Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Quyển 5 - Chương 11: Đón nắng

Mười ngày sau Cao Khắc được xuất viện, nhưng cứ hai tuần phải vào viện kiểm tra lại, cánh tay bị gãy cũng sắp được tháo bột. Lý Huyên vì lo lắng cho anh họ nên ngày nào cũng gọi điện thúc giục anh uống thuốc rồi ăn uống đúng giờ.

Cao Khắc nào có tâm trạng. Chỉ ăn qua loa cho qua bữa rồi lại tất bật đi hỏi thăm tin tức của Lý Quân. Anh chạy khắp các đồn cảnh sát, nhưng chẳng ai chịu giúp anh.

Công việc gấp rút anh cũng vứt sang một bên, cả ngày chạy ngược chạy xuôi chỉ mong tìm được bóng dáng cô gái bé nhỏ của anh.

Hai hôm trước Lý Huyên đến tìm Cao Khắc, vừa trông thấy anh, cô bị hù đến giật cả mình.

“Anh đang làn cái quái gì thế này? Anh vẫn đang sống đấy chứ?”

Cao Khắc không quan tâm đến Lý Huyên, anh rót nước vào ly rồi đưa lên môi nhấp một ngụm.

Lý Huyên chạy đến trước mặt anh họ. “Anh có nghe em nói gì không?”

“Anh không điếc!” Cao Khắc trả lời.

Cô thở dài, lắc đầu nhìn anh họ. “Hôm qua em nhờ ba hỏi chú cục trưởng, chú ấy bảo em cứ đến đồn cảnh sát, chú ấy giúp em tìm Lý Quân. Anh đi cùng không?”

Thái độ Cao Khắc thay đổi ngay lập tức. “Họ chịu giúp em sao?”

Lý Huyên gật đầu.

Cao Khắc vội vã thay quần áo rồi theo Lý Huyên đến văn phòng cảnh sát.

Ban đầu thái độ của hai viên cảnh sát trực ở bộ phận xác nhận danh tính rất hồ hởi. Họ tìm được thông tin về Lý Quân, nhưng khi nhìn đến phần nhân thân, biểu cảm của họ hơi quái lạ.

Một nhân viên nói với cô. “Chúng tôi cần phải xác nhận vài thông tin, để chắc chắn. Hai người đợi một lúc nhé!”

Anh ta gọi điện thoại cho ai đó, nhìn có vẻ căng thẳng.

“Thưa sếp. Tụi em tìm được người mà con gái chú Lý nhờ tìm giúp rồi ạ!”

“Thế thì tốt!”

“Nhưng mà...”

“Chuyện gì cậu nói nhanh đi, tôi không có thời gian!”

“Cô gái cần tìm là Lý Quân, con gái của Lý Sâm.”

“Thế thì sao?”

“Anh ta là em trai của chú Lý!”

Đầu bên kia im bặt một lúc lâu. “Trước mặt cậu đừng cho con gái chú Lý biết gì, đợi tôi hỏi chú Lý đã. Hiểu không?”

Anh chàng nhân viên vâng dạ rồi quay lại vị trí làm việc. Anh ta nói với Lý Huyên. “Xin lỗi hai người, chúng tôi chỉ tìm thấy thông tin cá nhân của cô Lý Quân, phần thân nhân hay địa chỉ cư trú vẫn chưa được cập nhật.”

Lý Huyên tỏ vẻ tiếc nuối còn Cao Khắc thì gần như tuyệt vọng. Anh tìm kiếm cô đã gần ba tháng nhưng chẳng có chút hi vọng nào. Đến tia sáng cuối cùng này cũng bị dập tắt, có lẽ ông trời đang mong anh từ bỏ thật rồi.

* * *

Ông Lý nhận được cuộc gọi từ cục trưởng cảnh sát. Kể đầu đuôi sự tình, ông Lý lấy làm lạ, nên quyết định gọi cho em trai mình là Lý Sâm.

“Chú dạo này thế nào?”

“Anh có chuyện gì không? Đừng nói là gọi điện chỉ để hỏi thăm thôi đấy nhé?” Lý Sâm trả lời. Hắn định bụng sẽ không nhận cuộc gọi này, nhưng dù sao cũng là anh em, lâu ngày không nói chuyện, trò chuyện gắng gượng đôi ba câu chắc cũng không đến nỗi nào.

