Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 5 - Chương 5: Tay trái tay phải

Một ngày đầu tháng bảy, sau mấy tháng chật vật với bộ đề luyện thi, cuối cùng Võ Chiêu Dương và mấy người bạn học có thể ném chúng đi. Và khi cầm được tờ giấy báo trúng tuyển Đại học K, cô mừng đến run rẩy cả người.

Còn một điều vui mừng hơn là Lý Huyên cũng được nhận vào Đại học K. Cô biết ba của Lý Huyên phải nhờ vả nhiều người mới có thể đưa Lý Huyên vào Đại học K. Võ Chiêu Dương đã cảm thấy ganh tị với điều đó, vì trong khi cô phải vật lộn để ôn thi thì Lý Huyên chỉ cần vòi vĩnh với ba mẹ, thế là mọi chuyện được giải quyết dù lớn dù nhỏ.

Tối hôm đó, có lẽ do muốn chia sẻ niềm vui mừng với người khác, nên cô đã gửi một bức thư khoe khoang thành tích của mình cho Phùng Hải  Chính. Đến khi cô trấn tĩnh lại thì bức thư đã được gửi đi từ bao giờ.

Đến khoảng một tiếng sau, cô nhận được thư hồi âm của anh. Trong thư anh chỉ viết vỏn vẹn ba chữ "Chúc mừng em!".

Cô liền nhắn lại. "Xin lỗi đã làm phiền anh!"

Gửi xong, cô tắt máy leo lên giường nằm ngay. Mấy chữ của anh đã khiến tâm trạng vui vẻ của cô tụt xuống không phanh kịp.

Từ ngày Thái Quốc Bảo sang Anh định cư, cô cũng ít khi vào trang web của hội nữ sinh để thăm dò tình hình của Phùng Hải Chính. Cô sợ khi mình nhìn thấy ảnh của cậu ta, cảm giác áy náy lại trỗi dậy.

* * *

Vì đại học K cách nhà không bao xa, nên Võ Chiêu Dương không thuê trọ hay ở ký túc xá. Ông Võ sắm cho cô một chiếc xe máy cỡ nhỏ để tiện đi học. Mặc dù Lý Huyên vẫn luôn gọi cô đi chung xe, nhưng cô cứ một mực từ chối. Có lẽ thế giới của Lý Huyên không thích hợp với cô.

Những kí ức tuổi học trò chẳng còn lại bao nhiêu. Bốn năm đại học của cô trôi qua khá bình lặng. Cô không yêu ai, cũng không ai đến tỏ tình với cô. Tưởng chừng như trái tim cô không thể rung động lần nào nữa, thì chàng trai năm nào lại xuất hiện với vẻ chững chạc trưởng thành.

Vào một ngày mùa xuân ấm áp của tháng hai, khi mọi người tất bật chuẩn bị luận án tốt nghiệp, Lý Huyên bất ngờ chạy đến trước mặt Võ Chiêu Dương, hét lên rằng. "Phùng Hải Chính về rồi!"

Trái tim cô đập lệch một nhịp.

Một cơn gió thổi đến, làm bay mái tóc cô. Phùng Hải Chính về. Và anh không hề thông báo với cô. Hệt như lúc anh ra đi, cô chỉ biết được mọi thứ qua lời kể của Lý Huyên.

Bảy năm. Họ quen biết nhau chỉ vài tháng, liệu có đủ để anh nhớ về cô sau từng ấy năm ở đất khách quê người. Khi mà họ còn chẳng liên lạc thường xuyên.

"Anh ấy liên lạc với cậu à?" Sau vài giây ngây ngẩn, cô hỏi.

Lý Huyên nhìn vào gương chiếu hậu trước xe cô, sửa lại mái tóc. "Không, là đám con gái trên diễn đàn nói cho mình biết. Mình chả mặn mà gì với anh ấy cho lắm. Nếu có gặp lại cũng chỉ oán trách chút thôi!"

"Ừm." Cô lấy nón bảo hiểm trong giỏ xe, đội lên đầu. "Mình về trước đây, hôm nay chị Tuyết Duyên đến!"

"Này, không đi ăn với mình à?" Lý Huyên gọi với theo, đứng bơ vơ trong nhà giữ xe.

***

Thực ra Hạ Tuyết Duyên không về, cô chỉ mượn cớ để mau chóng về nhà, để nhắn tin hỏi xem có thực là Phùng Hải Chính đã về nhà rồi không?

Nhưng khi bật máy tính lên, nhìn hộp thư đến trống rỗng, cô bỗng không muốn hỏi nữa.

Nhiều lúc cô thấy mình thật ngốc. Đã biết không thể mà vẫn ôm hi vọng, không chỉ một mà rất nhiều lần.

