Đế Bá

Chương 3070: Vườn trà

Mai Tố Dao cười khẽ, phong thái tuyệt thế, nói:

- Muội tử không cần ngưỡng mộ, ta cũng chỉ là người phàm tục. Miễn cố gắng tiến bước, không chừng sau này muội tử sẽ đứng ở đỉnh cao, được chúng sinh ngưỡng mộ muội.

Dạ Hân Tuyết ngây người, nàng không ngờ Mai Tố Dao dễ nói chuyện vậy. Dạ Hân Tuyết cứ tưởng Mai Tố Dao sẽ cao cao tại thượng, hơn nữa lời Mai Tố Dao nói kích thích nỗi lòng của nàng.

- Ta thích nghe lời này của Tó Dao.

Lý Thất Dạ gật đầu, cười nói:

- Đại đạo dài lâu, cố găng lên, đừng quên tấm lòng ban đầu, cứ đi tiếp, có ngày ngươi sẽ bay lên chín tầng mây. Khi đó ngươi không cần ngưỡng mộ người khác, ngươi đã đứng trên đỉnh cao, là chúng sinh ngưỡng mộ ngươi.

Nghe Lý Thất Dạ nói, Dạ Hân Tuyết ngẩn ngơ. Đào Đình nghe xong đăm chiêu. Lưu Kim Thắng lặng im.

- Lão sư và Mai Tiên Tử đều là người đại quyết đoán.

Kim Hoàn Thiết Tí gãi đầu nói:

- Hai người đều trèo lên núi cao, ta thì không có dã tâm lớn muốn lên đỉnh của đỉnh. Ta xem từ xa là được, miễn có thể gầy dựng Vương gia thật tốt là ta đã thỏa mãn rồi.

Kim Hoàn Thiết Tí cười xòa.

Dãy núi trập rùng, lúc này Thiên Thần học viện đã có rất nhiều học sinh đi tới các ngọn núi, mọi người đều chờ đợi vườn trà mở ra.

Đương nhiên các học sinh đang ở dày đồi núi chưa phải vườn trà mà chỉ là lối vào.

Muốn vào vườn trà phải đợi khi Thiên Thần học viện mở ra. Nếu Thiên Thần thư viện không mở vườn trà thì mọi người muốn vào cũng không thể.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, trên bầu trời xuất hiện hai hàng rào gỗ.

Két!

Một hàng rào gỗ mở ra, vô số sương khói đổ xuống, chớp mắt núi non trập trùng bị khói bao phủ, tất cả dãy núi biến mất.

Tất cả học sinh nhảy lên, cưỡi mây về gió trông như thần tiên.

Khi tất cả dãy núi bị sương khói che lấp, các học sinh hưng phấn hét to một tiếng:

- Vườn trà mở!

Bọn họ nhảy lên mây mù muốn vào vườn trà.

Rầm!

Trong tiếng nổ, các ngọn núi từ trên trời giáng xuống. Những ngọn núi không cao lớn, có núi trông như một khối đá to.

Một lão nhân xuất hiện trong mây mù, là lão sư của Thiên Thần học viện:

- Các bạn học, chuẩn bị vào vườn trà. Sau khi đi vào có thu hoạch hay không phải dựa vào chính các ngươi, chuyện không thể thì đừng miễn cưỡng.

Ngh lão sư nói, tất cả học sinh hưng phấn:

- Biết rồi!

Bọn họ nhảy lên ngọn núi của mình, trong phút chốc mỗi ngọn núi có học sinh đứng, đa số tốp năm tốp ba hợp tác. Vì vào vườn trà rồi người nhiều sức mạnh lớn, cơ hội cũng to hơn.

Lúc này nhiều học sinh đứng trên núi, học sinh thiên tài Đế Phủ, Thánh Viện đều tới. Các lãnh tụ học sinh trong Thiên Thần học viện như nhóm Tư Tông Thần Tử cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chiếm hai ngọn núi lớn nhất, đều được đám đông vây quanh. Nhiều học sinh Thánh Viện, Bách Đường đi theo hai người. Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử là lãnh tụ của Thánh Viện, Bách Đường, lên tiếng một cái thì bao nhiêu học sinh vui vẻ đi theo bọn họ.

Đám đông học sinh đi theo bên cạnh Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử. Đặc biệt Tư Tông Thần Tử làm lãnh tụ của Thánh Viện, nhiều thiên tài học sinh theo cùng, thực lực của gã mạnh mẽ khiến người kiêng dè.

Tuy học sinh Bách Đường không bằng Thánh Viện nhưng Bách Đường người đông thế mạnh, Lục Kiếm Thiểu Hoàng đi đến đâu cũng kêu bằng gọi hữu, đoàn người đi theo rất đông.

Nên đa số học sinh né xa Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Tư Tông Thần Tử. Mọi người đều hiểu nếu hội phẩm trà lần này có ích lợi gì chắc chắn sẽ bị hai hóm người Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử chiếm trước. Những người khác không tiện tranh với hai nhóm này.