“Vậy anh nói thẳng. Con của chú, Lý Quân, có người đang tìm nó. Tại sao chú lại bảo mấy cảnh sát ở sở không cung cấp thông tin cho chàng trai kia?”

Hắn cười nhạt. “Em không thích. Thằng nhóc đó bám đuôi con em, em chỉ đang bảo vệ nó.”

“Chàng trai đó là anh họ bên vợ của con gái tôi. Tôi tin con bé không kết giao với kẻ xấu!”

“Chuyện nhà em, anh không phải nhiều lời!” Hắn lạnh lùng ngắt ngang cuộc gọi.

Thằng nhóc đó còn ôm mộng với Lý Quân, hắn đã quá lơ là rồi. Cô gái của hắn không thể để rơi vào tay người khác được.

* *

Ngồi chung bàn ăn, đối diện với Lý Sâm, Lý Quân chẳng thể ăn gì nổi. Cô cảm thấy kinh tởm người đàn ông này, kinh tởm mọi thứ thuộc về hắn ta, kể cả cái cơ thể bị hắn chạm vào nữa.

Nhìn ra thái độ khinh miệt của Lý Quân, Lý Sâm không buồn, vì cô có để hắn vào tâm trí. Và hắn muốn loại chàng trai kia ra khỏi trí óc cô. “Em còn nhớ chàng trai, tên gì nhỉ. Ừm...” Hắn vờ trầm ngâm suy nghĩ. “À đúng rồi, Cao Khắc. Nhớ hắn không?”

Lý Quân sững sờ vài giây, sữa trong ly trên tay cô hơi sóng sánh.

“Nếu nhớ thì em đi gặp hắn đi...” Hắn nói mà không nhìn cô.

“Thật không?” Cô tròn mắt nhìn hắn, lòng đầy vui mừng.

“... Vì đây là lần cuối hai người gặp nhau!” Lý Sâm uống ngụm nước, nói một cách lạnh nhạt. “Kết thúc chuyện với tên nhóc kia đi, tôi không muốn em dây dưa với ai hết.” Hắn nhìn cô chằm chằm. “Hiểu không?”

Lý Quân sững sờ nhìn hắn. Đến khi hắn rời khỏi bàn ăn rồi, cô vẫn ngồi ngây ra đó.

Cả ngày hôm đó, cô đã nghĩ, nếu như Lý Sâm cho cô đi gặp Cao Khắc, cô nhất định sẽ bỏ trốn theo anh đến bất cứ nơi nào, vấn đề là liệu anh có chấp nhận từ bỏ mọi thứ để đi cùng cô hay không?

Ngay ngày hôm sau, Lý Quân đã đưa ra quyết định. Cô gặp Lý Sâm trong phòng làm việc của hắn.


“Cho tôi mười ngày. Mười ngày sau tôi sẽ quay về và chấm dứt mọi chuyện với Cao Khắc.”

Hắn không thèm nhìn cô. “Bảy ngày. Không trả thêm.”

Cô nghiến răng, muốn chạy đến cào mặt hắn ra, muốn hỏi xem tại sao hắn lại ác độc đến như vậy. Nhưng cô biết mình không thể, cô phải đi gặp Cao Khắc, phải ôm chặt lấy anh ngay khi có thể.

* * *

Tài xế của Lý Sâm đưa cô đến trước cổng nhà Cao Khắc. Chiếc xe chưa dừng lại cô đã mở cửa lao ra ngoài, chạy vội vào bên trong.

Khi Lý Quân đập cửa rầm rầm, Cao Khắc đang ủ rũ bên bàn ăn và anh không có ý định ra mở cửa. Anh cho rằng đó là Lý Huyên chạy đến làm loạn, nên không quan tâm đến. Cho đến khi Lý Quân gọi lớn tên anh. Ban đầu anh còn tưởng mình nghe nhầm, sau đó lại nghe được thêm lần nữa. Anh vội vàng đứng dậy, chạy ra mở cửa.

Gần ba tháng không gặp nhau, khoảnh khắc đoàn tụ, không ai nói nên lời. Lý Quân ôm chầm lấy Cao Khắc khi anh vừa mở cửa ra, cô hít hà mùi hương trên cơ thể anh, bất giác bật khóc nức nở.

