Đế Bá

Chương 3100: Tài hoa tuyệt thế

Cổ Khải Hàng từ từ kể ra, gã mơ miệng liền phun chân ngôn, đạo hóa vạn pháp. Cổ Khải Hàng mới giảng không lâu thì tiếng vù vù vang lên, đại đạo ngân cùng, vạn pháp chìm nổi.

Trong thời gian ngắn nội dung Cổ Khải Hàng giảng hấp dẫn nhiều học sinh, lớp lớn hay lớp dưới đều như nhau.

Những học sinh cùng giới hoặc cao hơn Cổ Khải Hàng mấy giứi đều bị nội dung gã giảng bài hấp dẫn, ngồi xuống đạo tràng.

Chỉ có số ít học sinh đứng ngoài đạo tràng xem, bọn họ đều có lý do không đi vào ngồi.

Có lão sư Thiên Thần học viện xuất hiện, mấy lão sư đến toàn là lão sư trẻ tuổi.

Có một lão sư gật gù khen:

- Nói hay lắm!

Lão sư này vào đạo tràng ngồi nghe Cổ Khải Hàng giảng bài.

Xem mấy vi lão sư ngồi xuống, đám học sinh đứng bên ngoài đạo tràng kinh thán khâm phục nói:

- Nhóm Chu lão sư cũng tới, Cổ Khải Hàng giảng hay thật.

Cổ Khải Hàng là thiếu niên thiên tài, thiên phú cao khiến người thán phục. Nhưng Cổ Khải Hàng còn trẻ, mới là Thượng Thần bảy đồ đằng.

Đổi lại chỗ khác thì Thượng Thần bảy đồ đằng là tràn đầy ghê gớm, nhưng chẳng là gì trong Thiên Thần học viện. Lão sư Thiên Thần học viện kém nhất cũng cỡ mười đồ đằng trở lên.

Hơn nữa lão sư trẻ tuổi ở lại Thiên Thần học viện nhâm giáo có ai không phải thiên tài tuyệt thế? Dù bọn họ không kinh diễm bằng Cổ Khải Hàng nhưng vẫn là thiên tài tuyệt thế, các Thượng Thần chưa chắc kém hơn gã.

Bởi vậy Cổ Khải Hàng giảng bài, lão sư thế hệ trước sẽ không đến nghe giảng vì gã chưa đến độ cao đó. Lão sư trẻ tuổi cùng lắm ôm thái độ xem chơi, chưa chắc vào đạo tràng nghe.

Bây giờ mấy vị lão sư trẻ tuổi ngồi vào đạo tràng nghe giảng chứng minh Cổ Khải Hàng dạy hay thật, diệu không thể tả. Nội dung Cổ Khải Hàng dạy làm lão sư cùng đẳng cấp cũng bị hấp dẫn, chịu ngồi xuống ghế nghe.

Học sinh cao hơn Cổ Khải Hàng một giới ở lại Thiên Thần thư viện tiếp tục đào tạo sâu nghe đến đây mở miệng khen:

- Cổ Khải Hàng đã chuẩn bị đầy đủ, lần này hắn lấy được hoa đại đạo năm cánh không thành vấn đề.

- Đúng, đáng giá ngồi vào nghe.

Học sinh khác cùng giới với Cổ Khải Hàng gật đầu nói:

- Tiếc rằng ta tu luyện là đại đạo ôm nhất, nếu không ta cũng suy xét về Pháp Diễn mà hắn nói.

Nói tới đây học sinh hơi tiếc nuối.

Có một học trưởng thấy học sinh nghe say sưa thì hỏi:

- Tại sao học đệ không vào ngồi nghe?

- Hừ! Ta và Cổ Khải Hàng là trời sinh đối thủ một mất một còn, lúc xưa đánh một trận rồi nước lửa không dung.

Học sinh hừ lạnh một tiếng:

- Nhưng công nhận Cổ Khải Hàng lần này nói rất hay. Lão sư tên Lý Thất Dạ của Thư Phòng không đấu lại Cổ Khải Hàng, Lý Thất Dạ thua chắc.