Đang lúc cô định từ bỏ, thì Phùng Hải Chính xuất hiện. Anh gửi cho cô một bức thư, báo rằng anh đã về nước. Chỉ vỏn vẹn một câu như vậy.

Võ Chiêu Dương trả lời một tiếng "Ừm.", không nói thêm gì.

Cô tắt máy tính, lục lọi tìm bộ quần áo thoải mái rồi vào phòng tắm.

Sau bữa cơm tối, cô ngồi xem ti vi một lát rồi trở về phòng chơi game. Được một lúc thì mẹ cô gọi cô ra, nói có bạn tìm.

Cô nghĩ thầm, bạn nào mà đến vào giờ này.

Chắc chắn không phải là Lý Huyên, vì nếu là cô ấy, cô ấy đã xông vào phòng cô từ lâu rồi.

Cô xỏ đại một đôi dép, mở cửa ra ngoài xem là ai.

Người đó đứng dưới bóng đèn đường, không thể nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn. Khi cô còn đang đoán già đoán non thì người đó đã bước lên trước hai bước, ánh đèn bao trùm anh ta, các đường nét trên gương mặt anh ta dần rõ ràng.

Cô bị giật mình, hơi lùi về sau một bước nhỏ.

"Chào em!" Phùng Hải Chính cười với cô.

Gò má cô đỏ bừng lên. Cô cảm thấy xấu hổ bởi bộ quàn áo xuề xòa và đôi dép to quá mức của ba.


Võ Chiêu Dương năm hai mươi hai tuổi gặp lại Phùng Hải Chính năm hai mươi lăm tuổi. Cuộc gặp gỡ không mấy tốt đẹp, Võ Chiêu Dương nghĩ thế.

Sau vài giây bối rối, cuối cùng cô cũng chào lại anh. "Chào anh!"

"Còn nhận ra anh không đấy?" Phùng Hải Chính nghi hoặc.

Cô gật đầu. "Tất nhiên rồi!"

Hai người họ im lặng. Bầu không khí gượng gạo bao trùm lấy họ.

"Sao anh biết nhà em mà đến?" Cô hỏi, cố tìm chủ đề để nói.

"Lý Huyên cho anh!" Anh trả lời.

Sau khi nhìn thấy nỗi thất vọng trên gương mặt cô, anh bật cười hai tiếng, rồi thú thật. "Phần chữ kí trong mail của em có ghi cách thức liên lạc và cả địa chỉ."

"Ồ!" Cô cảm thán, không nhớ rằng mình có để thông tin trên chữ kí.

Đột nhiên Phùng Hải Chính lấy điện thoại di động từ trong túi áo, chìa ra trước mặt cô. "Lưu số của em vào đây!"

Cô mở to hai mắt ngước lên nhìn anh. Theo những gì cô nhớ thì hình như anh cao hơn lúc trước rồi, gương mặt cũng góc cạnh hơn hẳn.

Thấy cô ngây người ra nhìn mình, đầu anh hơi nghiêng sang một bên, khóe môi mím lại như đang nén cười.

Võ Chiêu Dương giật mình, nhận lấy điện thoại anh đưa rồi nhập số của mình vào.

"Anh đến giờ này không phiền em chứ?"

"Không đâu! Em cũng đang rãnh mà!"

"Vậy kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện một lát được không?" Phùng Hải Chính ngó quanh, nhưng quanh đó không có quán cà phê nào cả.

Võ Chiêu Dương nhìn bộ quần áo mình đang mặc, rồi lại nhìn đôi giày tây của anh. Hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau.

"Hay là vào nhà em?" Cô quay đầu chỉ vào căn nhà phía sau.

Anh cười cười, nụ cười rất nhạt. "Anh không muốn làm phiền gia đình em. Để mai anh quay lại vậy!"

Phùng Hải Chính chào tạm biệt cô rồi quay người đi về.

Võ Chiêu Dương nhìn theo cái bóng xa dần, tâm trạng của cô cực kỳ rối loạn.

* * *

Hơn chín giờ sáng ngày hôm sau Phùng Hải Chính gọi điện cho Võ Chiêu Dương, lúc ấy cô phải lên trường nộp báo cáo thực tập, điện thoại bỏ trong ba lô nên không nhận được cuộc gọi của anh.

Đến khi về nhà, cô mới mở điện thoại lên và phát hiện ba cuộc gọi nhỡ của Phùng Hải Chính. Cô bấm gọi lại.

Sau năm hồi chuông, anh nhấc máy.

"Anh gọi em cả sáng!"

"Ừm, em bỏ trong cặp, không mở ra xem."

"Tôi nay rãnh không?"

"Có ạ!"

"Anh qua đón em đi ăn."

Cô dạ một tiếng ngọt ngào, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.