Cao Khắc vẫn chưa thể tin là cô gái anh tìm kiếm mấy tháng nay đang ở trong vòng tay anh, giọt nước ấm nóng từ khóe mắt anh cũng trào ra.

Họ không nói lời nào, cứ thế ôm nhau mà khóc, mãi đến khi nỗi nhớ nguôi ngoai, họ mới buông nhau ra.

“Em nhớ anh!” Lý Quân vừa lau nước mắt vừa nói.

“Ừm. Về là tốt rồi!” Anh nâng mặt cô lên, ngắm nghía.

Cô bật cười, nắm lấy tay anh. “Anh để râu nhìn xấu quá!”

Cao Khắc cười, anh kéo cô sát vào lòng, không muốn cô xa tầm tay anh.

Chiều đó sau khi Cao Khắc vừa thông báo Lý Quân quay về, Lý Huyên vội vàng chạy xe qua nhà anh ngay.

Vừa nhìn thấy Lý Quân, Lý Huyên đã ôm lấy cô, hỏi đủ thứ chuyện khiến Lý Quân không biết nên trả lời từ đâu.

“Từ từ. Em ấy vừa về, em làm em ấy hoảng đấy!” Cao Khắc từ trong bếp đi ra, cầm hai cốc cacao nóng trên tay, đưa một cốc cho Lý Huyên, một cho Lý Quân.

Lý Huyên nhận cốc cacao, bĩu môi. “Đúng thật là! Lý Quân về là khác ngay!” Cô quay sang nói với Lý Quân. “Em không biết đâu, không có em ở đây, anh ấy chẳng tử tế với chị như vậy đâu. Suốt ngày cứ lơ lửng, chị còn tưởng anh ấy mất hồn nữa đấy!” Rồi cô quay sang liếc Cao Khắc. “Giờ thì vui rồi ha!”

Cao Khắc không để ý, anh cười nhếch môi một cái, sau đó quay vào phòng làm việc.

Câu nói của Lý Huyên khiến Lý Quân suy nghĩ mãi. Cả hai người họ đều cho rằng cô sẽ không đi nữa, sẽ không rời xa Cao Khắc nữa. Điều đó thực sự khiến cô cảm thấy tội lỗi.

Khi nhìn thấy Cao Khắc tiều tụy như vậy, cô rất đau lòng. Và nghĩ đến mình chỉ còn ở bên cạnh anh sáu ngày nữa, cô chỉ muốn chết đi khi không còn gặp được anh.

Sau khi Lý Huyên về, Lý Quân nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc của Cao Khắc. Cô bước đến cạnh bàn làm việc của anh, không nói gì.

Cao Khắc ngước nhìn cô, nở một nụ cười ấm áp. “Lý Huyên về rồi à?”

Cô gật đầu, đưa tay chạm vào gương mặt đã cạo sạch râu của anh. “Hôm nay cho em ngủ chung với anh nhé?”

Ruột gan Cao Khắc bỗng nhiên rạo rực vì câu nói quá là mời gọi của cô. Lúc đầu anh hơi giật mình, sau đó cười cười kéo cô lại gần. “Nhớ anh đến vậy à?”

Lý Quân không che giấu cảm xúc của bản thân, cô gật đầu ngay lập tức.

“Vậy em về phòng trước đi, anh làm xong cái này rồi qua ngay!” Anh vuốt tóc cô.

Cô ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi về phòng ngủ của anh ngồi đợi.

Khi anh vào phòng, phát hiện cô đang ngồi trên giường xem gì đó rất chăm chú. Anh tiến lại gần, nhìn xem cô đang xem gì, hóa ra là cuốn album của anh, anh còn chẳng biết sao cô kiếm ra được, vì anh còn không nhớ mình để nó ở đâu nữa.

Cô xem ảnh rất chăm chú, lại có vể thích thú. “Thích lắm à?” Anh ngồi kế bên, nghiêng người qua hỏi.

Cô gật đầu, ngước mặt nhìn anh. Gương mặt của họ gần sát vào nhau, đến nỗi cô thấy được cả lỗ chân lông của anh. Cô nhìn chằm chằm môi anh, bất giác muốn nếm thử.

Cao Khắc cũng không kiềm chế được bản thân, anh đưa tay giữ lấy cổ cô, nghiêng đầu để môi họ chạm vào nhau.

