Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 5 - Chương 7: Vì để chia ly nên mới có gặp gỡ

Đó thực sự chỉ là một sự trùng hợp đến khó tin, vì dạo gần đây trên các trang mạng xã hội đều nhắc đến hai cây son đó, Võ Chiêu Dương chỉ buột miệng nói ra, còn Thái Quốc Bảo thì thực sự muốn mua tặng cô bạn gái mới quen được mấy ngày của cậu ta.

Phùng Hải Chính muốn bỏ qua chuyện này, anh định ngày mai sẽ hỏi thẳng cô mối quan hệ giữa cô và Thái Quốc Bảo, nếu cô nói dối, anh chắc chắn sẽ kết thúc đoạn tình cảm giữa cô và anh.

Chưa đợi đến ngày hôm sau, khuya ngày hôm đó anh nhận được một tấm ảnh chụp Võ Chiêu Dương hôn Thái Quốc Bảo trong một khách sạn, từ một số máy lạ. Niềm tin của anh hoàn toàn vỡ vụn, thế giới của anh sụp đổ chỉ vì một bức ảnh.

Thái Quốc Bảo là đứa em họ của anh, máu mủ luôn được đặt lên trước, nên anh đổ mọi lỗi lầm lên đầu Võ Chiêu Dương.

Anh không phải là người hấp tấp, nhưng lần này anh lại phán đoán mọi việc quá bồng bột, anh vội kết tội Võ Chiêu Dương mà không cho cô cơ hội thanh minh.

* * *

Vừa mở mắt ra, Võ Chiêu Dương nhìn vào điện thoại và nhận được tin nhắn của Phùng Hải Chính. Anh hẹn gặp cô ở công viên nhỏ gần nhà cô.

Khi cô đến, anh đang ngồi trên cái ghế gỗ đã cũ, mặc bộ tây phục chẳng hề hợp với khung cảnh xung quanh. Cô mỉm cười chạy đến đứng trước mặt anh.

Phùng Hải Chính ngước nhìn cô mà không cười đáp lại, vẻ mặt anh không hề tốt.

Cô vẫn đứng trước mặt anh, hỏi. “Có chuyện gì hả anh?”

Anh nhìn cô một lúc, khẽ chau nhẹ đôi chân mày. “Em không quen Thái Quốc Bảo à?”

Cô hơi chột dạ, rồi gật đầu.

Lẽ ra anh không nên hỏi mới phải, anh đã nói nếu cô thừa nhận, anh sẽ mở lòng với cô một lần nữa, nhưng cô lại nói dối. Và anh đã làm một việc khiến anh phải hối hận. Anh mở điện thoại đưa bức ảnh hôm qua anh nhận được cho cô xem, anh biết mình ích kỉ trong tình yêu, anh biết mình đòi hỏi một cô gái hoàn hảo, chỉ vì anh quá tin tưởng cô, để bây giờ anh phải chịu đau đớn như thế này. Anh từng nghĩ, chia tay sớm sẽ bớt đau khổ, nhưng mà chia tay khi tình cảm đang mặn nồng lại là một tình huống khác.

Võ Chiêu Dương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chửi thầm Thái Quốc Bảo khốn nạn, khen ngợi cái người đã chụp bức ảnh này, vì nụ hôn chỉ kéo dài đúng hai giây mà người ta lại chụp được khoảnh khắc này đẹp đến vậy. “Em có cần phải giải thích không? Vì hình như anh không tin em!” Cô quỳ xuống trước mặt anh, nhìn sâu vào mắt anh.

Anh không dám nhìn vào mắt cô, lòng anh đau kinh khủng, đến giờ phút này cô vẫn không thừa nhận bất cứ chuyện gì. “Không cần, anh biết hết rồi!”

“Vậy giờ chúng ta sẽ thế nào?” Cô hỏi, nước mắt lưng tròng.

Phùng Hải Chính đứng bật dậy, anh đi quanh mấy vòng, cực kì bối rối.

Cô đứng dậy theo anh, không để ý bộ dạng nhếch nhác của mình, cô kéo tay anh. “Sao không chịu tin em?”

“Tin cái gì?” Phùng Hải Chính đột ngột quay lại, giọng anh trở nên giận dữ. “Tin em là kẻ đào mỏ, hay tin em lợi dụng anh và lén lút với em trai anh...”

