- Ðôi chân này của lão phu từng đá chết không ít người...
Thiên Khô Tẩu cười nói:
- ốc huynh định đá chết anh em ta sao?
Thiên Khô Tẩu cười hể hể nói:
- Cái đó phải xem ý hiển côn trọng thế nào mới giải quyết.
Thiên Khô Tẩu nói:
- Nghe nói hai vị năm rối đào tẩu khối Chính Tâm Lao, sao hôm nay lại bỏ nghiệp võ làm thương nhân?
Trường Cước Cương Thi cười nói:
- Ai nói bọn ta bỏ nghiệp võ làm thương nhân?
Thiên Khô Tẩu nói:
- Nếu không thì trong xe chở những gì?
Trường Cước Cương Thi nói:
- Té ra là Hổ Diên huynh nói tới chuyện đó. Bọn ta là bạn già, nói cho ngươi cũng chẳng hể gì, hàng hóa trong xe là của bang chủ chúng ta, chúng ta vâng lệnh bang chủ, phải đem số hàng hóa này tới một chỗ, chỉ vì đường đi xa xôi, tự mình chở đi không tiện nên giao cho tiêu cục Ðịa Khô Tẩu hỏi:
- Các ngươi lại lập ra bang gì vậy?
Trường Cước Cương Thi đáp:
- Phục Cừu bang.
Ðịa Khô Tẩu cười khẽ một tiếng nói:
- Ðối tượng phục cừu là Tứ Hải Ðồng Tâm Minh phải không?
Trường Cước Cương Thi gật đầu nói:
- Ðúng thiết Bị giam nhốt hơn mười năm, thù ấy không trả thì khó vơi hận trong lòng.
Thiên Khô Tẩu hỏi:
- Bang chủ quý bang là vị cao nhân nào vậy?
Trường Cước Cương Thi đáp:
- Vô Danh Ma!
Thiên Khô Tẩu sửng sốt hỏi:
- Vô Danh Ma à?
Trường Cước Cương Thi cười nói:
- Phải, y là người Vô danh qua kiếp nạn hóa thân thành, nên lấy hiệu là Vô Danh Ma!
Thiên Khô Tẩu à khẽ một tiếng nói:
- Chắc thân thủ của y cao lắm, nếu không thì làm sao sai xử được nhân vật lẫy lừng như ốc huynh?
Trường Cước Cương Thi cười khanh khách nói:
- Nói phải lắm, lão phu chẳng có điểm gì là kém, có điểu bang chủ quả là nhân vật hơn người, một thân tu vi của y so với Ngũ Tuyệt Thần Ma Bộc Dương Phi Hồng năm xưa chẳng kém bao nhiêu.
Ðịa Khô Tẩu chỉ vào tiêu xa hỏi:
- ốc huynh, trong xe chở vật gì?
ác Trương Phi Lệ Kiệt nhếch mép cười nói:
- Hiển côn trọng hỏi đi hỏi lại, chắc định cướp tiêu chứ gì?
Ðịa Khô Tẩu nở một nụ cười bí hiểm nói:
- Hỏi hỏi một chút thì có gì đáng sợ, chẳng lẽ hai vị sợ bọn ta nảy sinh ý muốn cướp đoạt à?
ác Trương phi cười nói:
- Xem các ngươi cũng chẳng ai có gan làm thế đâu.
Ðịa Khô Tẩu biến sắc mặt nói:
- Lệ huynh trả lời như vậy có vẻ cho rằng anh em bọn ta không dám đắc tội với quý bang thì phải?
Trường Cước Cương Thi vội nói:
- Không phải. Lệ huynh là một người thô mãng, nói năng không giữ gìn, Hổ Diên huynh đừng nóng.
Ðịa Khô Tẩu cười nhạt nói:
- Anh em ta hôm nay vốn có ý cướp tiêu, nhưng hóa chủ đã là hai ông bạn già các ngươi, nghĩ tới tình đồng đạo, anh em chúng ta cũng thôi. Có điểu... hai vị nếu thật lòng coi anh em ta là bạn bè, thì không Cần giấudiếm!