Nhưng nói cũng kỳ, sau khi vườn trà mở Diệu Thiền chỉ có một mình, nàng đứng ở ngọn núi nhỏ vắng vẻ, mây cuốn mây tán sắp che mất nàng.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng thấy Diệu Thiền liền chào hỏi:

- Học muội, đi chung với chúng ta không?

Lục Kiếm Thiểu Hoàng luôn tìm kiếm Diệu Thiền nên vừa thấy nàng liền vội vàng đưa ra lời mời.

- Đa tạ học trưởng.

Diệu Thiền gật rồi lắc đầu nói:

- Tiểu muội chỉ đi vào nhìn một cái, không cầu cơ duyên, không dám quấy rầy việc của học trưởng.

Diệu Thiền từ chối lời mời của Lục Kiếm Thiểu Hoàng ngay. Vì nàng hiểu rõ gã. Lục Kiếm Thiểu Hoàng xuất thân từ thế gia, phụ thân là Thượng Thần mười một đồ đằng, từ nhỏ gã đã tâm cao khí ngạo. Diệu Thiền hiểu rằng khi Lục Kiếm Thiểu Hoàng quyết định đối địch với Lý Thất Dạ thì sớm muộn gì cũng tự tìm chết.

Bị Diệu Thiền từ chối làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng khó chịu, trước đó gã tốn bao công sức mới mời nàng tham gia hội phẩm trà được, ai ngờ hiện tại nàng muốn rút lui.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng nghĩ ngay đến Lý Thất Dạ, chắc lúc ở miếu cũ hắn nói gì với Diệu Thiền, không thì tại sao hắn rút lui?

Lục Kiếm Thiểu Hoàng nhìn hướng Lý Thất Dạ, hắn mang theo nhóm năm người Mai Tố Dao đứng trên ngọn núi nhỏ. Lục Kiếm Thiểu Hoàng thấy Lý Thất Dạ được các mỹ nhân vây quanh thì thầm hừ lạnh.

Lúc này Lục Kiếm Thiểu Hoàng có hàng trăm lý do gai mắt Lý Thất Dạ, nhưng hắn là lão sư của Thiên Thần học viện. Gã muốn khiêu khích hắn rồi lại bất lực.

Không chỉ Lục Kiếm Thiểu Hoàng gai mắt Lý Thất Dạ, Tư Tông Thần Tử cũng lạnh lùng nhìn hắn. Đặc biệt thấy Lý Thất Dạ và Mai Tố Dao thân thiết khiến Tư Tông Thần Tử cực kỳ khó chịu, gã rất muốn báo cáo lên Thiên Thần học viện là lão sư như Lý Thất Dạ không có bộ dáng của một lão sư, thân thiết với nữ học sinh như vậy còn ra thể thống gì?

Tư Tông Thần Tử đang suy xét có nên tố cáo Lý Thất Dạ lên Thiên Thần học viện. Lý do là lão sư mà đi dụ dỗ học sinh, đây là chuyện không nhỏ.

lão sư của Thiên Thần học viện ra lệnh:

- Được rồi. Các bạn học xuất phát đi.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, tất cả ngọn núi bắn ra. Các ngọn núi như những chiếc thyền bay xẹt nhanh qua, tất cả học sinh đứng trên ngọn núi đưa bọn họ xông lên trước.

Kim Hoàn Thiết Tí cười nói:

- Cưỡi trâu cưỡi ngựa, cưỡi phi hạc ta đều thử qua, lần đầu tiên cưỡi núi.

Các học sinh lần đầu tiên tới vườn trà như Đào Đình, Dạ Hân Tuyết cảm thấy rất mới mẻ, bọn họ chưa từng cưỡi núi.

- Chắc không phải núi đang động nên ngươi cho rằng ngươi đang cưỡi núi đi?

Trong lúc Kim Hoàn Thiết Tí hưng phấn thì Lưu Kim Thắng thản nhiên nói:

- Là thiên địa biến đổi nên ngươi mới nghĩ núi đang động.

Kim Hoàn Thiết Tí kinh ngạc khó tin hỏi:

- Không phải núi di chuyển?

- Là một phương thiên địa đấu chuyển tinh di, nếu bây giờ ngươi rớt xuống ngọn ní này sẽ rơi trở lại thư viện.

Lưu Kim Thắng bình tĩnh nói:

- Thật ra ngươi luôn ở chỗ này, vốn không hề nhúc nhích, là thiên địa biến đổi.

Dạ Hân Tuyết nghe xong tò mò hỏi:

- Lưu lão gia tử biết rõ vậy? Trước kia Lưu lão gia tử từng đến đây?

Lưu Kim Thắng không trả lời Dạ Hân Tuyết mà chỉ nhìn phía trước, biểu tình rất lạ. Lưu Kim Thắng chìm trong suy tư, mắt hấp háy.

Đào Đình, Kim Hoàn Thiết Tí không thấy có gì lạ. Mai Tố Dao cười tủm tỉm nhìn Lý Thất Dạ, nàng không phải người thường, giữa trán có một khối tiên cốt có thể thấy chân thật, nên nàng vừa gặp Lưu Kim Thắng liền biết gã không đơn giản.