Ánh mắt Võ Chiêu Dương trở nên đờ đẫn. Thái Quốc Bảo vu khống cô cũng không sao, đến cả Phùng Hải Chính cũng không tin tưởng cô, muốn cô thế nào đây? “Em không có” Cô hét lên, muốn phân trần tất cả nhưng không biết nên nói thế nào.

“Anh có nên tin không?” Anh hỏi ngược lại cô.

Lần này Võ Chiêu Dương không thể nhịn được nữa, cô gào lên với anh. “Em chẳng làm gì sai cả, em nói em không quen Thái Quốc Bảo vì ban đầu cậu ta đã nói không quen em trước, em với cậu ta chẳng có gì...”

“Vậy sao cậu ta lại mua cây son trị giá gần bằng cả căn nhà cho em?”

Cô cứng họng, cô không hề biết chuyện này.

Phùng Hải Chính không nói thêm gì, anh bỏ đi một cách tuyệt tình. Còn cô đứng chết lặng nhìn theo bóng anh xa dần.

* * *

Trên đường về nhà, Võ Chiêu Dương không thể kiềm được nước mắt, cứ thế vừa đi vừa khóc, trông cực kì thê thảm. Cũng may mà không có bao nhiêu người đi đường, nếu có chắc cô mất mặt chẳng dám nhìn ai.

Nghĩ lại thấy bản thân mình cũng may mắn, anh chưa từng chính thức ngỏ lời hẹn hò với cô, nên chia tay cũng chẳng cần lý do hay một lời từ biệt. Cô chỉ tiếc vì đoạn tình cảm mặn nồng đột ngột bị cắt đứt.

Về đến nhà, Võ Chiêu Dương gọi điện cho Lý Huyên khóc lóc. Cô bạn an ủi hết lời không được, đành vội vã chạy sang nhà cô. Lý Huyên vừa gặp đã ôm lấy bạn vỗ về, cô gái vô tư như Lý Huyên chưa bị thất tình bao giờ, nên không biết phải khuyên nhủ thế nào, cứ mặc cho bạn khóc tức tưởi trên vai mình.

Đợi Võ Chiêu Dương nguôi ngoai một chút, Lý Huyên bực tức chạy ra ngoài gọi điện cho Thái Quốc Bảo, hỏi lý do tại sao Phùng Hải Chính lại làm Võ Chiêu Dương khóc như vậy. Cậu ta không biết gì, thế nhưng nghe thấy chuyện hai người họ có xích mích, cậu lại thầm vui mừng.

“Làm sao tôi biết được?”

“Không phải hai người là anh em à? Nói với anh ta, làm Võ Chiêu Dương nhà chúng tôi bị tổn thương thì không yên với tôi đâu!” Lý Huyên gằn từng chữ, đay nghiến lỗ tai Thái Quốc Bảo. “Nhắn lại với anh ta, đừng xuất hiện trước mặt Võ Chiêu Dương nữa, uống công cô ấy dành nhiều năm để yêu anh ta như vậy! Đúng là loại đàn ông không hiểu chuyện, còn từ nước ngoài về cơ đấy!”

“Này!” Thái Quốc Bảo ngắt lời. “Cậu chưa biết chuyện gì mà đã vội nói anh trai tôi như vậy rồi, có quá đáng không đấy?”

“Tôi không quan tâm, mặc dù Chiêu Dương không nói gì nhưng tôi dám chắc Phùng Hải Chính là người sai. Chiêu Dương chưa bao giờ làm buồn lòng người khác cả, đặc biệt là người cậu ấy yêu thương.” Nói xong, Lý Huyên cúp máy. Cô cứ tưởng Phùng Hải Chính đã chín chắn trưởng thành rồi, không ngờ lại làm Chiêu Dương đau lòng thê thảm như vậy.

Lý Huyên cố hỏi lý do khiến Võ Chiêu Dương buồn, nhưng cô ấy không nói, cô cũng hết cách, ngồi an ủi cô ấy cả buổi, cho đến lúc ông bà Võ về, cô mới yên tâm ra về.