Đây không hẳn là nụ hôn đầu của Lý Quân, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận một nụ hôn, cảm giác hoàn toàn khác với lúc Lý Sâm hôn cô. Cái cách anh hôn cô, đầy trân quý và yêu thương. Tình cảm anh dành cho cô, khiến cô tham lam muốn bất chấp tất cả để được bên cạnh anh.

Đêm nay, cô muốn bỏ qua tất cả, cô muốn tận hưởng trọn vẹn cảm giác khi được yêu, cô sẽ tận dụng quãng thời gian ngắn ngủi này để tạo ra thật nhiều khoảnh khắc đẹp cùng anh.

Nằm trong vòng tay của Cao Khắc, cô hi vọng giây phút này kéo dài mãi. Cô nằm trên lồng ngực anh, nghe từng nhịp đập của trái tim anh. “Em yêu anh.” Cô thì thầm.

* * *

Lúc trước vì dành quá nhiều thời gian để tìm kiếm Lý Quân, nên bây giờ lượng công việc của Cao Khắc chất thành đống.

Lý Quân không muốn làm lỡ việc của anh, nhưng cũng không muốn anh dùng nhiều thời gian để làm việc như vậy. Thế là cô chỉ ngồi bên cạnh anh, quan sát mọi cử chỉ hành động, từ cái nhíu mày cho đến cái nhăn mặt khi anh tập trung suy nghĩ.

Rồi cứ thế, hai ngày trôi qua trong vô nghĩa. Càng gần đến ngày thứ bảy, tâm trạng của Lý Quân càng trở nên gấp rút. Cô làm gì cũng rất nhanh, sau đó vội vàng chui vào vòng tay anh, anh đi đâu cũng đi theo.

Lúc đó Cao Khắc chẳng nghĩ gì xa xôi, anh cho rằng cô đang làm nũng, nên chiều cô hết mực.

Ngày thứ năm, Cao Khắc vẫn mãi làm việc. Lý Quân thực sự không thể chờ đợi thêm được nữa. Cô nằng nặc đòi anh đưa đến công viên giải trí. Trước thái độ kiên quyết của cô, anh buộc phải tạm dùng công việc và đi chơi cùng cô.

Lý Quân từng đến một công viên giải trí lớn hơn chỗ này nhiều. Cô muốn chơi mấy trò mạo hiểm, nhưng Lý Sâm không cho phép, bây giờ thì tốt rồi, cô có thể trải nghiệm chúng với Cao Khắc.

Thật ra thì Cao Khắc không ưa nổi mấy trò cảm giác mạnh như vậy. Nhưng để Lý Quân đi một mình anh lại không yên tâm, thế là đành phải bấm gan bấm ruột chơi cùng cô.

Có điều là khi trò chơi vừa chuyển động, Cao Khắc đã vội nhắm tịt hai mắt, chỉ thiếu điều nín thở mà thôi.


Lý Quân bắt gặp hình ảnh yếu đuối của anh, bất giác cười không thôi, cứ thế cười tủm tỉm suốt cả buổi.

Anh biết cô đang cười mình, nên cố tìm cách thanh minh. “Dạo này làm việc nhiều quá nên đầu có có chút choáng váng, chứ anh không sợ mấy trò này đâu!”

“Vâng...” Lý Quân vừa đáp vừa che miệng cười.

* * *

Ngày thứ sáu.

Chưa đợi Lý Quân vòi vĩnh, Cao Khắc đã nói hôm nay sẽ đưa cô ra biển chơi. Lý Quân mừng thấy rõ.

Trông thấy biển từ đằng tít xa, Lý Quân vội vàng tháo dây an toàn rồi lao ra khỏi xe, chạy về hướng biển. May mà Cao Khắc bắt kịp, nếu không chẳng biết cô lại đi lạc đến đâu.

Anh nói. “Cất đồ đã!”

Lý Quân nhảy cẫng lên, cười toe toét. “Vâng!”

Cô xách phụ anh túi đồ nhỏ, theo nhân viên phục vụ về phòng. Căn phòng sạch đẹp với tầm nhìn ra biển, cực kì đẹp đẽ và tươi mát.