Trường Cước Cương Thi cười nói:
- Chỉ sợ hiển côn trọng nghe xong động tâm lại làm thương tổn hòa khí đôi bên.
Ðịa Khô Tẩu bất giác cười gằn một tiếng nói:
- Anh em bọn ta hôm nay tới đây chủ yếu để trả thù cho hai tên đệ tử ký danh bị giết. Cướp tiêu chỉ là thuận tay thì làm, không thì thôi, lão phu đã nói không cướp tiêu là không cướp tiêu, trong xe có bao nhiêu vàng bạc châu báu lão phu cũng không động tâm. ốc huynh còn sợ cái gì?
Trường Cước Cương Thi nói:
- Ðã không muốn cướp tiêu, thì cần gì phải biết.
Ðịa Khô Tẩu rất bực bội, cười nhạt nói:
- xem ra các ngươi không đáng là bạn già, nếu không ốc huynh quyết không che giấu làm thất vọng lòng hiếu kỳ của anh em ta như vậy Trường Cước Cương Thi như không muốn gây chuyện, cười nói:
- Ðược lão phu nói đây, trong xe có ba ngàn cân vàng!
Thiên Khô Tẩu mắt chợt sáng rực, kêu thất thanh:
- A... ba ngàn cân vàng kia à?
ác Trương phi hô hô cười nói:
- Ðúng đấy, bây giờ hiển côn trọng động tâm rối phải không?
Nghiệt Sinh Song Hung liếc nhau hội ý, rối Thiên Khô Tẩu cười nói ngay:
- Không, ba ngàn cân vàng quả là một món tiến lớn, song anh em ta nói câu nào nhớ câu ấy, hai vị cứ yên tâm mà.
ác Trương phi nói:
- Không cướp tiêu, thì xin tránh đường!
Ðịa Khô Tẩu cười âm trầm nói:
- Chẳng lẽ Lệ huynh kêu sao, anh em ta tới đây giúp bọn đệ tử ký danh trả thù mà!
ác Trương Phi liếc Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa một cái cười nói:
- Ngươi nói thế là muốn không cho Ngũ Tổng tiêu đầu này đi chứ Ðịa Khô Tẩu gật gật đầu nói:
- Phải rồi, y nói năng bừa bãi, mục hạ Vô nhân, chắc ắt có tài nghệ hơn người, lão phu muốn lãnh giáo một chút!
Trường Cước Cương Thi nói:
- Ðâu được Hổ Diên huynh, nếu ngươi giết y, ai giúp bọn ta hộ tống tiêu xa?
Ðịa Khô Tẩu lạnh lùng nói:
- Một gã tiêu sư chết cũng chẳng ảnh hưởng gì tới đại cuộc!
Trường Cước Cương Thi nói:
- Nói thế thì không được...
Ðịa Khô Tẩu ngắt lời nói:
- Nể mặt hai vị, bọn ta chỉ bắt một người, thế còn chưa được sao?
Trường Cước Cương Thi cười khan nói:
- Chờ y hộ tống xong trở về, ngươi có muốn giết ráo cả bọn cũng chẳng liên can gì tới việc của bọn lão phu!
Ðịa Khô Tẩu chợt lạnh lùng nói:
- Lão phu quyết định ra tay hôm nay, không thể chờ đợi gì cho phiến ra!
Trường Cước Cương Thi cũng sa sầm mặt nói:
- Nếu như vậy, cũng là gián tiếp không để hai người bọn lão phu đi qua rối.
Ðịa Khô Tẩu nói:
- Nếu ốc huynh nghĩ thế, lão phu cũng chỉ còn cách đắc tội thôi.
Trường Cước Cương Thi ngửa mặt lên trời hô hô cười rộ nói:
- Ðược! Ðược! Hổ Diên huynh người mau miệng lẹ, khiến người vui vẻ Vậy thì khỏi nói dông dài, lão phu hãy bổi tiếp các hạ vài chiêu trước đã.
