ cường giả kiên định ủng hộ Trường Sinh cốc cũng nhìn nhau, bọn họ đều bị thủ đoạn của Lý Thất Dạ hù sợ.

Nếu như ai là bạo quân thì người trước mắt này tuyệt đối là bạo quân, hơn nữa còn là loại bạo quân tiện tay tiêu diệt một cương quốc, một khi đã ra tay rồi thì sẽ không còn đường thương lượng.

- Đại sư huynh ---

Có cường giả quỳ xuống đất, cao giọng nói.

- Đại sư huynh ---

Trong nhất thời, đệ tử Trường Sinh đạo thống đều quỳ xuống đất hô lớn. Ngay cả những cường giả nương nhờ vào Vạn Thọ quốc cũng quỳ xuống đất hô lớn.

Lúc này, cho dù bọn họ còn có can đảm chống đối Trường Sinh cốc đi, thế nhưng cũng không có can đảm nói "không" trước mặt người nam nhân này. Bọn họ thật sự sợ bể mật rồi.

- Hừm, xem ra mọi người đã thống nhất ý kiến với nhau.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

- Thế nhưng, người đứng đầu... ta không hứng thú mấy. Sẽ có người chấp chưởng nó... nha... người đó chẳng phải đã tới rồi hay sao?

Ngay khi Lý Thất Dạ vừa nói xong thì một nhóm người đáp xuống Dược Đàn, cầm đầu chính là Trường Sinh chân nhân cùng các vị lão tổ của Trường Sinh cốc.

---------------