Ngày hôm đó cô dành cả ngày nghịch cát nghịch nước, theo anh ra biển câu cá, ăn các món hải sản. Cô mãi chơi đến nỗi buổi tối quay về phòng tắm rửa, cô phát hiện da mình đã bị rám nắng.

Anh lôi một tuýp kem từ trong túi đồ cá nhân ra, đưa cho cô. “Bôi đi, kem dưỡng đấy!”

Lý Quân nhận lấy, mở nắp ra định bôi thì nhìn thấy anh cũng chẳng khá hơn mình là bao. Cô tự nhiên gọi anh lại, nói. “Để em bôi cho anh!”

“Anh không cần!” Cao Khắc từ chối. Anh đang dọn dẹp vài thứ.

“Lại đây! Anh cũng bị cháy nắng mà!” Cô tiến lại kéo anh ngồi xuống giường.

Lần này Cao Khắc không từ chối nữa, nếu Lý Quân đã cương quyết như vậy thì anh chẳng phản đối làm gì.

Cô bóp kem ra tay, chần chừ loay hoay một lúc mà không chịu bôi lên. Anh quay sang hỏi. “Sao thế?”

Lý Quân mím môi, sau đó bật ra vài chữ. “Anh cởi áo ra đi!”

Anh chẳng ngần ngại, vòng tay cởi cái áo thun ra, phơi bày cơ thể săn chắc. Lý Quân đỏ mặt, tay cô ngần ngại bôi kem lên cánh tay anh, đưa tầm mắt hướng sang chỗ khác. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh bán khỏa thân như vậy. Có lần anh mặc áo thun ôm sát cơ thể, cô nhìn thấy mà mặt đỏ gây, cả ngày hôm đó còn chẳng có can đảm để nhìn anh. Bây giờ anh lại cởi áo một cách tự nhiên như thế, phô bày cơ thể săn chắc, Lý Quân cực kì bối rối.

“Sao em bôi một chỗ mãi thế?” Cao Khắc đột nhiên hỏi khiến cô giật nảy cả người.

Hai tay cô luống cuống chà bừa khắp cơ thể anh, móng tay vô tình cào xước da anh, tạo thành một vệt đỏ đỏ dài trên lưng.

Cao Khắc nhíu mày, quay lại nhìn Lý Quân đang rối rít xin lỗi. Anh nhìn gò má đỏ bừng, cả ánh mắt e ngại của cô, anh bỗng nhận ra một điều. Cô gái này ngây thơ quá, chỉ mới nhìn thấy thân trên của anh mà đã ngượng nghịu như vậy rồi.

“Lý Quân!” Anh gọi cô.

Cô ngước lên nhìn anh, cố định tầm mắt vào gương mặt anh, không dám liếc ngang liếc dọc. “Dạ?”

“Lại đây!” Anh nói với vẻ mặt không cảm xúc.

“Vâng?” Cô nhích về phía anh một chút. “Đề làm gì ạ?”

“Để anh ôm!” Vừa nói anh vừa vòng tay ôm lấy cô, kéo cô áp sát vào lồng ngực anh.

“Hả... em...” Lý Quân lắp bắp, hai tay cuộn chặt không dám chạm vào làn da của anh, chỉ có thể cảm nhận chúng bằng một bên mặt của mình.

Biết cô vẫn còn ngần ngại, Cao Khắc không gượng ép. Anh thả cô ra, định lấy áo mặc vào thì cô cản.

Bàn tay cô giữ áo anh, tìm cách cản lại. “Kem chưa thấm hết, anh... khoan hẳn mặc áo...”

Lời nói dối vụng về của cô bị anh phát hiện, lớp kem dưỡng trên da đã thẩm thấu từ lâu rồi, rõ ràng cô muốn chạm vào anh mà còn ngại.

Cao Khắc ôm cô nằm xuống giường. Cô nằm trên ngực anh, từng ngón tay lướt nhẹ trên da anh, cảm giác rất thú vị. Còn anh lại chẳng thấy vậy, ngoài cảm giác tê dại thì chỉ còn cảm giác kích thích.

Anh bắt lấy bàn tay đang lướt trên bụng anh, giữ nó nằm yên. “Đừng nhúc nhích, anh không kiềm được.”