* * *

Ở trong một căn phòng trên tầng mười sáu của một tòa nhà, Phùng Hải Chính không khá hơn Võ Chiêu Dương bao nhiêu. Anh tưởng chừng mình sẽ không day dứt đoạn tình cảm đầy lừa dối ấy, vậy mà niềm đau vẫn giăng kín căn phòng anh.

Anh nằm trong phòng mình, hi vọng thời gian sẽ làm phai nhòa chuyện tình này.

Thái Quốc Bảo thấy tình trạng buồn thảm của anh họ, cậu như mở cờ trong bụng. Giả vờ làm một người em trai tốt bụng, đi vào an ủi anh họ.

“Anh đừng buồn quá! Không có người này thì tìm người khác, việc gì hành hạ bản thân như vậy!”

“Cậu đi ra ngoài đi, tôi không muốn nói chuyện.” Phùng Hải Chính nói bằng giọng lạnh lùng.

“Con gái còn đầy ra đó, ở Anh thiếu gì người theo đuổi anh, anh cần gì...”

“Cậu cũng có thiếu gì người theo đuổi, sao lại cứ bám lấy cô ấy?” Chất giọng của anh càng lạnh hơn câu nói trước.

“Em chỉ muốn thử lòng cô ấy thôi, không ngờ...” Thái Quốc Bảo bỏ dở câu nói để tăng thêm phần kịch tích cho câu chuyện.

Phùng Hải Chính bật dậy ngay lập tức, anh với lấy áo khoác, bỏ đi không nói một lời nào.

Anh lái xe trên con đường cao tốc với cái đầu trống rỗng, những lời nói của Thái Quốc Bảo và cả hình ảnh Võ Chiêu Dương hôn cậu ta cứ lởn vởn trong đầu anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy, kể cả lúc phải bỏ tất cả để sang Anh, anh cũng không tuyệt vọng đến mức này. Và trong vài giây ngắn ngủi, anh muốn buông xuôi tất cả, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Dưới ánh đèn đầy màu sắc, Phùng Hải Chính nốc rượu liên tục bên quầy bar. Anh muốn say thật say, muốn tạm thời rời khỏi cái thực tại đầy đau đớn này. Tiếng nhạc xập xình làm đầu óc trở nên trống rỗng, và trái tim thì tê dại, chỉ còn những cảm giác trần trụi.

Phùng Hải Chính liếc nhìn đám nhóc loi choi trong một góc tối, càng nhìn càng thấy giống Thái Quốc Bảo. Hơi men quanh quẩn tâm trí anh, thứ chất độc ấy sai khiến anh làm điều ngu xuẩn. Cơ thể anh lắc lư đi về phía đám thanh niên kia, rồi bất ngờ túm áo một cậu nhóc trong đó và... đánh.

Đám đông thấy xảy ra xô xát thì ngăn lại, nhưng người say thì càng đánh càng hung hăng. Bạn của chàng thanh niên bị đánh cũng đánh lại Phùng Hải Chính, anh đánh người ta một cái, cả đám người đánh anh đến mức nhập viện.

Vụ ẩu đả bắt nguồn từ Phùng Hải Chính, đám thanh niên chỉ bị phạt một ít tiền, còn Phùng Hải Chính được đưa vào bệnh viện. Người đầu tiên biết tin anh nhập viện chính là Thái Quốc Bảo. Cậu ta vô tình gọi điện cho Phùng Hải Chính để mượn tiền anh, nhân viên ở quán rượu ấy nhận cuộc gọi và báo sự tình cho cậu ta.

Thái Quốc Bảo hớt hải chạy đến bệnh viện, tìm giường bệnh của Phùng Hải Chính. Anh bị nứt hai cái xương sườn, gãy cổ tay, một vài vết rách trên người và vô số vết trầy trên mặt. Khi Thái Quốc Bảo tìm được giường của anh thì y tá đã sơ cứu vết thương xong xuôi, anh đang nằm trên giường nhìn vào khoảng vô định trên trần nhà.

Công tử như Thái Quốc Bảo chưa từng ghé đến những chỗ đầy vi khuẩn như chỗ này, cậu nhăn mặt cắn răng bước lại gần Phùng Hải Chính.

Cậu chưa kịp nói gì thì Phùng Hải Chính đã lên tiếng trước. “Anh muốn nằm phòng yên tĩnh một chút, cậu ra nói với y tá chuyển phòng giúp anh.”