Ðịa Khô Tẩu bước lên ba bước nói:
- Mời!
Trường Cước Cương Thi vừa định bước ra, chợt ác Trương Phi kêu lớn:
- Ðể lão phu ra trước!
Rối nhún chân một cái vọt mau ra, bàn tay to bè giơ lên, thế như Chớp xẹt vỗ tới giữa ngực Ðịa Khô Tẩu Hổ Diên ất.
Ðịa Khô Tẩu đâu cam chịu lép, hữu chưởng giơ lên đẩy thẳng ra đón vừa mạnh vừa mau.
Hai chưởng chạm nhau sầm một tiếng như sét nổ, hai người cùng loạng choạng, đều lui lại một bước.
Iclnh phong cuốn lên, thồi tung áo của những người đứng ngoài bay phần phật.
Ðịa Khô Tẩu lui lại một bước rồi quát lớn một tiếng, chân phải đạp mạnh, thuận thế phóng một đá vào huyệt Thái Dương của ác Trương Phi. ác Trương Phi nét mặt hung ác đanh lại, nghiêng đầu một cái, tay chưởng đẩy mạnh ra biến thành chảo chụp vào bắp chân đối phương. Ðịa Khô Tẩu chân phải gặp lại rồi duỗi ra, đổi đá vào dưới nách. ác Trương Phi lại trườn người vung chưởng, đổi thế công đánh vào huyệt đan điển...
Hai người đánh mau đỡ mạnh, liên tiếp ra đòn, trong chớp mắt đã xoắn chặt lấy nhau.
Trường Cước Cương Thi thấy công lực hai người tương đương không thể trong thời gian ngắn mà có thể phân thắng bại, lập tức nhìn qua Thiên Khô Tẩu Hổ Diên Giáp cười nói:
- Chúng ta cũng đừng đứng rảnh nhìn nữa, lại đây!
Lời buông chưởng xuất, năm ngón tay khoằm khoằm co lại chụp vào giữa mặt Thiên Khô Tẩu.
Y chân dài người cao, cánh tay cũng dài hơn người thường, nghiêng người vươn tay, bóng chảo đã chụp tới trước mặt Hổ Diên Giáp.
Nhưng Thiên Khô Tẩu tựa hổ đã tính toán, không muốn động thủ với y vừa thấy y phát chưởng công kích, chợt nghiêng người đảo bộ, chớp mắt đã tránh ra ngoài năm sáu bước, tới gần Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa, vung chưởng bổ xuống.
Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa không ngờ Thiên Khô Tẩu lại lập tức ra tay với mình, nhất thời không để phòng, suýt nữa bị trúng chưởng, hốt hoảng lui ra mấy thước, đưa tay lên hông, tuốt ra một lưỡi kim đao, rối lập tức xông vào đánh nhau với Thiên Khô Tẩu.
Thiên Khô Tẩu tuy tay không, nhưng rõ ràng y không coi Thần Phong Ðao ra gì, ra tay mười phần gan dạ, một tay tấn công, một tay đón đao, từ từ tiến sát vào.
Trường Cước Cương Thi thấy cười nói:
- Ðược lắm! Ngươi bắt Ngũ tổng tiêu đầu, lão phu sẽ bắt ba tên đệ tử ký danh của ngươi.
Trong câu nói đã vọt người lên, nhảy vào giữa ba người Hoành Hành Thái TUẾHạ Huy, Bạch Khứu Lang Hạ Kiệt, Thiếp Cáp MÔ Hạ Nghĩa, chân đá tay đấm.
Hai tiêu sư còn lại thấy Tổng tiêu đầu rơi vào thế hạ phong, cũng lập tức rút binh khí xông vào trợ chiến.
Lúc ấy đôi bên mở cuộc hỗn chiến, hơn mười tên cung thủ thì giữ gìn bốn mặt bên cạnh tiêu xa, lắp tên giương cung, chuẩn bị chờ dịp tốt bắn ra.