Thực ra Lý Quân rất muốn thử làm chuyện ấy với anh. Cô muốn trải nghiệm cảm giác làm chuyện ấy với người mình yêu thì thế nào, nhưng lại sợ anh phát hiện cô không còn nguyên vẹn. Cơ thể cô vô thức co lại trong vòng tay anh.

* * *

Đêm ngày thứ bảy họ về lại nhà. Lý Quân ngủ trên xe nên khi về nhà cô khá tỉnh táo, còn Cao Khắc thì buồn ngủ không mở mắt nổi. Anh tắm rửa sơ qua rồi lên giường ngủ ngay.

Buổi tối cuối cùng để bên cạnh Cao Khắc. Cô ngồi bên giường ngắm anh say ngủ gần hai tiếng, sau đó mang tất cả quyết tâm và niềm hạnh phúc mấy ngày qua, gom lại bỏ vào một góc tim, khóa kín.

Cô mở ngăn kéo tủ đầu giường, nhẹ nhàng lôi cuốn album ảnh của Cao Khắc ra, cất vào túi của cô.

Mười hai giờ bốn mươi bảy phút, Lý Quân đặt lá thư mình vừa viết lên cái tủ thấp cạnh giường anh, hôn anh một cái thật sâu.

Mười hai giờ năm mươi hai phút, cô bước ra khỏi căn nhà chứa đầu kí ức hạnh phúc. "Tạm biệt tình yêu của em!" Cô thì thầm, bước nhanh về phía chiếc xe đang đợi bên đường.

* * *

Cầm trên tay lá thứ Lý Quân để lại, Cao Khắc như chết đi lần nữa. Anh vùi mặt vào tay, từng giọt nước mắt chảy qua kẽ tay anh, trượt xuống cánh tay...

“Anh Cao Khắc!

Em rất vui về bảy ngày qua, nhưng hôm nay em phải đi rồi!

Lẽ ra em nên nói điều này ngay từ lần đầu tiên anh cho em vào nhà, có lẽ em đã quá sợ hãi nên không thể nói ra được. Em xin lỗi.

Dù đã muộn nhưng em vẫn muốn cho anh biết sự thật.

Anh Cao Khắc. Thật ra em là trẻ mồ côi, bố mẹ em mất lúc em còn rất nhỏ, khi em lên tám thì được một người đàn ông tên Lý Sâm nhận nuôi. Ông ta đổi tên em thành Lý Quân, không cho em đến trường, mà thuê gia sư về dạy học cho em. Em cứ nghĩ ông trời thật tốt với em, biến em từ một đứa mồ côi thành một cô công chúa. Thế nhưng, em đã không ngờ rằng, ông trời chỉ đang trêu đùa em.

Sinh nhật thứ mười chín của em, em bị chính bố nuôi của mình xâm hại. Khi em chạy đến nhà anh, là lúc cảnh sát không chịu giúp em tố cáo ông ta, là lúc em tuyệt vọng nhất.

Cao Khắc, anh đừng buồn. Em nói ra không mong nhận được sự thương hại của anh, em chỉ mong anh đừng ghét bỏ em.

Ông ta cho em bảy ngày để kết thúc mọi chuyện với anh, em đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn cùng anh, nhưng ông ta cho người theo dõi, em không thể làm thế được.

Em muốn anh biết rằng em yêu anh rất nhiều. Anh cho em cảm giác yêu và được yêu.

Em yêu anh, có lẽ là từ lúc bàn tay thô ráp và to lớn của anh áp vào má em, gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi. Khi ấy, em đã hận ông trời tại sao không cho em gặp anh sớm hơn.

Nếu gặp anh sớm hơn, có lẽ em sẽ không gặp người đàn ông ấy. Cuộc đời em chắc cũng sẽ không rơi vào vực thẳm như thế này...

Anh biết không! Em đã suy nghĩ rất nhiều trước khi viết bức thư này, nhưng khi đặt bút xuống, em chẳng thể viết được gì.

Cao Khắc, em chỉ muốn anh biết, em yêu anh rất nhiều! Sự ra đi của em là vì sự bình an của anh và sự thanh thản của em.

Cảm ơn anh vì đã bước vào tim em và đã để em được sống trong tim anh!

- Lý Quân.”

Cao Khắc bần thần rất lâu, lá thư của Lý Quân rơi trên mặt đất, rơi cùng nước mắt và nỗi buồn của anh...