Thái Quốc Bảo dạ một tiếng, đi tìm y tá chuyển anh vào phòng bệnh cao cấp.

Trước khi cậu rời đi, Phùng Hải Chính dặn cậu một câu. “Đừng nói với Võ Chiêu Dương...”

Cậu không hỏi lý do, nhưng nhìn ánh mắt buồn rười rượi của anh họ, cậu thấy hơi tội lỗi vì vui mừng trên nỗi đau của người khác. Thật ra bức ảnh cậu hôn Võ Chiêu Dương không phải do cậu gửi cho anh, mà là một người bạn của cậu làm, hôm đó cậu đã nói với người bạn chụp bức ảnh ấy rằng, nếu mấy hôm nữa cậu ta không nói gì thì gửi bức ảnh này đến số điện thoại của Phùng Hải Chính. Nhưng cậu lại quên mất chuyện đó, đến khi nhớ ra thì cậu bạn kia đã gửi đi. Cậu chỉ tức giận vì ngày xưa Võ Chiêu Dương không đồng ý làm bạn gái cậu, chỉ một phút suy nghĩ ấu trĩ mà cậu đã chia cắt một tình yêu vừa chớm nở.

Suy nghĩ của Thái Quốc Bảo gặp nhiều mâu thuẫn, cậu cứ chần chừ không biết mình có nên gọi điện cho Võ Chiêu Dương hay nói rõ sự tình với Phùng Hải Chính hay không? Và sau hai ngày nghĩ ngợi, cậu quyết định nói rõ mọi chuyện với Phùng Hải Chính.

Ngồi trong phòng bệnh của Phùng Hải Chính cả buổi sáng mà không mở lời được, Thái Quốc Bảo hết ngồi rồi lại đi loanh quanh khắp phòng.

Phùng Hải Chính nhìn ra sự bồn chồn của cậu, anh lên tiếng hỏi mặc dù không muốn nói chuyện với cậu ta một chút nào. “Có chuyện gì?”

Thái Quốc Bảo bị hỏi đến thì hơi giật mình, đôi mắt cậu liếc ngang liếc dọc. “À, thì... không có gì!”

“Không có gì thì về đi, đừng đứng đó cản tầm nhìn!”

Trước sự gắt gỏng của anh họ, Thái Quốc Bảo lấy hết can đảm nói với anh. “Thật ra Võ Chiêu Dương rất tốt...”

Không đợi cậu nói xong, Phùng Hải Chính đã quay mặt đi, còn bảo cậu im lặng.

Nhưng Thái Quốc Bảo vẫn tiếp tục nói. “... lỗi của em hết, cậu ấy chả làm gì sai cả...”

Thấy Thái Quốc Bảo có vẻ không chịu im lặng, mà Phùng Hải Chính lại không muốn nghe. Cậu ta càng nói, anh càng tự làm mình bị thương. Anh hết tháo ống truyền trên tay ra, rồi đến tháo lớp băng trên người, còn có ý định xé lớp thạch cao cố định trên cổ tay.

Cuối cùng Thái Quốc Bảo cũng chịu thua, cậu không nói nữa, sau khi gọi y tá vào băng bó lại cho anh thì cậu đi về luôn. Nếu cậu không thể nói chuyện với Phùng Hải Chính thì chỉ còn cách để Võ Chiêu Dương nói chuyện với anh thôi.

Chiều đó, cậu nhắn tin cho Võ Chiêu Dương địa chỉ bệnh viện và bảo rằng Phùng Hải Chính đang nằm ở đó. Gần như ngay sau khi đọc được tin nhắn, Võ Chiêu Dương vùng dậy sau bao nhiêu ngày nằm ì trên giường để chạy đến bệnh viện, mà không nghĩ đến chuyện có thể anh sẽ chẳng muốn gặp mình.

Khi Võ Chiêu Dương đến bệnh viện, cô nhìn vào phòng, thấy anh đang ngồi trên giường và nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ. Cô chẳng biết anh đang nghĩ gì, đã hết giận cô hay chưa?

Cánh cửa bị mở ra mà anh chẳng thèm quay đầu lại nhìn. Cô đứng ở cửa, ngập ngừng một lúc rồi cũng gọi tên anh.