Ðang tới lúc say máu, chợt nghe Bạch Khứu Lang Hạ Kiệt kêu lên một tiếng thê thảm, thân người co lại, từ từ đổ xuống đất.
Nguyên là đang lúc đánh nhau, y bị Trường Cước Cương Thi phóng tới một cước đá trúng hông, tuy không bị thương nhưng đứng không vững chúi vế phía trước mấy bước, đúng vào lúc ấy bị một tên cung thủ nhân cơ hội phát bên bắn trúng bối tâm, mũi tên xuyên suốt lưng nhô ra trước ngực, ngã lăn ra đất hết hơi chết luôn.
Thiên Khô Tẩu Hổ Diên Giáp vốn định là thu thập Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa rối sẽ quay qua đối phó với Trường Cước Cương Thi thì mới nắm chắc phần thắng, không ngờ Trường Cước Cương Thi cũng tính toán như thế nên xông qua đánh ba tên đệ tử ký danh của mình. Lúc ấy vừa thấy Bạch Khứu Lang Hạ Kiệt trúng tên Chết rồi, mới biết là mình tính lầm, lập tức nổi nóng gầm lên một tiếng, liên tiếp ra sát thủ, cũng muốn thu thập ba người bọn Thần Phong Ðao lập tức.
Y là nhân vật siêu quần trong hắc đạo thì công lực thâm hậu thế nào cũng rõ, lấy một đánh ba mà vẫn công nhiều thủ ít, lúc ấy căm giận liên tiếp ra sát thủ. Thần Phong Ðao thì còn miễn cưỡng đón đỡ nồi, chứ hai tên tiêu sư kia thì không có cách nào chống cự, liên tiếp lui lại máy bước, thì một người trúng chưởng vào đầu, óc máu bắn tung tóe, ngã lăn ra đất.
Thần Phong Ðao trợn muốn rách khóe mắt, gầm lên một tiếng, ngọn kim đao trong tay cất lên, liều mạng xông vào chém tới tấp.
Thiên Khô Tẩu cười lớn một tiếng, thân hình lách qua, tránh khỏi một đao chém bổ xuống, lại vươn tay nắm lấy đầu của người tiêu sư xử dụng cặp phán quan bút rẫy mạnh một cái, người ấy lập tức bay bổng lên không rơi xuống đập vào bánh chiếc tiêu xa thứ nhất.
Cái rẫy này của y dùng sức rất mạnh, người tiêu sư không cưỡng lại được bị ném vào bánh xe "bình" một tiếng, xương cốt toàn thân gãy hết, hôn mê luôn.
Thần Phong Ðao biến hẳn sắc mặt, không dám đánh tiếp, vội đạp chân lui ra hai trượng, xoay người chạy vào khu rừng tre.
Thiên Khô Tẩu quát lớn "Chạy đi đâư,, thân như con chim lướt lên đuổi theo, cũng phóng vào trong rừng.
Bọn họ một người chạy một người đuổi, lại nhắm thẳng vào chỗ Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên đang núp chạy tới. Vũ Duy Ninh sợ bị Thần Phong Ðao phát hiện, vội kéo Du Băng Viên khom người chạy mau lên phía trên gò.
Hai người rốt lại còn trẻ tuổi, ít hiểu biết, kinh nghiệm giang hổ chưa nhiều, trên gò núi tre mọc san sát, nếu bọn họ cứ nằm im không động đậy, có thể thoát khỏi tai mắt của Thần Phong Ðao và Thiên Khô Tẩu. Thế nhưng bọn họ bỏ chạy, cành tre khua động, lại để lộ hình tích.
Thần Phong Ðao giảo hoạt Vô cùng, y chạy vào trong rừng tre rồi, nghe trên gò trước mặt có tiếng cành lá khua động, lập tức biết có kẻ thứ ba núp trong rừng tre, bèn chui ngay vào một bụi tre dày ngồi sụp xuống im lặng.