Học sinh này và Cổ Khải Hàng là kẻ thù sống chết, gai mắt nhau nhưng học sinh này phải công nhận gã dạy quá hay.

Học sinh cao hơn Cổ Khải Hàng một giới gật gù tán thán:

- Đúng,nội dung lần này của Cổ Khải Hàng khó thể soi mói, với tuổi tác của hắn có thể nói là tiềm lực vô cùng. Nhiều lão sư thế hệ trước so với Cổ Khải Hàng cũng bị lu mờ.

- Thiên phú của Cổ Khải Hàng chỉ có Nhân Thánh là ngang ngửa, hắn lĩnh ngộ đại đạo còn hơn cả Nhân Thánh. Về tư chất Nhân Thánh không bằng Cổ Khải Hàng, chẳng qua nhò có huyết thống tốt.

Học sinh đối địch với Cổ Khải Hàng nói:

- Ta rất rành Cổ Khải Hàng, hắn dám đánh một trận với người tức là đã chuẩn bị đầy đủ, nắm chắc tuyệt đối.

Học sinh này từng thua trong tay Cổ Khải Hàng nên hiểu gã sâu sắc:

- Lão sư Lý Thất Dạ liều lĩnh nhận khiêu chiến của Cổ Khải Hàng là thất sách, hắn không biết rõ Cổ Khải Hàng. Lần này hắn quyết đấu với Cổ Khải Hàng thì thua chắc, nếu Lý Thất Dạ thua Cổ Khải Hàng tuyệt đối không cho hắn dễ dàng xuống đài, có lẽ sẽ bị nhục nhã.

Học sinh này nghe nội dung Cổ Khải Hàng giảng bài liền biết lão sư tên Lý Thất Dạ xui rồi. Nếu để Cổ Khải Hàng thắng, Lý Thất Dạ tuyệt đối không an toàn rút ra được, chỉ sợ sẽ bị Cổ Khải Hàng nhục nhã, thậm chí rất có thể không làm lão sư được nữa.

Học sinh lớp lớn gật đầu nói:

- Cổ Khải Hàng định lập uy đây, chỉ có thể nói Lý Thất Dạ xui xẻo rơi vào tay Cổ Khải Hàng.

Cổ Khải Hàng miệng phun hoa sen, nói hoa mỹ, mặt đất tuôn ra suối vàng:

- Đạo là gốc vạn pháp, vạn pháp là diễn tu hành.

Công nhận Cổ Khải Hàng nói quá tốt.

Ong ong ong ong ong!

Tất cả học sinh trong đạo tràng tỏa ánh sáng, đại đạo của họ diễn biến, lực lượng tại hạ bàng bạc tuôn ra như suối phun, tình hình rất đồ sộ.

Cổ Khải Hàng miệng phun hoa sen khiến đạo văn trên tường đạo hóa thành đại dương mênh mông. Tất cả học sinh cảm giác mình đang ngồi trong đạo hải nghe đạo tham thiền, lực lượng đại đạo toàn thân cực kỳ hùng hồn, trong thời gian ngắn bọn họ thông đạt vạn pháp, có thể phát huy công pháp đến cực hạn.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, bài học nói xong, tường đạo tuôn ra ánh sáng đại đạo hùng hồn, đạo văn như sóng to dây lên cao.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khoảnh khắc Cổ Khải Hàng nói xong, đại đạo vô cùng vô tận trong đạo tràng bắn lên cao. Tất cả học sinh cùng đại đạo cộng minh, một đại đạo như thác đổ xuống, lực lượng đại đạo như biển cả tràn ngập nguyên đạo tràng, trường hợp này quá đồ sộ.

Bài giảng của Cổ Khải Hàng diễn biến ảo diệu đại đạo khiến lực lượng đại đạo trong đạo tràng dao động điên cuồng, pháp tắc đại đạo trở nên cực kỳ sống động, đây là đạo tràng công nhận gã. Cổ Khải Hàng đã lấy được tinh túy Pháp Diễn.

Bóc bóc bóc!

Trên tường đạo hiện một đóa hoa đại đạo, các cánh hoa nở ra, hoa đại đạo nở sáu cánh hoa.