Phùng Hải Chính quay đầu lại, anh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi quay mặt đi.

Võ Chiêu Dương cảm thấy cực kì tủi thân, ngay cả cái lúc Thái Quốc Bảo khinh miệt cô, cô cũng không tủi bằng lúc này. Cô cố gắng mở miệng gọi anh một lần nữa, nhưng anh vẫn ngồi yên lạnh lùng như vậy. Cô đánh liều tiến lại gần anh, đưa một ngón tay chọc vào tay anh.

Phùng Hải Chính thở dài, anh nói mà không nhìn cô. “Đi về đi!”

“Phùng Hải Chính...” Cô thì thầm, giọng nói run rẩy gần như bật khóc. “Chẳng lẽ nhìn em một cái cũng khó đến vậy sao?”

“Đi đi.” Thanh âm của anh lạnh lùng hơn cả câu nói trước.

Nỗi ấm ức dâng trào trong lòng Võ Chiêu Dương, cô bỏ đi với hai hàng nước mắt chảy dài. Trước khi đến đây cô đã vứt bỏ cái tôi tự cao của mình, cứ nghĩ mình nhịn một chút thì đoạn tình cảm này sẽ nối lại được, hóa ra chỉ mình cô tự nhìn nhận như vậy, còn anh thì không.

Ngay khi cánh cửa vừa được đóng lại, Phùng Hải Chính vội vàng quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy bóng lưng mờ ảo của Võ Chiêu Dương. Giọt nước mắt long lanh trượt khỏi hốc mắt anh...

* * *

Thái Quốc Bảo bất ngờ khi Phùng Hải Chính gọi điện cho mình, đang đoán già đoán non xem có phải hai người họ đã làm lành hay không, thì Phùng Hải Chính khiến cậu thất khinh khi anh nhờ cậu tìm giúp anh một người phụ nữ.

Chuyện này đối với Thái Quốc Bảo không hề khó, anh gọi điện một cú là có ngay, anh chỉ không ngờ Phùng Hải Chính tuyệt tình đến vậy, có muốn chơi gái để quên đi thứ tình cảm sâu nặng cũng không nên tìm vào lúc này.

Theo như yêu cầu của Phùng Hải Chính, sáng hôm sau Thái Quốc Bảo mang một cô gái xinh đẹp kiều diễm đến cho anh. Hoặc là anh điên, hoặc cậu không hề hiểu gì về Phùng Hải Chính. Dù vế nào cũng nghe quá đỗi đau lòng.

Cô gái mà Thái Quốc Bảo đưa đến rất đẹp, dáng người lại chẳng chê vào đâu được, cô ta chỉ việc ngồi bên cạnh chăm sóc cho Phùng Hải Chính. Thái Quốc Bảo lắc đầu ngán ngẩm, muốn nói về chuyện của Võ Chiêu Dương nhưng biết chắc anh thể nào cũng tự làm mình tổn thương, nên cậu tránh đi, không muốn dây vào chuyện này nữa.

Cậu ta vừa ra khỏi bệnh viện thì Võ Chiêu Dương vừa bước vào, cô không muốn bỏ cuộc nhanh như vậy, huống hồ anh đang bị thương, ở đây lại không có người thân, chẳng ai ở bên chăm sóc. Nếu lúc này cô ở bên cạnh anh, chắc anh sẽ cảm động mà bình tĩnh suy nghĩ lại.

Chỉ là cuộc sống không toàn vẹn như mộng tưởng ta tự tạo ra.

Thì ra bên cạnh anh không chỉ có một mình cô, cô như là một người con gái trong cuộc đời anh, khi cần sẽ tìm đến, không cần thì bỏ đi. Lý Huyên nói đúng, người vừa có tiền vừa có sắc như anh thiếu gì người bên cạnh, đâu tự dưng chạy đến bên cô. Bây giờ thì cô sáng mắt ra rồi, đứa nhà nghèo quê mùa như cô chẳng thể nào chạm đến anh.

