Đế Bá

Chương 2161: Cửu Tử Quỷ Mẫu (1)



Về phần Hùng Thiên Tí, hắn cả đời không có xem qua cảnh tượng rung động như thế, hắn đặt mông ngồi ở trên boong thuyền, hoàn toàn là nhìn tới ngây người.

- Đây là chủng tộc gì vậy?

rác Kiếm Thi nhìn bộ hài cốt hình người to lớn kia, đều không khỏi thất thần nói rằng.

- Rất xa xưa rất lâu về trước chủng tộc, từ lúc rất xa xôi rất xa xôi thời đại cũng đã diệt tộc rồi.

Lý Thất Dạ xa xa nhìn bộ hài cốt vô cùng to lớn đó, lạnh nhạt nói.

Ở cái hải vực này, không chỉ là từng bộ cự cốt khiến người chấn động, hơn nữa phương diện này cự cốt du lịch bay lượn cũng giống như khiến người nhìn hơi bị chấn động.

"Rầm" tiếng nước vang lên, chỉ thấy phía trước xa xa chính là hải sóng lớn cuồn cuộn, có một bộ hài cốt vô cùng to lớn đang du lịch, nó khi thì trồi lên mặt nước, khi thì chìm vào trong biển, một bộ cự cốt như vậy thoạt nhìn như là một con cá voi to lớn.

Thấy hài cốt cá voi to lớn như thế, Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi đều không khỏi nhìn nhau một cái, trong lòng các nàng đều không khỏi hơi bị chấn động.

- Đó là Tổ Kình sao?

Trác Kiếm Thi nhìn phía xa hài cốt cự đại kình ngư chìm vào trong biển, đều không phải là thập phần khẳng định nói rằng.

- Càng nói đúng ra là Côn Kình, từ lúc kỷ nguyên rất xa xôi cũng đã diệt sạch chủng tộc.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt vừa cười vừa nói:

- Các ngươi Vô Cấu Tam Tông Tổ Kình chính là Côn Kình tộc hệ, nó có thể nói là Côn Kình tộc hệ sinh linh thế gian duy nhất may mắn còn tồn tại hậu thế rồi.

Trác Kiếm Thi và Liễu Như Yên nghe được hắn nói như vậy, đều không khỏi thật sâu hít thở một cái, các nàng nghe biết Vô Cấu Tam Tông Tổ Kình là một con cá voi to lớn vô cùng, thế nhưng, chưa bao giờ biết lai lịch của Tổ Kình, càng không biết Tổ Kình là thuộc về cái tộc hệ gì..

"Thu" một tiếng phượng hót vang lên, trên bầu trời lửa cháy mạnh cuồn cuộn, trong nháy mắt, có một hài cốt chim khổng lồ từ trên bầu trời bay qua, hài cốt của con chim khổng lồ toàn thân bị liệt hỏa bao vây, chim khổng lồ mỗi một cái xương đều bốc lên hỏa diễm, tựa hồ mỗi một luồng hỏa diễm đều là từ trên người nó phát ra.

Ngay khi một con chim khổng lồ bay qua bầu trời, nó nổi lên thiên lý dài vĩ diễm, vĩ diễm này đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn như là đuôi lửa của phượng hoàng.

- Đó là phượng hoàng sao?

Hùng Thiên Tí không thể tin được hai mắt của mình, day day mắt, chỉ vào hài cốt con chim khổng lồ đang bay xa kia kêu to nói rằng.

- Cũng không phải là phượng hoàng.

Lý Thất Dạ nhìn hài cốt chim khổng lồ đã đi xa, lạnh nhạt nói:

- Bất quá, cách phượng hoàng cũng không xa, chí ít có được một nửa phượng hoàng huyết thống.

- Đây tột cùng là một chỗ như thế nào, sinh linh cường đại như vậy đều ở trong nơi này hóa thành xương khô!

Thuần Dương Tử thất thần nói rằng.

Một chỗ như vậy, thật sự là khiến người mơ màng, Cốt Hải đến tột cùng là địa phương như thế nào đây, sinh linh to lớn như vậy cuối cùng ở chỗ này đều bị thành xương khô rồi.

Lý Thất Dạ không trả lời Thuần Dương Tử hỏi, hắn chỉ là trầm mặc, tiếp tục điều khiển cốt thuyền.

Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Liễu Như Yên cũng theo đó rơi vào trầm mặc, bởi vì trước mắt một màn này mang đến cho bọn hắn quá nhiều rung động.

Côn Kình cũng tốt, cự nhân cũng được, tồn tạinhư vậy to lớn vô cùng, đặt ở đương đại, đây tuyệt đối là vô địch tồn tại, thế nhưng, đến nơi này, chẳng qua là hóa thành xương khô mà thôi.

- Chuẩn bị xong!

Vẫn luôn ở trong trầm mặc, Lý Thất Dạ đột nhiên quát to một tiếng.