Phùng Hải Chính đưa cô đến một nhà hàng có tiếng gần đó, làng mạn và khá riêng tư.

Anh gọi hai phần cơm risotto và một chai rượu vang trắng. Nhìn phong thái nam tính của anh, Võ Chiêu Dương thấy anh thật lịch lãm, chẳng còn chút ngây ngô nào của ngày xưa.


"Anh về đây định cư luôn à?" Cô hỏi, nhìn anh đầy tò mò.

"Ừ. Anh muốn về sớm hơn nhưng xảy ra chút chuyện, thế là bây giờ mới về được!" Anh trả lời, mắt cứ nhìn thẳng vào cô.

Đôi mắt dài hẹp của anh chứa đầu sự thâm trầm khó đoán, có lẽ chính điều ấy lại thu hút cô muốn gần anh hơn.

Họ dùng bữa, vừa nếm món ăn tuyệt hảo vừa trò chuyện. Đột nhiên chuông điện thoại anh vang liên tục.

Phùng Hải Chính xòe bàn tay thon dài đưa điện thoại lên, nhìn cô ý bảo đợi anh một lúc, cô cười mỉm gật đầu một cái.

Cuộc trò chuyện kéo dài chỉ vài giây, anh chần chừ một lúc rồi nói với cô. "Chiêu Dương, em trai anh vừa đáp chuyến bay về nước, anh phải đi đón nó, em không phiền chứ?"

"Ừm, anh đi đi, hôm khác mình gặp nhau." Cô cười trừ, cảm thấy khá thất vọng.

Phùng Hải Chính nhìn ra sắc mặt của cô, anh nghĩ một lát, sau đó đề nghị. "Em cùng anh ra sân bay, anh đưa em trai anh về rồi chúng mình đi xem phim? Được không?"

"Anh không cần phải làm thế đâu, để hôm khác đi cũng được mà!" Cô xua tay, một mực từ chối.

Anh chẳng nói gì thêm, kêu nhân viên thanh toán rồi kéo cô ra ngoài, nhét cô ngồi vào ghế lái phụ.

"Em muốn xem phim gì?" Anh vừa khởi động xe, vừa hỏi.

Cô nhìn đồng hồ điện tử trên xe anh, mới chỉ hơn bảy giờ rưỡi một chút, chạy ra sân bay mất gần bốn lăm phút, sau đó chạy về nhà anh rồi quay lại rạp chiếu phim tổng cộng cũng mất gần một tiếng rưỡi đồng hồ, vị chi lúc ấy là gần chín giờ rưỡi, tương đối muộn. "Để lần sau cũng được mà!"

Phùng Hải Chính vờ như không nghe thấy. "Vậy phim tình cảm nhé!"

Võ Chiêu Dương nhìn sự cố chấp của anh, trong lòng thầm vui mừng.

***

Hai người đứng trước cửa chờ, lúc ấy Lưu Thành Ngọc gọi cho Võ Chiêu Dương, hỏi cô để dụng cụ làm bánh của bà ở chỗ nào, họ nói chuyện một lúc nhưng bà Lưu vẫn không thể tìm được đồ cần tìm. Võ Chiêu Dương bảo lát nữa cô về tìm cho bà, lúc ấy bà mới chịu tắt máy.

Khi cô quay lại chỗ Phùng Hải Chính  đứng, anh đang nói chuyện với ai đó, có vẻ như là em trai anh. Thấy cô quay lại, anh vẫy gọi cô đến cạnh, giới thiệu cô với anh chàng đối diện. "Bạn anh, Võ Chiêu Dương!"

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Võ Chiêu Dương hơi ngạc nhiên vì sự trùng hợp này, còn Thái Quốc Bảo thì hoàn toàn giật mình, gương mặt cậu ta cực kì kinh ngạc.

"Thái Quốc Bảo!" Cô thốt lên.

Không rõ Thái Quốc Bảo đã nghĩ gì trong đầu, cậu ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười, cười cười với cô. "Cô biết tôi à?"

Câu nói của cậu ta khiến cô hơi bị tổn thương, cậu ta nói như không quen biết cô, đã thế cô cũng nên phối hợp với cậu ta. "À, ngày ấy cậu khá nổi tiếng ở trường, có ai mà không biết cơ chứ!"

Phùng Hải Chính chêm vào. "Đúng rồi nhỉ, anh quên là chúng ta cùng học chung trường... Mà về thôi, muộn rồi!"

Anh quay người đi trước, Võ Chiêu Dương vội đi theo, sau cùng là Thái Quốc Bảo. Cậu ta nhìn bóng cô gái đi bên cạnh Phùng Hải Chính, đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt dâng trào trong cơ thể cậu, có lẽ đó là cảm giác hiếu thắng của một người đàn ông, hay chỉ là cảm giác xao xuyến khi gặp lại cô gái mình từng rung động?