Nói thế nhưng Võ Chiêu Dương thực sự không từ bỏ được, Lý Huyên bảo cô lụy tình, cô không phản đối. Vì Phùng Hải Chính mang lại màu sắc tươi sáng cho cuộc sống của cô, từ bỏ anh, chẳng khác nào xóa đi dãy màu rực rỡ trong cuộc đời cô.

Đứng nhìn cô gái với thân hình nóng bỏng đút từng thìa cháo cho Phùng Hải Chính, Võ Chiêu Dương cắn cánh môi mình đến bật máu. Sau vài phút dằn lòng, cô mới đủ can đảm đi vào, cố nặn ra một nụ cười với anh.

“Ai thế?” Cô gái nóng bỏng hỏi, nhưng chẳng ai trả lời cô ta.

Võ Chiêu Dương đặt cái lồng giữ nhiệt đựng canh xương hầm lên cái bàn cạnh giường. “Anh ăn thử đi, em mới làm sáng nay!”

“Vứt đi!” Phùng Hải Chỉnh nói ngay khi cô vừa dứt lời.

Cô gái nóng bỏng trợn mắt nhìn anh, Võ Chiêu Dương chỉ nắm chặt bàn tay lại.

“Vứt đi!” Anh lặp lại một lần nữa. Cô gái nóng bỏng sau một lúc chần chừ cũng cầm cặp lồng của cô bỏ vào thùng rác.

Võ Chiêu Dương giả vờ bình tĩnh. “Ừm, hôm nay em nấu hơi quá lửa, mai em lại đến, anh nghỉ ngơi cho mau khỏe!”

Cô bước từng bước nặng nề ra khỏi căn phòng, nhưng được vài bước thì cô gục ngã, cô không thể chống cự nổi. Ngồi trên bậc thang, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lý Huyên, chuông đổ liên tục mà chẳng ai nhận máy. Cô đành bấm bụng gọi cho Thái Quốc Bảo, cô biết mình không nên gọi cho cậu ta, nhưng ngoài cậu ta ra, cô chẳng biết nhờ ai đỡ cô về nhà.

Quả nhiên cậu ta nghe máy, còn chạy đến quá nhiệt tình.

Thái Quốc Bảo bắt taxi đưa cô về nhà, nhìn bờ vai run rẩy của cô, cậu hối hận vô cùng. Nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ nói rõ ràng để Phùng Hải Chính không có ác cảm với Võ Chiêu Dương nữa... chỉ là mọi chuyện dường như đã quá trễ.

Võ Chiêu Dương vẫn kiên trì cho đến ngày Phùng Hải Chính được xuất viện, mặc cho anh xấu tính với cô thế nào, mặc cho anh và cô gái nóng bỏng kia có thân mật thế nào, cô vẫn giữ niềm tin rằng anh chỉ đang tức giận mà thôi, qua một thời gian nữa anh lại nhớ cô cho mà xem.

Cô gái với trái tim luôn tin tưởng, cô tự đặt nó vào tay anh, để chính anh bóp nát nó, máu tươi chảy qua kẽ tay anh nhưng anh không thèm cúi xuống nhìn trái tim nát vụn ấy thế nào!

Lòng tự tôn của cô đã bị vứt bỏ, cô tìm đến bên anh, nhìn cô gái nóng bỏng kia mặc quần áo giúp anh, ánh mắt anh nhìn cô ta hệt như sự tồn tại của cô chỉ là cát bụi. Võ Chiêu Dương cắn cánh môi dưới, đứng bật dậy đẩy cô gái kia tránh xa khỏi Phùng Hải Chính.

Đứng đối diện với anh, cô nói bằng giọng bình tĩnh nhất của mình. “Em cần nói chuyện với anh!”

Phùng Hải Chính nhăn mặt. “Nói đi!”

Cô quay lại nhìn cô nàng còn đang ngơ ngác vì bị cô đẩy. Phùng Hải Chính ngăn cản. “Nói luôn đi!”

Thái độ của anh khiến mọi nỗ lực của cô vỡ vụn, kéo theo cảm xúc bùng nổ. Cô gần như không thể kiềm nén cơn bực tức của mình nữa. “Em muốn biết, có phải vì em giấu chuyện em quen với Thái Quốc Bảo nên anh giận em không?”

Phùng Hải Chính không trả lời, anh cứ nhìn cô, xoáy sâu vào đáy mắt cô.