Nhưng Thiên Khô Tẩu cũng đồng thời nghe thấy có người tháo chạy trong rừng tre phía trước, y cho đó là Thần Phong Ðao, lập tức thi triển khinh công tuyệt đỉnh nhảy vọt lên cành tre nhìn xuống, rồi sải chân đuổi mau, cười lớn nói:
- Ngũ Triệu Nghĩa, hôm nay mà để ngươi chạy thoát thì ba chữ tên Hổ Diên Giáp của lão phu cho ngươi viết ngược à?
Y dùng khinh công chạy trên ngọn tre đuổi theo dĩ nhiên là mau lẹ hơn người chạy lom khom bên dưới, nên trong chớp mắt đã vượt qua đầu Vũ Duy Ninh và Du Băng Viên buông người rơi xuống chặn đường.
Lúc ấy y mới biết rõ là đuối lầm người, bất giác sững sờ hỏi:
- Các ngươi là ai?
Vũ Duy Ninh không muốn nhiễu chuyện, bèn giả làm ra bộ run sợ chắp tay xá lia lịa nói:
- Xin lão đại ca giơ cao đánh khẽ, cha con chúng tôi đi qua đây, thấy các vị đánh giết trên đường, nên núp Ở đây thôi!
Thiên Khô Tẩu trên mặt chợt hiện ra nụ cười hung ác nói:
- Cha con các ngươi không phải là người giang hổ à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Không phải đâu! Không phải đâu!
Thiên Khô Tẩu cười nhạt một tiếng nói:
- Chỉ nói láo toét! Xem tốc độ bỏ chạy của các ngươi đủ rõ không phận người thường, mau mau nói thật ra xem, các ngươi định động thủ cướp tiêu chứ gì?
Vũ Duy Ninh nhìn mặt y, biết là không giấu diềm được, đành thay đổi thái độ gật đầu cười nói:
- Hổ Diên tiền bối nhãn lực thật tinh tường! Ðúng thế, cha con ta quả có ý cướp tiêu nhưng hiện thì thôi rối.
Thiên Khô Tẩu hỏi:
- Sao lại thôi đi?
Vũ Duy Ninh cười đáp:
- Trông thấy Nghiệt Sinh Song Kỳ hai vị ra tay, tiểu lão lại còn dám Thiên Khô Tẩu cười, nét mặt trở lại hòa hoãn hỏi:
- Quý tính là gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Vô danh tiểu tốt, họ Vu tên Phi, bằng hữu giang hổ ban cho tiểu lão một cái hiệu là Tỏa Ðịa Thử...
Thiên Khô Tẩu gật gật đầu chỉ xuống dưới đường, nói:
- Ði nào, giúp bọn lão phu thu thập đám cung thủ kia, xong việc rồi sẽ chia cho bọn ngươi một phần mười.
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không, tiểu lão có ăn tim gấu gan beo cũng không dám đòi chia chác với hai vị tiền bối, xin tiền bối cho cha con tiểu lão rời khỏi chỗ này thôi.
Thiên Khô Tẩu cười hỏi:
- Ngươi sợ lão phu nuốt lời hứa sao?
Vũ Duy Ninh lại vội lắc đầu nói:
- Không phải, không phải! Tiểu lão chỉ là nghĩ rằng...
Thiên Khô Tẩu ngắt lời nói:
- Ði nào, đừng lằng nhằng nữa!
Vũ Duy Ninh trù trừ không quyết, nghĩ thầm:
"Nếu ta ra tay giúp bọn y cướp tiêu, thì làm thế nào theo dõi hai người bọn Trường Cước Cương Thi? Nhưng nếu không giúp y, trước mắt làm sao chạy thoát? ồ, khó thật... " Chàng còn đang phân vân, dưới đường lại vang tới một tiếng gào thê thảm, rõ ràng có người bị giết chết.
Thiên Khô Tẩu biến sắc nói:
- ÐÓ là Hạ Nghĩa... Hừ, ngươi có chịu ưng thuận không hả?