Vù vù vù vù vù!

hoa đại đạo có sáu cánh hoa tỏa ánh sáng nhạt xếp hàng.

Nhìn hoa đại đạo sáu cánh hoa, học sinh kinh kêu:

- Sáu cánh hoa!

Chu lão sư khẽ thở dài:

- Khải Hàng huynh ghê gớm thật, lần trước ta giảng đạo chỉ có bốn cánh hoa.

Chu lão sư cảm thán rằng:

- Thực lực của Khải Hàng huynh sắp đuổi kịp các vị nguyên lão học viện rồi.

Mấy vị lão sư nghe giảng đề tán thán, công nhận thành tựu của Cổ Khải Hàng. Với tuổi của Cổ Khải Hàng mà được hoa đại đạo sáu cánh hoa, cho gã lắng đọng thêm vài năm là có thể bắt kịp tồn tại như Tề Lâm Tiên Vương.

- Khải Hàng lão sư nói hay quá!

Trong đạo tràng rỗ lên tiếng vỗ tay như sấm mùa xuân, tất cả học sinh vỗ tay. Học sinh trong đạo tràng hết sức hưng phấn, bọn họ nhiệt liệt công nhận Cổ Khải Hàng, vì bài giảng của gã cho mọi người thu hoạch rất phong phú.

Học sinh trong đạo tràng siêu hưng phấn, bao nhiêu người hét to:

- Khải Hàng lão sư là tấm gương của chúng ta!

Có học sinh mượn cơ hội này hét chói tai với Cổ Khải Hàng, tỏ tình luôn:

- Ta yêu Khải Hàng lão sư. Khải Hàng lão sư quá thần kỳ, chắc chắn sẽ đánh Lý Thất Dạ lão sư tơi bời!

Mấy lão sư nghe giảng rất là cảm thán.

Chu lão sư cười trêu:

- Chúng ta không được yêu thích bằng Khải Hàng huynh, xin đi trước.

Cổ Khải Hàng vẫn phong độ phiên phiên, không hấp tấp, khiến đám người phục sát đất.

- Đa tạ mọi người dạà yêu, Cổ Khải Hàng giảng có gì không hay mong mọi người thứ lỗi cho.

Không khí trong đạo tràng nóng bỏng, vô số học sinh hét chói tai vì Cổ Khải Hàng. Khen gã, thanh âm át nhau, qua một lúc sau mới lặng xuống.

Cổ Khải Hàng để lại chữ Cổ Khải Hàng trên hoa đại đạo, điều này đáng giá gã để lại tên mình.

Cổ Khải Hàng đi xuống bục giảng, thong dong quý khí cười nói:

- Tiếp theo là lúc Thất Dạ huynh phát huy, Khải Hàng xin rửa tai lắng nghe.

Nghe Cổ Khải Hàng nói, học sinh đạo tràng lập tức đứng dậy rời khỏi đạo tràng. Đạo tràng như bờ cát sau khi thủy triều rút đi, một mảnh trống trơn không bóng người.

Không thể trách học sinh bạc nghĩa, dù sao Lý Thất Dạ chưa từng dạy bài học trong Thiên Thần học viện, mọi người không biết trình độ của hắn thế nào, dù muốn nghe hắn dạy cũng ôm thái độ đứng xem.

Hơn nữa nhiều học sinh không hứng thú với đề bài đạo tâm, bọn họ cho rằng thứ như đạo tâm hư vô mờ mịt, không giúp ích gì cho việc tu hành.

Trong đạo tràng một mảnh tĩnh lặng, không có học sinh nào chịu ở lại, đối lập rõ ràng với bài giảng của Cổ Khải Hàng không khí náo nhiệt.

Thấy đạo tràng không bóng người, dù có học sinh muốn vào cũng do dự. Dù sao trước mắt bao người, một mình đi vào đạo tràng thì quá bắt mắt.

- Có người vào trong không?

- Đạo tâm bình thường có gì hay mà nghe?

Lục Kiếm Thiểu Hoàng lạnh lùng cười- Học sinh Bách Đường chúng ta không hứng thú với bài giảng như vậy.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng nói câu đó không chỉ cho mình nghe cũng là nói với học sinh Bách Đường.