"Rầm" một tiếng vang lên, nước biển thật cao văng lên, ở nơi này trong lúc điện quang hỏa thạch đó, Lý Thất Dạ điều khiển cốt thuyền không ngờ giây lát đã bay lên, thoáng cái phóng qua ngoài khơi, trong nháy mắt đã vượt qua vạn dặm.

"Ầm" một tiếng nổ vang thật lớn, vừa lúc đó, dưới đáy biển vọt lên một cái cự vật, đây là một bộ hài cốt vừa dài vừa lớn.

Bộ hài cốt này hết sức quỷ dị, không đầu không đuôi, thoạt nhìn như là một cái cốt quản, thế nhưng, nó cũng không phải cốt quản, bên trong bộ hài cốt này dĩ nhiên là hàm răng phức tạp giao thác, thoạt nhìn giống như là bánh răng thiết đao vậy, ngay khi vô số bánh răng thiết đao chuyển động, nó có thể trong nháy mắt đem tất cả mọi thứ đều cắt đến nát bấy.

"Rầm" tiếng nước nổ lớn, đã thấy cốt thuyền bay vọt đi, hài cốt quỷ dị này nhảy ra khỏi mặt nước, hướng phía cốt thuyền phác lai.

- Tới hay lắm!

Nhìn thấy bộ quỷ dị hài cốt này lao kéo mà đến, Thuần Dương Tử nở nụ cười một chút, nói rằng. Lời nói vừa rơi xuống, "ầm" một tiếng, hắn đã đánh ra một quyền.

Vừa lúc đó, Thuần Dương Tử cũng không có ẩn dấu thực lực của chính mình, Thần Hoàng chi uy vang trời dựng lên, huyết khí tựa như hồng thủy vỡ đê phun trào ra ngoài, cùng lúc đó, khí lực của hắn thoáng cái sáng lên, toàn thân giống như là làm bằng hoàng kim vậy.

Ở dưới trạng thái Kim Cương Bất Diệt Thể, Thuần Dương Tử đánh ra một quyền, giống như là một ngọn núi cao kim mang lấp lánh hung hăng đập hướng về phía bộ hài cốt vô cùng quỷ dị này.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn, lại là bộ hài cốt vừa dài vừa thô bị Thuần Dương Tử đập đến bay ra ngoài, "Rầm" tiếng nước vang lên, văng lên sóng lớn phóng lên cao!

Thế nhưng, sau một lát. Bộ hài cốt vừa thô vừa dài kia lại chạy ra khỏi mặt nước, theo từng đợt tiếng nước nổ tung vang lên. Nó đã hướng cốt thuyền đuổi theo.

- Đi ra ngoài đánh, không nên đem thuyền của ta làm hư.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói. Hắn vừa nói dứt lời, vừa chuyển động bánh lái, tiếp đó "Hô" một tiếng, cốt thuyền tầng dưới dĩ nhiên bay ra một chiếc cốt thuyền, chiếc cốt thuyền này thoáng cái bơi ở trên mặt biển.

- Được!

Thuần Dương Tử phi thân lên, trong nháy mắt nhảy lên chiếc cốt thuyền này. Đối mặt với bộ hài cốt to lớn đang lao bổ tới không hề ý sợ hãi.

"Rầm, rầm, rầm. . ." Ngay khi Thuần Dương Tử cùng với bộ hài cốt quỷ dị kia giằng co, đột nhiên, từng đợt tiếng nước nổ tung vang lên, trong nháy mắt, dưới đáy biển chui ra từng cổ một hài cốt. Mấy bộ hài cốt này cùng với bộ cốt quỷ dị vừa rồi là giống nhau như đúc.

Liễu Như Yên các nàng đếm một chút, trước mắt cốt quản quỷ dị này dĩ nhiên là tổng cộng có chín cái.

Chín cái cốt quản không đầu không đuôi dựng lên thân thể, đứng ở trên mặt biển, cảnh tượng như vậy bất luận là nhìn như thế nào. Cũng làm cho người có chút rợn cả tóc gáy, đặc biệt bên trong cốt quản này là vô số răng nhọn đang mài động giao thác, sàn sạt sa cốt xỉ mài thanh âm. Càng làm cho người thẳng thắn giật mình.

- Đây là thứ quỷ gì!

Thấy cốt quản quỷ dị như vậy, Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi đều không khỏi biến sắc. Thất thanh nói rằng.

- Quỷ Mẫu có chín con.

Lý Thất Dạ nhìn chín cái cốt quản này, lạnh nhạt nói:

- Rất xa xôi quỷ vật đã chết rất lâu rồi, vẫn như cũ có thể ở chỗ này làm ác.

"Tranh" tiếng kiếm ngân vang Cửu Thiên, đối mặt với chín cái cốt quản quỷ dị vô cùng này, Thuần Dương Tử tồn tại cường đại như vậy cũng không dám khinh địch, Cổ Thuần Đồng Kiếm nơi tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.