Vũ Duy Ninh xoay chuyển ý nghĩ như chớp, nhún vai cười nói:
- Tốt hơn hết là tiền bối đi mau đi, nếu không thì Hoành Hành Thái Tuế cũng không sống được đâu.
Thiên Khô Tẩu cũng biết nếu Hoành Hành Thái Tuếmà bị Trường Cước Cương Thi giết chết, bên mình chỉ còn có hai anh em, tới lúc ấy hai người đối phó với Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi cũng đủ mệt, còn thừa sức đâu mà cướp tiêu? Trong lòng nôn nóng, quả nhiên không dám chần chừ nữa, tung người nhảy lên chạy mau xuống dưới đường.
Vũ Duy Ninh không ngờ rằng một câu nói đủ giải quyết được tình hình, trong lòng mừng rỡ, nhìn Du Băng Viên cười nói:
- Nguy quá, suýt nữa thì...
Câu nói chưa dứt, chợt nghe "vờ, một tiếng rít lên như có ám khí phóng tới.
Du Băng Viên cũng đồng thời phát giác được, kêu gấp:
- Cẩn thận!
Vũ Duy Ninh lập tức nghĩ ngay rằng người phóng ám khí ắt là Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa, lúc ấy không dùng thủ pháp cao Cường đánh rơi ám khí, chỉ nghiêng người một cái tránh ra vài bước.
Chỉ nghe soạt một tiếng, ám khí phóng trúng vào một cây tre, thì là một lưỡi phi đao.
Lưỡi phi đao này đúng là của Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa phóng ra. Y núp trong khóm tre dày nghe được những lời đối đáp giữa Vũ Duy Ninh và Thiên Khô Tẩu, cho rằng hai người bọn Vũ Duy Ninh quả có ý cướp tiêu, lại nghe Vũ Duy Ninh ăn nói có vẻ sợ sệt, chắc không phải loại cao thủ, nên phóng luôn lưỡi phi đao toan giết Vũ Duy Ninh để bớt đi một mối lo.
Lại thấy Vũ Duy Ninh tránh ngọn phi đao không có vẻ gì là thân pháp cao minh, y lại thêm can đảm, tung người vọt ra, cười nói:
- Hai vị đã định cướp tiêu, sao cứ núp mãi trong rừng tre này không ra thêm Tuy y tỏ ra thái độ rất "anh hùng", song giọng nói vẫn khẽ kháng, rõ ràng sợ bị Thiên Khô Tẩu nghe được.
Vũ Duy Ninh đã nhìn rõ bụng dạ của y, biết rằng y sợ chết, nên để cho Nghiệt Sinh Song Hung cho Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi ứng phó, tự mình thì tới đây diệu võ giương uy, trong lòng rất thấy buồn cười, lập tức làm ra vẻ hoảng hốt lùi lại một bước nói:
- Ngũ Tổng tiêu đầu, tiểu lão nhìn sai, không biết chủ hàng của ngươi là cao thủ võ lâm, giờ đây tiểu lão đã bỏ ý định cướp tiêu rồi, ngươi cứ đi làm việc của ngươi thôi!
Thần Phong Ðao cười hô hô nói:
- Phía đó không sao, chủ hàng của Ngũ mỗ đủ sức ứng phó rồi!
Vũ Duy Ninh nói:
- Ngươi là tổng tiêu đầu, sao lại giao việc hộ tiêu cho chủ hàng, không sợ người ta cười cho à?
Thần Phong Ðao bị nói chạm tới chỗ xấu, bất giác mặt đỏ bừng quát:
- Ngũ mỗ phanh thây cha con các ngươi rồi sẽ xuống bảo vệ hàng.
Trong tiếng quát, ánh sát vàng lóe lên, một nhát đao chém tới Vũ Duy ninh.
Y có hiệu là Thần Phong Ðao, chẳng phải chỉ là hư danh. Một đao chém ra rít gió, chiêu mau lực nặng, quả là có mười mấy năm công phu.