Nhìn Võ Chiêu Dương nói chuyện một cách thoải mái với Phùng Hải Chính, Thái Quốc Bảo hơi ghen tị. Ngày xưa khi còn học chung với nhau, cô ấy chưa bao giờ dùng ngữ điệu như thế để nói với cậu.

Cậu đúng là đồ ngốc, lúc nãy không hiểu sao lại bảo không quen người ta, bây giờ tức muốn nhảy khỏi xe vì không có được cách liên lạc với cô, để hỏi xem tại sao cô lại thân với anh họ của cậu đến vậy?

Khi xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, Phùng Hải Chính lục lọi trong ngăn nhỏ bên tay lái, lấy ra một cái thẻ từ đưa cho Thái Quốc Bảo, nói. "Tầng mười sáu, phòng 1608!"

"Anh không lên à?" Cậu ta hỏi, khẽ liếc nhìn Võ Chiêu Dương.

"Anh phải đưa Chiêu Dương về!" Anh trả lời.

Thái Quốc Bảo không thể nói được gì, cậu ta mở cửa xuống xe, đứng lặng nhìn chiếc xe chạy đi.

"Đã chọn được bộ phim nào chưa?" Phùng Hải Chính hỏi khi lái xe vào giao lộ.

"Hôm nay trễ rồi, để hôm khác đi ạ!" Cô nhìn đồng hồ điện tử trên xe, đã gần mười giờ rồi.

"Vậy mai nhé?" Anh quay sang nhìn cô, đầy mong đợi. Cô không hiểu tại sao anh lại thân thiết với cô đến vậy, sau từng ấy năm không liên lạc.

"Được ạ!" Cô không thể từ chối, vì mặc kệ anh quay lại tìm cô với mục đích gì, cô vẫn mong được ở bên cạnh anh.

* * *

Đúng như lời hẹn, tối hôm sau Khùng Hải Chính đến đón Võ Chiêu Dương đi xem phim. Khi anh đi mua vé, mọi cặp mắt đều đổ dồn về anh. Nếu cô là người lạ, cô cũng sẽ nhìn anh như vậy, bởi cái khí chất của anh không giống với bất kì ai cô từng gặp qua, hơn nữa anh còn sống ở nước ngoài một thời gian, nên cái phong thái cực kì cuốn hút ở cái vùng tỉnh lẻ này. Có chút lạnh lùng, lại có chút ấm áp.

Phùng Hải Chính mua một cặp vé phim tình cảm, trước đó anh có hỏi cô thích xem phim gì, cô bảo phim nào người ta hay xem là được, anh đến quầy hỏi thì người ta giới thiệu cho bộ phim này.

Cô theo anh vào rạp, ổn định chỗ ngồi thì phim vừa bắt đầu. Ừm, khúc đầu khá ổn, mô-típ yêu đương cũ rích. Đó là suy nghĩ của cô trong mấy chục phút đầu của bộ phim, cho đến phần sau, cô đã hoàn toàn sai.

Cả rạp đầy tiếng xì xầm, cô thậm chí còn nghe được cả tiếng môi lưỡi quấn lấy nhau. Khi nhìn tên bộ phim trên tờ vé, mặt cô đỏ bừng lên, cơ thể trở nên rạo rực. 50 sắc thái. Bộ tiểu thuyết nổi tiếng được chuyển thể thành phim và cô đang xem nó với người cô thích...

Không chỉ dừng lại ở những nụ hôn càng về sau, không khí trong rạp cũng nóng bỏng hệt như cảnh trên màn ảnh lớn. Tiếng rên khe khẽ phát ra sau lưng cô, họ thực sự làm rồi sao?

Võ Chiêu Dương liếc sang Phùng Hải Chính, anh xem phim một cách chăm chú mà biểu cảm chả thay đổi là mấy, chỉ đôi lần anh hơi chau mày lại.

Sau hơn một tiếng rưỡi đồng hồ chịu đựng, cuối cùng Võ Chiêu Dương cũng được giải thoát. Thay vì bàn luận về bộ phim như việc vốn dĩ phải làm, cô lại hỏi về kế hoạch trong tương lai của anh. Nhưng anh lại hỏi cảm nghĩ của cô về bộ phim. Võ Chiêu Dương cứng họng, cô khống biết phải bình luận về cái gì!

"À thì... diễn viên đẹp, chất lượng hình ảnh tốt..."

"Anh lại thấy nữ chính quá già so với độ tuổi trong nguyên tác!"

Võ Chiêu Dương há hốc mồm, anh đọc cả bản nguyên tác rồi sao? Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình cô thấy chuyện này quá mức kì cục?