“Ít nhất thì anh cũng nghe em giải thích chứ, anh kết án em mà không nghe em bào chữa?”

Phùng Hải Chính nhếch môi, anh tự cài hai cúc áo còn đang dang dở. “Giải thích đi. Giải thích xong rồi đi đi.”

“Phùng Hải Chính.” Cô gào lên, cắm móng tay mình vào tay anh. “Anh quá đáng vừa thôi! Em chẳng làm gì có lỗi với anh cả! Nếu có thì là em chấp nhận anh quá nhanh... Lý Huyên nói chả sai gì cả. Tại em ngốc mới tin anh. Sáu năm trước anh bỏ sang Anh không hề chào em một tiếng, em gửi cho anh những bức thư dài, anh đáp lại một câu ngắn ngủn. Sáu năm sau anh đột ngột xuất hiện trước mặt em, Lý Huyên bảo em nên cẩn thận với anh, em không nghe cô ấy. Giờ thì em phải đi xin lỗi cô ấy thôi... em... không ngờ...” Cô quệt nước mắt trên mặt, không biết chúng chảy ra từ bao giờ. “... đâu thể trách anh được, anh đâu có hứa hẹn gì với em, thậm chí một lời đề nghị hẹn hò cũng không, tại em ngu muội quá, em xin lỗi vì cứ bám lấy anh nhiều năm như vậy, nhét anh vào một góc lớn trong trái tim em, chắc anh khó chịu lắm... Từ nay không còn nữa đâu, em mới hai mươi hai tuổi thôi mà, em không tin em sẽ thích anh mãi... Đồ khốn!” Lần đầu tiên Võ Chiêu Dương nói bậy, lại còn nói trước mặt người cô thích, có lẽ chửi như vậy vẫn còn nhẹ, nhưng cô đâu biết câu chửi nào khác...

Cô bỏ tay ra khỏi người anh, nhìn anh bằng tất cả sự tuyệt vọng và căm ghét mà mình có.

Phùng Hải Chính vẫn đứng lặng yên ở đó nghe cô nói, không mở miệng nói bất cứ điều gì.

Trước khi ra khỏi cửa, Võ Chiêu Dương quay đầu nói một câu cuối cùng. “Có biết Thái Quốc Bảo nhắn gì với em khi cậu ta sang Anh không?” Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt không rõ chất chứa cảm xúc gì. “Cậu ta bảo cậu ta sẽ hận em suốt đời, nhưng cậu ta lại không làm được. Còn em, em nghĩ mình làm được điều ấy... Phùng Hải Chính, em hận anh...”

Võ Chiêu Dương vừa đi, cô gái nóng bỏng cũng thở dài rồi bỏ đi luôn. Cô ấy nói. “Anh sai thật rồi! Đồ khốn!”

Gương mặt của Võ Chiêu Dương ngày hôm ấy vẫn ám ảnh anh mãi. Hai người cắt đứt liên lạc, anh nhiều lần ghé qua nhà cô nhưng không bao giờ gặp được cô. Đúng vậy, Phùng Hải Chính chẳng hề biết những gì cô đã trải qua, lời cô nói khiến anh không kiềm được nước mắt. Mỗi khi nhắm mắt, từng lời nói và ánh mắt của cô lại hiện ra, văng vẳng bên tai anh, dày xé trái tim anh, đay nghiến tâm hồn anh.

Anh tìm Thái Quốc Bảo, chịu ngồi nghe cậu ta phân trần mọi chuyện. Thái Quốc Bảo cũng nói anh cố chấp, chỉ có một tấm ảnh đã làm anh lung lay, anh không xứng với tình yêu Võ Chiêu Dương dành cho anh.

Ba tuần sau, Phùng Hải Chính và Thái Quốc Bảo quay về Anh, lại một lần nữa ra đi mà không từ biệt Võ Chiêu Dương.

Sau đó Võ Chiêu Dương có nghĩ thoáng hơn, nhưng vẫn rất hận Phùng Hải Chính. Cô xăm bên hông mình dòng chữ F* C (*). Nét chữ uốn lượn, như để nhắc nhớ về đoạn tình cảm ngắn và đầy tuyệt vọng của cô.

(*) F* C: Fuck Chính. (Chú thích của tác giả.)